• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong cuộc họp phụ huynh lần này, Trác Vi Lan cố ăn mặc theo phong cách chững chạc, còn Mễ Thấm lại ngược lại.

Trong ấn tượng của công chúng, Mễ Thấm là một nữ hoàng kiêu ngạo độc đoán, khoé mắt khêu gợi, mũi cao môi đỏ, làn da màu lúa mì khỏe mạnh, thân hình mảnh mai. Cô ấy thường mặc trang phục đơn giản nhưng tôn được đường nét cơ thể, thỉnh thoảng kết hợp mặc váy đủ các kiểu bắt mắt, luân là tâm điểm của sân khấu, kiểu phối quần áo của cô ta dù kỳ lạ đến đâu cũng thành trào lưu thời trang.

Đến trường cấp hai này, Mễ Thấm biến thành một vị phụ huynh như bao người khác, cô ta không dùng màu son đỏ rực mà chỉ trang điểm nhẹ che đi những nếp nhăn, ăn mặc một chiếc áo khoác đen đơn giản với nụ cười dễ mến.

Trác Vi Lan đã thấy qua những bức ảnh chụp mặt mộc của Mễ Thấm, lập tức nhận ra người trước mặt là một lão làng có tiếng trong ngành. Vì quá phấn khích mà không kìm được biểu cảm cười ngốc nghếch.

Nàng ho nhẹ, che miệng nở một nụ cười thân thiện: "Cho hỏi cô là..."

Mễ Thấm nở nụ cười sâu hơn, dịu dàng nói: "Tôi là mẹ của Mễ Giai Manh."

"Xin chào, xin chào." Trác Vi Lan không biết Mễ Giai Manh là ai, nhưng nàng không muốn để mất cơ hội này, cố học hỏi từ các bậc cha mẹ khác để thảo luận về tình hình của bọn trẻ: "Gia Manh và Thẩm Văn ngồi xuống khá gần nhau nhỉ."

Mễ Thấm gật đầu: "Đúng vậy, hai đứa nó thường cùng nhau đến thư viện tự học."

"Thân vậy sao." Trác Vi Lan nhíu mày: "Thẩm Văn nhà tôi không kể với tôi chuyện này..."

Mễ Thấm cùng cảm nghĩ: "Con nhà tôi cũng vậy, về đến nhà là nghịch điện thoại, không nói chuyện với ai. Nếu không phải muốn tôi cho tiền, thì còn lâu mới nói với tôi nó chơi với người bạn nào đấy."

Trác Vi Lan đồng ý: "Chúng nó đang độ thanh xuân mà."

"Nhân tiện tôi phải cảm ơn gia đình của Thẩm Văn đã làm gương cho Gia Manh." Mễ Thấm vui vẻ nói: "Gia Manh kể với tôi rằng bạn Thẩm Văn học rất giỏi, bạn Thẩm Văn tốt bụng lắm, thứ bảy hàng tuần lại cùng con bé tự học, giúp nó giảng bài, cho mượn tập vở ghi chép. "

Nghe vậy, Trác Vi Lan nhận ra rằng điều bất thường.

Thứ bảy hàng tuần? Từ khi Mộ Thẩm Văn chuyển đến nhà của bọn họ, nếu không đi học, con nhóc sẽ ở nhà một mình xem TV hoặc đi hai vòng trong sân và tiểu khu. Thứ bảy hàng tuần đều đi ra ngoài không quá nửa giờ.

Thư viện gần nhà nàng tuy không xa, nhưng đi tới đi lui cũng mất nửa tiếng đồng hồ, sao có thể ngồi xuống tự học trong khoảng thời gian ngắn như vậy?

Con gái của Mễ Thấm dường như đang dùng Mộ Thẩm Văn làm lá chắn.

Trác Vi Lan mỉm cười, giả vờ bình tĩnh nghe Mễ Thấm khen ngợi Mộ Thẩm Văn các kiểu. Thực tế trong lòng đã loạn cào cào: Nàng có nên nói ra sự thật không? Nếu nói ra, sẽ phá tan khung cảnh hòa thuận hiện tại, khiến bọn trẻ phản cảm, để Mễ Thấm biết được chắc chắn không tốt. Nếu nàng không nói ra, sau này Mễ Thấm sẽ biết được sự thật, liệu có cảm thấy nàng đang thông đồng với hai cô nhóc nói dối?

"Lần này Thẩm Văn lại xếp hạng Nhất." Mễ Thấm giỏi quan sát biểu cảm, nhận ra thần sắc của chút xuất thần của Trác Vi Lan, chuyển chủ đề nói sang Mạc Thẩm Văn.

Hạng Nhất?

Trác Vi Lan nhìn bảng điểm, thì ra đó không phải là số thứ tự học sinh, mà là thứ hạng.

Nàng vô cùng kinh ngạc.

Trước khi Mạc Thẩm Văn chuyển đến ở, ấn tượng của Trác Vi Lan về người em họ này là xuất quỷ nhập thần, rất thích chơi điện thoại di động. Sau khi sống cùng nhà, cảm giác của Trác Vi Lan đổi thành " cô nhóc dễ bốc đồng, tính tình thất thường". Mạc Thẩm Văn còn hay xin nghỉ phép vì nhiều lý do, thực sự khiến người ta không thể nghĩ đến việc xuất sắc cả về tính cách lẫn học tập.

Nàng thấy hơi lo lắng khi đến họp phụ huynh, ngoài kinh nghiệm bản thân không đủ, nàng còn lo rằng đứa trẻ Mạc Thẩm Văn này có lẽ có vấn đề, chuẩn bị tư tưởng sắn sẽ bị giáo viên chủ nhiệm trách mắng.

Vì thế Trác Văn chưa từng nghĩ Mạc Thẩm Văn là học sinh có thành tích xuất sắc như vậy, lúc nhìn bảng điểm thấy thứ tự "1" mà không hề nghĩ tới là thành tích hạng Nhất. Xem điểm số 120 nàng cho rằng đó là tổng điểm các môn kìa.

"Đây... là bảng xếp hạng lớp sao?" Nàng ngạc nhiên đến mức không nhịn được hỏi Mễ Thấm thêm lần nữa.

Mễ Thấm ngạc nhiên, sau đó kiên nhẫn giải thích: "Xếp hạng năm."

"Ồ." Trác Vi Lan cầm bảng điểm lên xem kĩ.

Mễ Thấm nhìn ra hành động của nàng, nhẹ nhàng nói: "Con cái học hành chăm chỉ rất cần sự quan tâm của gia đình. Dù bận rộn công việc cũng nên cùng chúng nói chuyện, hai bên cùng hiểu lẫn nhau".

"Đúng vậy." Trác Vi Lan cảm thấy câu nói của Mễ Thấm có phần giống với giọng điệu của Lâm lão sư. Lời nói nghe ra có ý trách cứ"cô là một phụ huynh vô trách nhiệm" khiến Trác Vi Lan vô cùng xấu hổ, chỉ biết đáp lại: "Tôi sẽ chú ý hơn."

Mễ Thấm không có ý trách cô, thành khẩn nói: "Chúng ta cùng nhau cố gắng. Mà này, cô có phải là dì của Thẩm Văn không?"

"Tôi là chị họ của em ấy." Trước mặt người ngoài, Trác Vi Lan không muốn nói là chị gái, tránh để không bị người khác hiểu lầm rằng có liên quan gì đến chú dì, nghĩ đi nghĩ lại nên dùng luôn thân phận của Mạc Sương.

Mễ Thấm nhướng mày, suy nghĩ một hồi cũng đoán được nàng là ai: "Cô là vợ của Mạc tổng?"

"Đúng vậy." Trác Vi Lan lấy danh thiếp từ trong túi ra: "Đây là danh thiếp của tôi."

Mễ Thấm nhìn thấy tên công ty của nàng trên danh thiếp: "Công ty M? Vậy cô hẳn là một nhà thiết kế trang sức."

Sau khi biết nghề nghiệp của nàng, Mễ Thấm theo thói quen nheo mắt, không chút dấu vết quan sát một lượt, vừa vuốt góc danh thiếp, ánh mắt liếc qua bông tai và vòng cổ của nàng.

"Vâng." Trác Vi Lan lập tức ngồi thẳng người, khóe miệng nở nụ cười thuần thục mà trước đây đã luyện tập chăm chỉ: "Thật tình cờ khi gặp được cô ở đây."

"Phiên bản giới hạn kỷ niệm 130 năm của LEXI rất phù hợp với cô, trông rất có khí chất." Mễ Thấm nở một nụ cười lịch sự đáp lại.

Trác Vi Lan không thể kìm được nụ cười.

Nàng cho rằng trong hoàn cảnh này nếu đeo lên trang sức mình tự thiết kế càng hợp lí. Rất nhiều người đều mua phiên bản giới hạn, có nhiều những người vì theo đuổi thương hiệu nổi tiếng xa xỉ, chỉ ít người mới có thể thực sự hiểu ý đồ của nhà thiết kế. Nàng không giỏi mồm mép, không biết nên bày tỏ sự tán thưởng đối với thiết kế này như thế nào, không biết Mễ Thấm thuộc loại nào.

Mễ Thấm dường như không nghĩ nhiều, khen mấy câu liền đưa danh thiếp của mình cho nàng.

Trác Vi Lan nhận bằng hai tay, muốn trò chuyện vài câu nhưng chưa kịp nói thì đã thấy thầy chủ nhiệm Lâm đang bước lên bục giảng.

Nàng nhớ ra mục đích đến đây để họp phụ huynh, liền từ bỏ ý định xây dựng mối quan hệ với Mễ Thấm.

"Thưa các bậc phụ huynh, xin giành cho tôi vài phút im lặng." Giáo viên Lâm lên giọng, các phụ huynh lập tức im lặng. Thầy Lâm mỉm cười tuyên bố: "Cảm ơn mọi người đã rút ra thời gian quý báu của mình để tham gia buổi họp phụ huynh hôm nay. Tôi họ Lâm, là giáo viên chủ nhiệm lớp 2. "

Trác Vi Lan vỗ tay, khóe mắt chú ý tới bên cạnh, đưa mắt nhìn sang, chuẩn xác chạm phải ánh mắt của Mễ Thấm.

Mễ Thấm bị nàng bắt gặp, thu hồi ánh mắt nhìn nhẫn cưới của nàng, gật đầu một cách hào phóng.

Trong lòng Trác Vi Lan thắp lên một tia hy vọng, nàng thầm vui mừng.

Thiết kế này đã giành được giải thưởng, là tác phẩm thành công nhất của nàng. Được Mễ Thấm để ý là một chuyện tốt.

Trên sân khấu, thầy Lâm bắt đầu nói về việc học tập các kiểu, nhưng Trác Vi Lan chẳng nghe vô, trong đầu đang suy nghĩ sau đó nên nói chuyện với Mễ Thấm như thế nào, làm sao để bày tỏ suy nghĩ của mình về thiết kế trang sức mà không có dấu vết.

Nghĩ đến đây, nàng thậm chí còn tự dựng ra tình huống trong đầu, nghĩ đến hàng trăm khả năng bị từ chối hoặc sẽ được chấp nhận.

Trác Vi Lan thực sự đã nghĩ nhiều.

Khi thầy Lâm nói sang thành tích trong kỳ thi giữa kỳ, Mễ Thấm lặng lẽ rời khỏi lớp học, động tác rất nhẹ nhàng, chỉ có chiếc điện thoại di động không ngừng rung trong tay làm phiền người khác.

Trác Vi Lan nhìn theo tiếng động, thấy túi xách của Mễ Thấm vẫn còn đặt trên ghế mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi thầy Lâm nói xong, tiếp theo là giáo viên dạy toán lên sân khấu.

Mễ Thấm đúng lúc quay về, liên tục bấm điện thoại, thỉnh thoảng lại nhìn lên bục giảng.

Đề thi giữa kỳ rất khó, cả lớp không đạt thành tích cao, giáo viên dạy Toán nín thở, hạ giọng cố gắng nói với phụ huynh bằng một giọng nhẹ nhàng hơn. Nhìn thấy Mễ Thấm còn đang nghịch điện thoại di động, không nhịn được trách: "Thưa các bậc phụ huynh, tôi biết các vị rất bận rộn, nhưng con của các vị chỉ học cấp ba có một lần trong đời, các vị không quan tâm thì ai lo cho chúng đây. Các vị đừng nghĩ bỏ công việc đến họp phụ huynh đã hoàn thành nhiệm vụ!"

Giáo viên dạy Toán thật sự tức giận, cầm quyển bài tập đập trên bục giảng.

Mễ Thấm vội vã cất điện thoại.

Trác Vi Lan chưa thoát khỏi suy nghĩ trong đầu, dường như gặp lại giáo viên nghiêm khắc từ thời trung học, nàng rùng mình sợ hãi, điều này đã thu hút ánh nhìn đầy ẩn ý của giáo viên dạy toán.

Nàng liếc sang bên cạnh, thấy Mễ Thấm đang nhìn mình với ánh mắt đầy ẩn ý như những bậc cha mẹ khác.

Trác Vi Lan cảm thấy bị oan, trong lòng thầm thạn:

Tôi không sử dụng điện thoại riêng mà! Mọi người nhìn tôi làm gì chứ!

Sau khi giáo viên dạy toán nói xong lại chuyển sang giáo viên dạy môn khác, các phụ huynh khác còn chưa kịp đảo mắt nhìn cô, Trác Vi Lan ngồi yên lặng, tủi thân nghe tiếp. Thầm nghĩ tính tình của Mễ Thấm không tốt lắm, từ bỏ chuyện đi dạ tiệc.

Trong đầu nàng có rất nhiều suy nghĩ, nói là làm, quyết định chuyên tâm vào cuộc họp phụ huynh.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Trác Vi Lan nhìn thấy Mạc Sương và Mộ Thẩm Văn đã đợi sẵn ngoài cửa, nàng nhanh chóng đi lên nhận giấy báo điểm của Mộ Thẩm Văn.

Tính bốc đồng của Mạc Thẩm Văn thật sự không thể thay đổi, không chờ ở ngoài, vừa nhìn thấy biểu hiện không đúng của nàng liền lập tức xông vào, cất giọng hỏi làm ai cũng nghe thấy: "Giáo viên mắng chị sao?"

"Không, chúng ta về nhà thôi." Trác Vi Lan cúi đầu xấu hổ kéo tay áo Mạc Thẩm Văn.

"Chị đừng lo lắng, tất cả đều là lỗi của ba mẹ em." Mạc Thẩm Văn đang kiễng chân lên, không thể bình tĩnh: "Họ không tới họp phụ huynh được làm các thầy cô tức giận. Chị vừa hay là nơi để trút giận."

Cô nhóc bốc đồng này lại có thể kiên nhẫn an ủi người khác, Trác Vi Lan cảm thấy rất yên tâm, lập tức gạt đi ánh mắt tìm tòi của người khác: "Chị biết, sau này chị sẽ nghe theo lời giáo viên nói, chăm sóc cho em nhiều hơn."

Thấy nàng cười, Mạc Thẩm Văn lại cảm thấy không vui, bĩu môi mặc kệ nàng.

Trác Vi Lan mắng yêu "nhóc kiêu ngạo" rồi đi đến bên Mạc Sương, vì người ra người vào không tiện chạy lên ôm lấy Mạc Sương, nàng đành dựa người sang nói nhỏ: "Họp phụ huynh thật mất thời gian."

Mạc Sương cũng tủi thân không kém: "Đã 2 giờ 16 phút không được gặp em rồi."

Trác Vi Lan cười tủm tỉm, cầm lấy tay vợ đan vào nhau, khều lòng bàn tay chuẩn bị xuống lầu.

Mộ Thẩm Văn tự giác đến lan can chờ, lại nói: "Các chị đến đây xem."

"Sao vậy?" Trác Vi Lan nhìn lên.

Phòng dạy học của các trường trung học cơ sở nhìn chung không cao, cách xa nhau, ở tầng trệt của mỗi khu đều có diện tích lớn, khi nhìn xuống tầng hai có thể dễ dàng nhìn thấy tình hình bên dưới.

Đèn đường sáng rực như ánh đèn sân khấu, chiếu thẳng lên Mễ Thấm và hai người còn lại.

"Ý của cô là gì?" Trong đó có một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp, chiếc váy cổ chữ V trông thật mỏng manh trong đêm lạnh, đôi giày cao gót mảnh khảnh tôn lên đôi chân dài, dáng người uyển chuyển, khuôn mặt tuyệt mỹ không góc chết tỏa sáng dưới ánh đèn: "Họp phụ huynh hai tiếng còn tăng ca?"

Người còn lại là một cô bé mặc đồng phục học sinh, hai tay đút túi quần, nhìn cuộc tranh chấp trước mặt với ánh mắt vô hồn.

Người khác đều đang ngó nhìn, Mễ Thấm không quan tâm, ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ: "Xin lỗi..., hôm nay tôi thật sự có việc bận."

"Bận gì, lần nào cũng vậy! Lúc đầu là cô nhận nuôi, bây giờ tỏ ra không quan tâm là thế nào." Người phụ nữ nắm lấy tay cô, hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Được rồi, cô bận công việc, tôi sẽ trông Gia Manh. Đến đây, đi với mẹ, về sau chúng ta sẽ sống với nhau. "

Cô bé mặc đồng phục học sinh nghe vậy liền chủ động nắm tay người phụ nữ, cười rạng rỡ: "Dạ."

Mễ Thấm cau mày, móc tay gọi trợ lý từ trong đám người, trầm giọng nói.

"Ôi trời." Trác Vi Lam vô cùng kinh ngạc, quay đầu hỏi Mạc Thẩm Văn: "Có phải Mễ Giai Manh là con nuôi của Mễ Thấm và vợ không?"

Mạc Thẩm Văn đáp: "Đúng vậy."

Mạc Sương cũng nhìn thấy toàn bộ quá trình, cau mày phản bác: "Những lời này không nên nói trước mặt đứa nhỏ."

"Đúng vậy." Trác Vi Lan lo lắng: "Liệu Mễ Giai Manh có cảm thấy khó chịu..."

Mạc Thẩm Văn nghe thấy liền khịt mũi: "Hai người thật ngốc."

Trác Vi Lan và Mạc Sương không hiểu mô tê gì: "..."

"Cậu ấy lúc nào cũng mong hai người mẹ của mình ly hôn cho xong, còn định tìm đối tượng khác nữa đấy." Mạc Thẩm Văn hừ lạnh: "Cậu ấy còn nói cho mọi người biết chuyện con nuôi, cả trường cũng ai cũng biết. "

"Nói mới nhớ, em có thân với Mễ Giai Manh không?" Trác Vi Lan vô tri vô giác hỏi.

"Bình thường."

Trác Vi Lan mỉm cười: "Tốt hơn nên chơi với Tiểu Mạn."

Mạc Thẩm Văn không trả lời, không nói lời nào dẫn đầu đi xuống lầu.

Tranh chấp ở tầng dưới kết thúc, Mễ Thấm biến mất, người xem lần lượt tản ra ngoài, quảng trường nhỏ trước tòa nhà dạy học dường như không còn đông đúc nữa. Họ đi đến bãi đậu xe một cách thuận lợi, đi được nửa đường thì nghe thấy rất nhiều người nói về Mễ Thấm, trên mặt cười rạng rỡ, mắt thì sáng rực.

Mạc Sương nghe vậy thì hỏi Trác Vi Lan: "Người cãi nhau vừa rồi là Mễ Thấm?"

"Ừm." Trác Vi Lan vỗ trán: "Quên nói với chị, hôm qua vẫn còn làm sao để kết bạn được với Mễ Thấm, hôm nay lại gặp cô ta ở buổi họp phụ huynh..."

"Vậy bọn em đã kết bạn chưa?"

"Chưa, nhưng em không muốn đi dự dạ tiệc nữa."

"Tại sao thế?"

Trác Vi Lan thở dài, bóc phốt chuyện Mễ Thấm dùng điện thoại di động trong giờ lại còn xấu tính đổ lỗi cho người khác, sau đó nàng vui vẻ nói: "Hừm, cô ta không tôn trọng giáo viên trên bục giảng, không coi trọng sự trưởng thành của con cái, lại còn bị vợ mắng ở nơi công cộng như vậy, đúng là báo ứng... "

Mạc Sương do dự không biết có nên nói ra.

Trác Vi Lan nhìn chằm chằm vợ, không bỏ qua biểu cảm này, nhíu mày rồi nở nụ cười lạnh: "Chị không nghĩ Mễ Thấm có khổ tâm sao, bận công việc nên mới không thể cùng với vợ chăm con?"

Mạc Sương vội xua tay: "Không phải, tôi không nghĩ như vậy, em đừng nói bừa."

Mạc Sương liên tục phủ nhận, Trác Vi Lan cũng không nghĩ nhiều, còn Mạc Thẩm Văn ngồi trước không khỏi bật cười thành tiếng.

Mạc Sương nghiêm mặt: "Thẩm Văn, em cười cái gì?"

Có lẽ là không phải đối mặt, Mạc Thẩm Văn to gan hơn, chậm rãi nói ra một câu: "Không có gì, em nghĩ hôm nay thật náo nhiệt, được xem một lúc hai bộ phim truyền hình tình cảm."

"..."

Mạc Sương câm nín, Trác Vi Lan nín bặt.

Hai người nhìn nhau vài giây, Mạc Sương phản ứng đầu tiên, vô cùng nghiêm túc giải thích: "Vi Lan, tôi thật sự không nghĩ Mễ Thấm có nỗi khổ tâm."

"Hừ, chị không nghĩ một người vợ ở nhà một mình chăm sóc con gái thật sự rất vất vả nào." Trác Vi Lan nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, cảm thấy như đang soi gương? Bà xã của Mễ Thấm ăn mặc đẹp, thoạt nhìn là một người rất quan tâm đến hình tượng, trước mặt biết bao người đứng xem bộc phát như thế, hẳn đã tức giận đến không kìm được.

Mạc Sương không lên tiếng, yên lặng cầm tay nàng xoa nắn lấy lòng.

"Phải rồi Thẩm Văn, kết quả bài kiểm tra của em rất tốt." Trác Vi Lan khen ngợi: "Rất lợi hại, đứng thứ nhất toàn lớp."

Thẩm Văn chưa từng được khen ngợi trực tiếp như thế này, lúng túng quay sang chỗ khác, nắm chặt dây an toàn nói quá loa: "May mắn thôi, bình thường toàn đứng thứ hai, thứ ba."

"Thế đã là rất giỏi rồi!" Trác Văn không biết dỗ trẻ con, nhưng là một cô công chúa nhỏ được cha mẹ dỗ dành hơn 20 năm, nàng biết Mạc Thẩm Văn muốn nghe gì: "Chỉ cần em học tập chăm chỉ, làm bài thi tốt đều đáng khen ngợi. "

Mạc Thẩm Văn không kìm được vui vẻ trong mắt, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt.

Trác Vi Lan có cảm giác thành tựu, rút bàn tay đang nắm bởi Mạc Sương, điều chỉnh tư thế ngả người về phía trước, cố gắng nhìn xem Mạc Thẩm Văn có cười hay không.

Mạc Sương thì thào nói: "Trước đây lần nào kiểm tra tồi cũng đạt hạng Nhất."

Sau một hồi sửng sốt, Trác Vi Lan mới nhìn lại, phát hiện bình dấm chua đang quay đầu nhìn chằm chằm cửa sổ.

Trong lòng nàng thầm thở dài.

Đừng nói đến vợ Mễ Thấm, bản thân mình cũng không dễ dàng gì đâu, dỗ hai đứa nhỏ cơ mà.

——

Sau cuộc họp phụ huynh, Trác Vi Lan như trút được gánh nặng, thứ nhất là đã biết được tình hình của Mạc Thẩm Văn ở trường, thứ hai là nàng đã hạ quyết tâm không đi dự dạ tiệc nữa.

Nàng và Mạc Sương tìm hiểu về các thủ tục về chuyện lập thương hiệu.

Trước khi đến phải đặt hẹn, Mạc Sương gọi điện cho luật sư Lưu. Luật sư Lưu đã lâu không nghe tin của bọn họ, nhấc máy liền chào hỏi, câu đầu tiên là: "Mạc tổng, ngài lại định li hôn sao?"

Trác Vi Lan không biết nên cười hay nên khóc, Mạc Sương siết chặt điện thoại, ước gì có thể xông tới chém luật sư Lưu một đao.

"Không phải đâu." Trác Vi Lan hôn lên má Mạc Sương, xoa dịu con nhím đang xù lông, ngắn gọn nói: "Chúng tôi tìm anh có chuyện khác."

"Ồ, xin lỗi, tôi... gần đây tôi xử lý nhiều vụ ly hôn quá nên thành thói quen nghề nghiệp." Luật sư Lưu lúng túng tự cho mình bậc thang, giọng nói run lên vì cười.

Trác Vi Lan không để ý, nói rõ chính sự, hẹn luật sư Lưu 9h sáng hôm sau bàn bạc chi tiết.

Họ đến công ty luật, tình cờ gặp lại Mễ Thấm.

Khác với hôm họp phụ huynh, Mễ Thấm hôm nay chăm chút từ đầu đến chân, khoác lên mình bộ vest đen trắng, mặc quần tây đen đứng phom, cột tóc đuôi ngựa gọn gàng, khuôn mặt tràn ngập khí thế, trên tai đeo khuyên bản to. Trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn kim cương lớn cực kỳ chói mắt, khi đưa tay lên vuốt tóc, trực tiếp che mờ ánh sáng của những viên đá quý khảm trên bông tai.

Trác Vi Lan ban đầu không nhìn Mễ Thấm, mà quan sát đôi bông tai cá tính kia, sau khi nhìn qua nàng có chút quen thuộc mới định thần lại - Ồ, đây là Mễ Thấm mà.

Nhìn thấy bọn họ, Mễ Thấm sửng sốt một chút rồi nặn ra một nụ cười, đi tới trao đổi danh thiếp với Mạc Sương, nhân tiện chào hỏi vài câu: "Thật là trùng hợp."

"Đúng vậy, chúng tôi có chút chuyện cần đến đây." Đôi mắt sắc bén của Trác Vi Lan Tình vô tình nhìn thấy văn kiện do trợ lý cầm ở phía sau.

Không hiểu sao nàng lại nghĩ đến thỏa thuận ly hôn.

"Là vậy sao." Mễ Thấm bình tĩnh nói: "Đừng làm phiền hai vị nữa, lần sau chúng ta lại trò chuyện."

Trác Vi Lan nghĩ thầm làm gì có lần sau, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, cùng Mạc Sương nói: "OK, bai bai."

Khi họ bước vào tòa nhà, Trác Vi Lan cố kìm lại ý muốn quay lại xem Mễ Thấm như thế nào, lập tức phàn nàn trong thang máy: "Cô ta đến đây để ly hôn phải không?"

Mạc Sương vẻ mặt lãnh đạm: "Tôi không biết."

"Chả liên quan đến em." Trác Vi Lan mím môi, sau đó vỗ tay tỏ vẻ hối hận: "Ôi trời, em nên thuận miệng nhắc đến việc thương hiệu riêng mới đúng, nói thêm mấy câu tương lai hợp tác chẳng hạn... "

"Không sao đâu." Mạc Sương cười nói: "Chuyện của chúng ta không phải một lần mà xong, cô ấy cũng như vậy. Chắc chắn còn gặp nhau mà."

Trác Vi Lan không biết những lời của Mạc Sương nguyền rủa hay chúc phúc nữa.

Như Mạc Sương nói, lần này họ đến đây để tìm hiểu tình hình, chưa thể đưa ra quyết định nhanh chóng. Hai người cầm tài liệu thông tin luật sư đưa chuẩn bị về nhà nghiên cứu, lúc xuống lầu thì thấy xe của Mễ Thấm vẫn còn ở đó.

Trác Vi Lan đang lo lắng chuyện thương hiệu, ngoài các loại thủ tục phức tạp nàng phải đưa ra lựa chọn nhiều hơn tưởng tượng. Không có tâm trạng giao thiệp nữa, nàng đang nghĩ có nên đi loanh quanh rồi vờ như không nhìn thấy.

Mễ Thấm xuống xe, đi thẳng tới chỗ họ: "Vi Lan."

Thế mà cô ta gọi mình trước?

Ngoài gia đình ra, Trác Vi Lan rất hiếm khi được người khác gọi như vậy, nàng lập tức có cảm giác thân thiết, không chút do dự trả lời: "Hửm, có chuyện gì vậy?"

"Cô có thể giúp tôi thiết kế được không?"

Trác Vi Lan ngẩn người, chỉ vào mũi mình với vẻ không tin: "Tôi á?"

Mễ Thấm biết rất nhiều nhà thiết kế tên tuổi, sao đến lượt nàng chứ?

Thấy cô ngạc nhiên, Mễ Thấm vẫn giữ vẻ nghiêm túc, lặp lại lần nữa: "Đúng vậy, cô có rảnh nhận đơn đặt hàng không? Cô chịu trách nhiệm chính về thiết kế, công việc còn lại có thể giao cho công ty chúng tôi lo liệu. Cô thấy sao?"

"Có chứ, tôi rảnh!" Trác Vi Lan bừng tỉnh, vội vàng gật đầu.

Nàng vừa chuẩn bị nghỉ việc, vừa vì vụ thủ tục thương hiệu mà đau đầu. Thật hạnh phúc khi tìm được việc làm. Khách hàng lần này lại là một nhân vật như Mễ Thấm, đây là cơ hội trời cho, dù có không công cũng phải làm.

"Được rồi." Mễ Thấm cười: "Tôi muốn đặt một món đồ thật đặc biệt."

"Đó là gì?"

"Một cây gậy chống tay(1), ngoại hình giống pháo bông que(2)."

Mạc Sương đang im lặng nghe vậy thì nhíu mày, nhìn Mễ Thấm với vẻ kỳ lạ: "Pháo bông que?"

Trác Vi Lan trong giây lát không nói nên lời, sóng não khớp với nhau một cách bất ngờ, đột nhiên thốt lên: "Cô đang nói đến kiểu gậy phép thuật Ba Lạp Lạp sao?"

Hai mắt Mễ Thấm sáng lên, liên tục gật đầu.

"Đúng vậy!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK