"
Em không thể dùng đồ giống anh, nên em mua cho anh một cái khác, lúc đấy anh cứ giả vờ, đến nơi rồi nói là đoàn đội chuẩn bị cho anh." Cô suy nghĩ chu toàn: “Những người khác đến lúc đó em sẽ phát.”
“Anh xem…” Giản Đào vặn cò súng ở một bên: “Trên mặt cái này còn phun được nước.”
“…”
Anh rũ mắt nhận lấy, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp không nói nên lời, giống như hạ mình ấn nút nước, một làn sương mù phun ra.
Cũng không biết có phải lúc trước chưa từng sử dụng bình xịt hay thiết bị cấp khí hay không mà chân mày anh thậm chí còn… giật giật.
Giản Đào không thể hiểu được biểu cảm không giống người cũng không giống chó của anh bèn bĩu môi giật lại.
“Không thích thì trả em, đồ không có phẩm vị.”
Cô mở vali, nhét cái quạt của anh vào trong cùng, coi như đồ dự phòng cho mình.
Bóc xong đồ chuyển phát nhanh thì cô đi tắm, sau đó mặc áo choàng tắm, bắt đầu thu dọn hành lý trước.Đàn ông luôn không biết chuẩn bị tốt thế nào ở mặt này, Tạ Hành Xuyên dựa vào ghế, điều chỉnh kênh phim, lót đầu xem không chút để ý.
Có thể là đến quảng cáo, anh thấy nhàm chán nên lơ đãng liếc nhìn cô.
Giản Đào đã chuẩn bị trước từ rất lâu, lúc này tràn đầy ham muốn chia sẻ, thấy anh nhìn qua, cô nhanh chóng bày ra kế hoạch tuyệt vời của mình.
Cô lấy ra một cái hộp, giơ lên trước mặt: “Nồi nướng BBQ.”
Tạ Hành Xuyên: “Em qua đó còn muốn nướng BBQ?”
“Mấy người tụ tập cùng nhau, cạnh lều thắp đèn, trên đồng cỏ xanh mướt, lựa chọn tốt nhất chẳng lẽ không phải là nướng BBQ sao?” Cô kinh ngạc với suy nghĩ của chính mình: “Phết một ít bơ lên giấy nướng thịt, sau đó các lát thịt sẽ được nướng cho đến khi chín đều, nếu có thêm một ly soda nữa thì quả thực là hoàn hảo."
Tạ Hành Xuyên không nói gì, nói chung anh không phủ nhận thì chính là khẳng định.
Bởi vậy Giản Đào càng huênh hoang, tiếp tục khoe trang bị của mình.
“Nước cốt lẩu.”
“Nồi nẩu chín ngăn, cắm điện là có thể nấu.”
“Tương mè và sốt bibimbap, đến lúc đó nếu không ăn được đồ địa phương, ít nhất sẽ không chết đói.”
Tạ Hành Xuyên cong khóe môi: “Không bằng em dọn luôn phòng bếp qua đó đi?”
Biết anh đang châm chọc mình, Giản Đào cũng không chịu kém cạnh: “Anh cho rằng em không nghĩ đến à?”
Lại bỏ thêm vài thứ vào, vali đã không thể khép được.
Một số vật phẩm bên trong có thể bị ép xẹp xuống, vì vậy Giản Đào đè chặt chiếc vali, muốn dùng lực đóng lại.
Nhưng ấn nửa ngày, khóa kéo vẫn không hề di chuyển.
Có thể là dáng vẻ gắng sức của cô cản trở anh xem TV, giây tiếp theo, cô nghe thấy tiếng bước chân vang lên, Tạ Hành Xuyên đi đến bên cạnh.
Anh trực tiếp kéo vali sang một bên, dùng tay phải ấn xuống, tay trái kéo khóa, chiếc vali vốn không nghe lời chút nào dưới tay cô bị anh ấn một cái thì trở nên ngoan ngoãn, âm thanh kéo khóa vừa nhanh vừa thanh thúy.
Anh nhấc chiếc vali lên ước lượng, sau đó mới mang tới cạnh cửa, toàn bộ động tác liền mạch lưu loát, hơi thở cũng không thay đổi, sau khi buông kia, anh lại dựa vào tường.
“Còn gì nữa không?”
Cô không phủ nhận, hầu như người này đều rất lười nhưng tại một số lúc lại rất có dáng vẻ ga lăng của một người bạn trai.
“Tạm thời không có, những thứ em mua vẫn chưa tới…” Cô nói: “Đồ trang điểm.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như kem chống nắng, không phải chúng ta muốn đi New Zealand sao, tia cực tím ở bên đó rất mạnh nên phải sử dụng kem chống nắng có chỉ số cao.”
Giản Đào từ trong ngăn kéo lấy ra một tuýp nhỏ màu trắng: “SPF50, PA 4+, kem chống nắng vật lý không cần bổ sung, anh có mang theo kem chống nắng không? Nếu không có thể phơi đến cháy da đấy.”
Có lẽ là do cô giới thiệu một loạt dài khiến anh hứng thú, Tạ Hành Xuyên tiến lại gần nói: “Cái này của em dùng được không.”
“Dùng tốt lắm, kem chống nắng hóa học tiêu hao chất bên trong để chống lại tia cực tím nên cần mua thêm, kem chống nắng vật lý thì không cần nhưng kem chống nắng vật lý nhìn chung bôi lên da cũng khá tốt, dùng cái này rất mỏng và nhẹ, trông cũng không giả tạo.”
Tạ Hành Xuyên vươn tay.
Giản Đào biết anh bắt đầu muốn giở trò nên lắc đầu, nghiêng người nói: “Cho anh cũng không phải không được, nhưng phải có điều kiện.”
Anh hơi đứng dậy, cụp mắt nhìn cô, cho rằng câu tiếp theo của cô chính là anh đến cúi lạy cô một cái.
Giản Đào suy nghĩ, thành khẩn nói: “Em là người phát ngôn nên lúc sử dụng anh phải để lộ logo ra.”
“…”
Lại qua một ngày chuẩn bị, buổi sáng hôm sau, bọn họ đúng giờ xuất phát.
Lúc Giản Đào đặt mua đồ không có cảm giác gì nhưng khi thu dọn hành lý, cô mới nhận ra rằng một, hai chiếc vali là không đủ.
Cô đóng ba vali đầy ắp còn đeo thêm một chiếc túi trên lưng.
Tạ Hành Xuyên so với cô tùy tiện hơn rất nhiều, chỉ có một cái vali màu đen còn không đựng đầy.
Khi anh mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài thì Giản Đào đã nhảy lên phía trước, bám chặt vào mép cửa, rất là chân chó nhìn chằm chằm vào cái tay nhàn rỗi của anh: “Oa, anh có hai tay kìa.”
Danh Sách Chương: