“Nhị tỷ, tỷ vì cái gì đâm vào muội?”
Lâm Lang đang ở chọn lựa vải dệt, liền cảm giác có người chạm vào mình, trên cổ tay cảm giác có chút dính dáp, sau đó liền nghe thấy được âm thanh Lâm Đan quát lớn.
Lâm Lang quay đầu nhìn về phía đến Lâm Đan trên mặt đất, y phục màu đỏ tán loạn, hóa thành một đóa hoa.
“Tỷ khi nào đụng muội, muội không cần oan uổng người!”
“Tỷ còn nói không phải, vừa rồi chính là tỷ đứng ở bên cạnh muội.” Lâm Đan đứng lên, tức giận nhướng mày nhìn về phía Lâm Lang.
“Tỷ không có, muội không có bằng chứng, lchỉ dựa vào việc tỷ đứng ở bên cạnh muội thì xác định là tỷ đẩy muội sao?”
Nói xong Lâm Lang nhìn về phía mọi người chung quanh: “Hôm nay nơi này nhiều nô tài hầu hạ như vậy, vì sao muội lại cố tình khẳng định là tỷ đẩy muội?”
Lâm Tĩnh Tùng thấy hai người tranh chấp thì đi xuống, nhìn xem Lâm Đan, lại nhìn xem Lâm Lang, dò hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Lúc này tiểu nha hoàn hầu hạ bên người Lâm Đan lại đột nhiên bước ra quỳ trên mặt đất: “Đều là nô tỳ sai, nô tỳ vừa rồi không cẩn thận dẫm lên váy áo của tiểu thư, thấy tiểu thư té ngã, nô tỳ không dám lên tiếng, còn thỉnh đại tiểu thư trách phạt.”
Lâm Đan thấy tiểu nha hoàn bước ra thú tội, liền tát nàng ta một cái: “Đồ nô tài chết tiệt, ngươi không có mắt sao!”
“Cầu tiểu thư tha mạng, cầu tiểu thư tha mạng.” Nha đầu kia không ngừng dập đầu, khóc lóc xin tha.
Lâm Tĩnh Tùng lờ mờ cảm thấy có chút không thích hợp, nha hoàn này lại thừa nhận quá dễ dàng, bất quá vẫn phân phó cho ma ma bên cạnh nói: “Kéo xuống đánh mười roi.”
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh như cơn gió lốc, Lâm Lang mới phản ứng lại, đại tỷ Lâm Tĩnh Tùng cũng đã xử trí xong nha hoàn kia.
Lâm Đan bởi vì té ngã một cái, sợ rách da, được nha hoàn vội vàng đỡ trở về.
Thợ mày đều chưa rời đi, Lâm Lang để cho thợ may đo kích cỡ của mình, lại chọn thêm hai bộ y phục nữa mới quay về tú lâu.
Sau buổi sáng bận rộn, Lâm Lang trở lại tú lâu, nằm ở trên giường ngủ ngon lành, lại cảm giác thân thể bắt đầu ngứa ngáy, không ngừng gãi.
Nàng ngồi dậy duỗi tay ra thì thấy trên người mình nổi một mảng lớn màu đỏ hồng.Đem hai tay áo vén lên, trên cánh tay cũng bị đỏ một mảnh, Lâm Lang vội vàng xuống giường đi hai ba bước đã đến trước bàn trang điểm, gương mặt mình trong gương cũng đều là vết đỏ.
Ta khinh! Ai lại xuống tay tàn nhẫn như vậy!
Lúc này “Chi” một tiếng, tiểu nha hoàn bên ngoài cửa nghe thấy động tĩnh Lâm Lang rời giường, muốn mở cửa tiến vào hầu hạ nàng.
“Không được vào, đi ra ngoài!”
Lâm Lang quát lớn, trong giọng nói càng thêm nghiêm khắc hơn trước.
Tiểu nha hoàn nghe thấy âm thanh của chủ tử, vội vàng đóng cửa lại, yên lặng lui ra ngoài.
Lâm Lang đi đến trước cửa, đóng chặt cửa phòng, còn lấy thanh gỗ ngày thường không dùng chèn vào hai nắm cửa hai bên.
Chỉ như thế mới được yên tâm.
Lâm Lang lại chạy đến bên giường, buông hết rèm xuống, yên tâm tiến vào không gian.Ở trong không gian ngắn ngủi, tiên khí phiêu phiêu, như hư như thật.
Nàng cũng đã lâu không có vào, kiếp trước tu tiên cũng không có thói quen thường xuyên tiến vào không gian, dù sao trong không gian nhỏ bé này cũng không tu luyện pháp khí, đối với những người tu tiên như bọn họ, đây cũng không đáng kể.
Chính là kiếp này nàng trở thành phàm nhân, mới phát hiện được sự mỹ diệu của không gian này, có lẽ là vận mệnh đều được định sẵn.
Trong không gian thật sự rất bừa bộn, vàng bạc châu báu, bảo vật chất đống hỗn loạn, mấy viên thuốc mỹ dung dưỡng nhan trước kia nàng bào chế đều như vứt rác, ném lung tung khắp nơi, tốt quá rồi! Tại sao trước đây nàng không phát hiện những thứ này đều là đồ tốt a.
Lâm Lang cúi người chổng mông nhỏ bĩu môi tìm kiếm thật lâu trên mặt đất, cuối cùng tìm được một lọ sứ nhỏ tráng men trong suốt, bên trên có khắc mấy chữ nhỏ, chống viêm dị ứng.
Danh Sách Chương: