• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ồ?"

Dạ Kinh Đường thấy Vương Xích Hổ rất thẳng thắn, cũng sinh ra ba phần hảo cảm, lại cười nói:"

Xin rửa tai lắng nghe."

Vương Xích Hổ đưa tay ôm quyền, ra hiệu tầm mắt cuối hoàng thành:"Đương kim Thánh thượng, cố ý vì Tĩnh Vương chọn rể, ta nhìn dáng dấp tiểu tử ngươi tương đối đoan chính. . ."?

Nụ cười Dạ Kinh Đường ngưng tụ.

Hắn với đối triều đình có hiểu biết, nghe nói tính cách Nữ Đế đương triều cường thế tàn khốc, lúc đầu chỉ là giám quốc, sau khi đem đại quyền nắm được trong tay, nàng dứt khoát phế bỏ huynh trưởng của mình để đăng cơ; chẳng những nàng làm hoàng đế, còn phá lệ đem muội muội phong làm thân vương.

Nói tới Nữ Hoàng đế, làm nam nhân của nữ vương gia, Dạ Kinh Đường đầu tiên nghĩ tới chính là Trai bao, hắn đối với gương mặt và khả năng của mình rất tự tin, nhưng không có nửa điểm hứng thú:"

Cảm ơn Vương đại nhân chỉ điểm, nhưng mà ta đã có gia thất, không thể phụ bạc người vợ từng chung hoạn nạn. . .""

Tĩnh Vương thượng võ, thật nhìn trúng tướng mạo thân thủ của ngươi, sao lại để ý việc trong nhà nhiều thêm một đôi đũa? Ngươi đối với vợ cả không rời không bỏ, không chừng Tĩnh Vương càng thưởng thức ngươi.""?"

Dạ Kinh Đường biết ở trước mặt thủ, khả năng bị Nữ Đế, nữ vương gia, thậm chí Thái hậu Vòng .

Nhưng mang theo lão bà ở trước mặt thủ thuyết pháp, vẫn là lần đầu nghe."

Nghe Vương đại nhân nói như vậy, sẽ không phải có quen biết cùng Tĩnh Vương chứ?"

Vương Xích Hổ đáy mắt hiện lên một tia đắc ý, ra hiệu xa xa Hắc Nha:"

Tĩnh Vương thế nhưng là phụ tá đắc lực Thánh thượng, Hắc Nha không tại bên trong lục bộ, là thuộc tư vệ Tĩnh Vương, ngay cả lương tháng đều do Tĩnh Vương phủ phát, tự nhiên ta nhận biết. Ta trước tiên không đề cập tới thân phận Tĩnh Vương, liền nói võ nghệ, sư phụ Tĩnh Vương, chính là Đế sư Tuyền Cơ chân nhân, tiểu tử ngươi thoạt nhìn là hạt giống tốt để tập võ, nếu như được Tĩnh Vương ưu ái, giới thiệu giúp ngươi, con đường tập võ lúc đó có thể nói một bước lên trời, xác định không muốn đi thử một chút sao, cố gắng một lần sướng cả đời?"

Dạ Kinh Đường đối với Tuyền Cơ chân nhân cũng coi như cửu ngưỡng đại danh, nàng là sư thúc Ngọc Hư Sơn, một trong Nhị thánh, sư muội của Lữ Thái Thanh, bản thân nàng cũng đứng hàng thứ sáu thiên hạ, xem như mạnh nhất trong toàn bộ nữ nhân thiên hạ.

Dạ Kinh Đường mặc dù hướng tới kỳ nhân giang hồ, cũng muốn tiến cung đào « Minh Long Đồ », nhưng còn không có luân lạc tới mức ‘Bán’ nhan sắc để đạt thành mục đích."

Ta cũng chỉ là một người trong giang hồ, một ngọn cỏ ven đường, sao có phúc khí này. . .""

Ai, ta cảm thấy tiểu tử ngươi có cơ hội lớn, mới cùng ngươi nói chuyện này, chỉ cần vận khí tốt, ngươi có thể bớt đi 60 mươi cố gắng. . .". . .

Dạ Kinh Đường cùng bộ khoái vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, mà đỉnh Minh Ngọc Lâu nơi xa, vừa vặn có thể nhìn thấy nơi đây.

Hắc Nha lúc khai quốc đã tồn tại, thuộc về tư vệ của thiên tử, sau khi Nữ Đế đăng cơ thì chuyển quyền cho Tĩnh Vương.

Minh Ngọc Lâu được sâu tại bên trong hậu hoa viên Tĩnh Vương phủ, xây năm tầng lầu đã vượt qua tường thành, cực kì đi quá giới hạn, bách tính cũng là bởi vì việc này mới đem nơi này xưng là Minh Ngọc Lâu.

Sắc trời dần tối, Minh Ngọc Lâu đèn đuốc sáng trưng, trong thư phòng trên đỉnh lâu, Đông Phương Ly Nhân thân mang áo khoác màu bạc, đầu buộc ngọc quan đứng tại trên sân thượng, trước mặt ra một tờ giấy, cầm trong tay bút mực, trên giấy phác hoạ lấy một mỹ nam tử:"Để Vương Xích Hổ đi dò hỏi gia thế một chút, không nghĩ tới kẻ này thân thủ cũng không tệ lắm. . . Một đao vừa rồi, cùng thức mở đầu của Bát Bộ Cuồng Đao có chút tương tự, kẻ này không phải là đồ đệ Trịnh Phong chứ?"

Phía sau Đông Phương Ly Nhân, là một lão bà tóc trắng, thân hình mơ hồ, liền tựa như một cái bóng đứng tại phía sau Đông Phương Ly Nhân:"

Lão thân năm đó đã gặp Trịnh Phong, xuất thủ không có nhẹ như vậy. Kẻ này vừa nhìn căn cốt không tệ, nhưng có hình không có thế, chỉ là trùng hợp dùng ra chiêu thức.""

Nghe nói sư phụ Trịnh Phong là Cuồng Nha Tử, năm đó ở trong cung trộm đi « Minh Long Đồ », kẻ này nếu biết Bát Bộ Cuồng Đao, tất nhiên cùng việc này có nguồn gốc. . ."

Lão bà tóc trắng hỏi thăm:"

Muốn ta phái người thử kẻ này một chút hay không?"Đông Phương Ly Nhân thoáng suy nghĩ sau đó lắc đầu:"

Chỉ là lời truyền của giang hồ trước khi khai quốc, không đáng vì thế làm to chuyện. Trước tiên điều tra thêm bối cảnh, kẻ này nếu như gia thế trong sạch , chờ vẽ xong chân dung, đưa đi cho Thánh thượng nhìn một chút. Dáng dấp đẹp như thế, Thánh thượng có thể sẽ thích.""Được.".

Chương 8: . Khách không mời mà đếnVào đêm, phố Xưởng Nhuộm, hẻm Song Quế.

Dạ Kinh Đường dắt theo con ngựa già đi vào ngõ nhỏ tối em, vừa đi vừa nhìn xung quanh.

Chim Béo thì lượn lờ một ngày, hiện tại tâm trạng không tệ. Nó nằm ở bọc hành lý phía trên lưng ngựa, mấy cái móng vuốt chổng ngược lên trời, mỏ còn khẽ ngâm nga:

“ chít chít, chíp chíp,…”

Nghe cái tên phố Xưởng Nhuộm đã biết rõ nơi đây là tụ tập đám dân nghèo của xưởng thủ công. Bây giờ nó vẫn chưa bị phá bỏ, xung quanh chỉ có lác đác mấy nhà xưởng nhỏ, khi trời tối sẽ khó thấy được một bóng người.

Hẻm Song Quế cũng là như vậy, quanh năm không có người hỏi thăm. Ngay cả mặt đường cũng chất đầy lá cây, khi giẫm lên sẽ phát ra tiếng xột xoạt.

Vừa rồi hắn đã đi dạo một vòng quanh chợ Nhân Tài, không thiếu việc làm, nhưng mà tiền lương thì 3 quan tiền đã là cao nhất.

Thường có câu “ nghèo văn giàu võ”. Dạ Kinh Đường với tư cách người tập võ đã phải bỏ ra rất nhiều tiền bạc để mua đồ tập võ, lại càng không nói tới sức ăn đáng sợ của người luyện võ. Vì vậy, hẳn không thể làm những việc vặt này được rồi.

Tuy rằng không tìm được một công việc phù với với mình, nhưng hắn lại may mắn tìm được manh mối về chỗ ở. Dạ Kinh Đường vốn tưởng rằng với 2 lượng bạc thì tuyệt đối không thể tìm được một chỗ đặt chân ở kinh thành, kết quả là sau một phen hỏi thăm, hắn phát hiện ra hẻm Song Quế chính là một khối bảo địa. Toàn bộ con hẻm này gồm hơn mười tỏa tiểu viện, đều là sản nghiệp của một bà chủ, 2 lượng bạc một năm, muốn ở căn nào thì vào căn đó.

Dạ Kinh Đường thanh toán tiền thuê nhà nửa năm, đến cả chìa khoa mà chủ nhà cũng không cần đưa cho, vì nhà không có khóa. Hắn đi vào nhìn một lượt, quả nhiên đúng như hắn dự đoán. Có khoảng mười tòa tiểu viện cũ nát đã lâu không được tu sửa, gần như là bức tường nào cũng đã xuất hiện vết rạn nứt, chỉ có 2-3 cái tiểu viện nhìn tương đối hoàn hảo. Cảm giác cho dù miễn phí cũng sẽ không có mấy người sẽ đi tới chỗ này để ở.

Một người một chim được ăn no thì đã không lo tới chỗ ở. Dạ Kinh Đường cũng không quan tâm tới những thứ này, đầu tiên hắn tìm một tiểu viện tương đối ổn rồi bước vào.

Trong tiểu viện lá rơi đầy đất, cửa sổ đều mở toang ra. Nhìn vào bên trong thấy trống không, chỉ có một cái giường và một cái giá, ngay cả cái bàn uống nước cũng chẳng có.

“chít chít…”

Chim béo từ trên lưng ngựa nhảy xuống, sau khi đi dạo một vòng thì dùng đôi mắt to đen láy nhìn về phía Dạ Kinh Đường, giống như có ý muốn nói “ Nếu không thì chúng ta quay về tìm đại tỷ ngực bự kia được không.”

Dạ Kinh Đường không phản ứng lại con Chim béo. Hắn buộc ngựa vào một góc, cho ngựa ăn một chút cỏ khổ, sau đó ôm đống chăn nệm từ trên lưng ngựa xuống.

Xoẹt xoẹt…Đao sắc va chạm vào đá đánh lửa tạo ra vô số đốm lửa, sau đó có sảnh nên mờ nhạt chiếu rọi lên bốn bức tường.

Dạ Kinh Đường để thanh đao tựa vào bên tường rồi đi quan sát gian phòng. Hắn chợt phát hiện mặt đất rất sạch sẽ, chiếc giường làm bằng cỏ lại hơi có lõm xuống. Hắn cúi đầu cẩn thận quan sát, không ngờ còn phát hiện một sợi tóc dài trên đó.

“Hả?”

Dạ Kinh Đường nhặt sợi tóc dài lên quan sát. Tóc rất khỏe, có thể xác định là thời gian bị rụng cách đây không quá lâu, chứng tỏ gần đây đã có người ở nơi này.

Nhưng thời đại này, cả năm và nữ đều nuôi tóc dài, chỉ một sợi tóc như vậy thì không thể biết được giới tính của người này là gì.

Chẳng lẽ là khách thuê trước đó lưu lại…Dạ Kinh Đường cảm thấy hơi nghi ngờ, nhưng hắn cũng không quá để ý. Sau khi ném sợi tóc dài đó ra ngoài cửa, hắn lập tức lấy chăn nệm để trải giường.

Chim béo lại rất nghịch ngợm, nó mổ mổ vào cái gói nhỏ, định mói miếng thịt khô ở bên trong đó ra để ăn.

“ Con ăn được nữa sao? Không thấy chúng ta đã phải ở nơi rách nát như này rồi à? Bây giờ còn chưa kiếm ra tiền! Tháng sau cũng chỉ còn cách là bán ngươi đi để kiếm ít tiền thôi.”

“ Chíp chíp”

Chim béo cuống quít lên, ý bảo mình chỉ là béo vì lông xù thôi, bán không được bao nhiêu tiền cả.

Dạ Kinh Đường vừa trải giường xung xuôi, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến động tĩnh rất nhỏ:

Vù vù vù.

Giống như là một cơn gió nhẹ thổi vào bên trong tiểu viện làm lay động lá trên mặt đất.

Dạ Kinh Đường nhướng mày, cầm lấy thanh đao, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Trong sân có thêm một bóng người!Ánh nến trong phòng chập chờn, ngoai sân có ánh trăng phủ xuống bàng bạc như sương. Ánh trăng rọi xuống đầu tường, chỉ chiếu sáng được một khoảng sân.

Bóng người đứng giữa sáng và tối, trên người có áo choàng bao bọc. Đầu đội mũ rộng vành, không thấy rõ béo gầy hay nam nữ. Trên tay còn cầm một thanh trường thương bọc bằng vải đen.

Bóng người bất động, không nói một lời, hiển nhiên người đến không mang ý tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK