《Bán Cửu giai.》
Tinh Mạc Già cảm thấy bản thân lúc thì đang ở trong dung nham nóng bỏng, lúc thì ở trong hầm băng lạnh lẽo, thân thể lúc nóng lúc lạnh cực kì khó chịu. Không chỉ vậy, linh lực bạo động khiến cơ thể y đau đớn khó nhịn, cả người như bị xé ra thành từng mảnh vậy. Ý thức lúc thì thanh tỉnh, lúc lại chìm vào biển sâu mênh mông rộng lớn, bản năng nguyên thủy của dã thú, khát vọng với huyết nhục lúc thì dâng trào mãnh liệt, lúc thì lắng xuống gần như biến mất.
Hai thái cực đối lập nhau cùng tồn tại trong một cơ thể khiến y cực kì khó chịu, cả người bức bối, chỉ muốn chết ngay cho đỡ phải chịu sự khó chịu này.
Nhưng ý chí cầu sống của y vô cùng mãnh liệt, y không cho phép mình chết lúc này, vậy nên y cố gắng giữ cho bản thân thanh tỉnh, cố lấy lại bình tĩnh, không bị sự khó chịu của cơ thể làm rối loạn tâm trí, cố suy nghĩ cách giải quyết tình trạng hiện tại của bản thân.
Nhưng nói thì dễ hơn làm, năng lượng lớn mạnh của virus tang thi vương cuồn cuộn không ngừng trào vào cơ thể y khiến cả người y như muốn nổ tung, linh lực cuồng loạn đã tổn thương được kinh mạch khiến một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ khóe miệng y. Năng lượng nguyên bản của y còn hiếu chiến đi đối đầu với năng lượng của virus tang thi vương khiến y bị phản phệ, hộc ra một ngụm máu. Ý thức vốn thanh tỉnh ít ỏi lại dần chìm vào cơn mê.
Không được! Y lắc đầu. Phải thanh tỉnh!
Trong cơn mê, Tinh Mạc Già cảm nhận được có một nguồn linh lực xa lạ đang từ từ tiến vào cơ thể mình trấn an linh lực cuồng bạo, gia cố áp chế thần vị Tà Thần, chữa trị cho linh hạch, thức hải và kinh mạch đang bị thương tổn của y.
Y muốn ngăn lại linh lực xa lạ này, không cho nó tiếp tục tiến vào cơ thể mình. Tình trạng của y bây giờ rất hung hiểm, ý thức không quá thanh tỉnh, không có năng lực phản kháng, lúc này dù là một người bình thường cũng có thể giết được y. Y không thể đảm bảo được liệu chủ nhân của linh lực xa lạ này có ý xấu gì hay không.
Nhưng, khí vị của linh lực người này thơm quá, ăn vào rất ngon, vị như quả mận chín rục vậy, ngọt cực kì.
Tinh Mạc Già liếm khóe môi, không tự chủ được bắt đầu hấp thụ nguồn linh lực xa lạ này.
Ngon thật đấy, không chỉ có vị mận chín rục mà còn thoang thoảng vị ngọt dịu và hương thơm đặc biệt dễ chịu của mật ong hoa bạc hà. Chỉ là ăn nhiều thì có hơi ngấy.
Hấp thụ linh lực xa lạ này một lúc thì khí nóng đột nhiên bốc lên từ tay trái của Tinh Mạc Già. Nhiệt độ xung quanh đột ngột tăng cao nhưng Tinh Mạc Già lại không hề cảm thấy nóng bức, y chỉ cảm thấy có một luồng khí ấm áp mang theo khí tức quen thuộc bao phủ lấy y, giúp y dễ chịu hơn.
Mùi hoa tường vi xen lẫn với mùi rượu thoang thoảng, là Lance sao? Khí nóng, lửa, anh ấy trở lại làm Diệu Nhật Thần rồi? Cảm nhận được mình gặp nguy hiểm, không chút do dự sử dụng thiên phú, không quan tâm đến ánh mắt của người ngoài, xem ra anh ấy biết mình tới Khu Vực Chết Chóc. Chỉ là không biết Lance có biết Đêm Đêm vẫn còn sống không? Có lẽ là biết nhỉ, vì Diệu Nhật Thần và Thâm Hải Thần đời đời kiếp kiếp đều sẽ không tách rời nhau.
Bùi Kinh Thế cảm thấy linh lực của bản thân đang lấy tốc độ cực kì nhanh rời khỏi cơ thể hắn, mãnh liệt chui vào cơ thể của cậu nhóc tóc màu trắng như tuyết tinh khôi này. Hắn cảm nhận rất rõ, linh lực của hắn đang bị cậu nhóc điên cuồng hấp thụ, thằng bé coi linh lực của hắn như một bữa tiệc lớn, ban nãy hắn còn thấy nhóc này liếm khóe môi kìa.
Bùi Kinh Thế không hiểu, linh lực của hắn ăn ngon đến vậy sao.
Hắn thử lấy một ít cho vào miệng, chả có vị gì cả.
Tinh Hải thấy hành vi ngốc nghếch của tang thi vương, bật cười.
"Chủ nhân có thể ngửi được những mùi hương rất đặc trưng trên người mỗi người và cảm nhận được mùi vị của linh lực người đó, đây là lý do ngài ấy vẫn luôn nhắm mắt nhưng vẫn có thể phân ra được ra với ai, vì mùi hương của mỗi người là khác nhau." Tinh Hải nói. "Tôi không biết những người khác có năng lực này giống chủ nhân hay không nhưng nhìn anh thì tôi biết không phải ai cũng có năng lực này."
Bùi Kinh Thế: "Mùi hương đặc trưng của mỗi người?"
"Nói đúng hơn thì đó là mùi hương của linh hồn. Linh hồn mỗi người từ khi sinh ra đã được cố định, dù trải qua bao nhiêu kiếp đi chăng nữa thì cũng không thay đổi. Mỗi người đều sở hữu một linh hồn hoàn toàn khác nhau, không ai là giống ai cả, thứ để phân biệt linh hồn mỗi người đơn giản nhất chính là mùi hương. Mùi hương đặc trưng không lẫn vào đâu được. Chủ nhân chính là dựa vào cái này để phân biệt mọi người."
"Sao nhóc ấy lại nhắm mắt? Mở mắt ra là nhìn thấy người ta rồi, cần gì phải mất công đi nhớ mùi hương linh hồn như vậy?" Bùi Kinh Thế khó hiểu hỏi.
"Chủ nhân mắc hội chứng siêu ức chứng, ngài ấy không thể quên bất cứ thứ gì, rất nhiều lúc kí ức quá tải dẫn đến ngài ấy phải chịu những cơn đau đầu khủng khiếp, có đôi khi còn không phân biệt được đâu là quá khứ, đâu là hiện tại, những lúc như vậy ngài ấy chỉ có thể cưỡng bách bản thân chìm vào giấc ngủ hoặc dùng thuốc. Vậy nên chủ nhân mới nhắm mắt, như vậy sẽ giảm bớt những thứ cần phải nhớ, giảm thiểu tối đa tình trạng kí ức bị quá tải."
"Tôi nghe tiểu ác ma Yến Mạc Thù nói cậu chỉ mới đi theo cậu nhóc tóc trắng này hơn một tháng, sao biết rõ bệnh tình của nhóc này vậy?"
"Là một AI cao cấp, tất nhiên tôi có thể kiểm tra ra được bệnh tình của chủ nhân. Hơn nữa tôi đi theo ngài ấy, phục vụ ngài ấy, tất nhiên phải hiểu biết nhiều hơn về chủ nhân để phục vụ ngài ấy thoải mái nhất."
"Tiểu AI trung thành và tận tâm ghê." Bùi Kinh Thế suy tư nhìn Tinh Mạc Già. "Yến Mạc Thù là tiểu ác ma, em trai cậu ta chắc chắn cũng không kém hơn là bao, vậy đây là tiểu ma đầu!"
"Sao anh lại gọi ngài Yến là tiểu ác ma?" Tinh Hải tò mò hỏi.
"Vì cậu ta là ác ma! Nhưng vẫn còn nhỏ, kém tôi hai mươi bảy tuổi, vậy nên là tiểu ác ma!"
"... Cho hỏi, anh bao nhiêu tuổi rồi?"
Ngài Yến kém tên tang thi vương này tận hai mươi bảy tuổi lận, vậy tên này đã bao nhiêu tuổi rồi vậy?! Rõ ràng trông trẻ thế này cơ mà, nhìn qua cũng chỉ tầm hai mươi lăm hay hai mươi sáu tuổi là cùng.
"Tôi năm mươi sáu tuổi."
"???"
Tinh Hải rà quét thân thể Bùi Kinh Thế, thấy linh cốt biểu hiện năm mươi sáu tuổi, nó ngớ người.
Nó nhìn Bùi Kinh Thế từ trên xuống dưới: "Anh đã năm mươi sáu tuổi? Sao có thể chứ? Biến thành tang thi xong thì không già đi à?"
"Có già đi, nhưng tu vi càng cao thì tốc độ lão hóa càng chậm." Bùi Kinh Thế nói.
"Vậy, tang thi đã xuất hiện bao nhiêu năm rồi?"
"Tôi là thế hệ tang thi đầu tiên, bị tang thi hóa ngay khi tận thế mới bắt đầu. Tính thời gian thì, tận thế cũng đã bắt đầu được hai mươi tư năm rồi."
"Hai mươi tư năm... Vậy con người có còn tồn tại không?"
"Ở đây không chỉ có con người thôi đâu, còn có cả những chúng tộc khác nữa." Bùi Kinh Thế nói. "Ở đây chúng tôi chia ra làm hai phe, phe sinh mệnh và phe hủy diệt. Phe hủy diệt chính là tang thi chúng tôi, còn phe sinh mệnh chính là những chủng tộc khác, trong đó có cả con người."
Tinh Hải nhíu mày: "Làm phiền anh để ý chủ nhân một lúc, tôi muốn tra xét thế giới này."
Có cả những chủng tộc khác, mối quan hệ trong phó bản này khá là phức tạp đấy.
"Nhanh nhanh chút, tôi khuyên cậu không nên xuất hiện quá lâu, nếu không sẽ bị mấy kẻ ngoài kia nhắm đến đấy, mặc dù tôi nghĩ chúng đã sớm nhắm đến cậu rồi." Đôi mắt Bùi Kinh Thế lạnh băng. "Vừa rồi tôi mất khống chế đi cắn tiểu ma đầu chắc là do bọn chúng khống chế tôi."
"Ở đây sẽ không chỉ có con người như chủ nhân và đồng bạn của ngài ấy mà còn có cả con cháu của mấy kẻ khống chế anh nữa, nếu gặp nhau thì cứ giết thỏa thích." Tinh Hải nói.
Bùi Kinh Thế nở nụ cười thị huyết, liếm khóe môi, đôi mắt hơi ánh sắc đỏ. Không thể giết cha mẹ thì cũng có thể giết đứa con cho bõ tức.
Yến Mạc Thù cảm thấy vận may của mình khá tốt, vậy mà lại tìm được Bát Giác Huyền Băng Thảo ở Cực Bắc, chỉ là nó vẫn chưa thành thục nên sau khi giết mấy tang thi động vật và tang thi thực vật hoặc động thực vật biến dị xung quanh Bát Giác Huyền Băng Thảo trong bán kính một trăm mét, Yến Mạc Thù đã dựng lều ngồi canh chừng cây cỏ tám lá màu xanh lam này suốt một tháng trời.
Gần đến lúc Bát Giác Huyền Băng Thảo thành thục thì Yến Mạc Thù lại nhận được điện thoại của Tinh Hải nói Cây Nhỏ nhà anh tới phó bản này, còn bị tang thi vương cắn. Yến Mạc Thù tức giận đến suýt phá hủy một nửa Cực Bắc, sau đó lại nhanh chóng nguôi giận. Tang thi vương tính tình thế nào anh biết rất rõ, anh đã nhắc đã nhắc lại rất nhiều lần rằng không được phép đối với Cây Nhỏ động thủ, Bùi Kinh Thế chắc chắn sẽ làm theo lời anh nói. Anh ta trùng hợp có mặt ở nơi Cây Nhỏ xuất hiện, tự dưng xông lên cắn Cây Nhỏ chắc chắn có sự động tay động chân của bọn quý tộc khốn nạn ở Tinh Minh kia.
Tuy nóng ruột nhưng hiện tại anh không thể trở về ngay được, Bát Giác Huyền Băng Thảo còn một chút nữa là hoàn toàn thành thục rồi. Yến Mạc Thù chỉ có thể cầu nguyện trong lòng mong cây cỏ tám lá cứng như băng này nhanh nhanh thành thục đi.
Không phụ sự cầu mong của Yến Mạc Thù, Bát Giác Huyền Băng Thảo tỏa ra ánh sáng xanh lam lạnh buốt, mây đen kéo đến nhuộm bầu trời xanh thành một gam màu âm u, sấm chớp nổ đùng đùng nhưng lại không có mưa, ngược lại băng tuyết hạ xuống, trên nền băng của cả Cực Bắc đồng loạt đâm chồi lên những cây hoa không có khả năng mọc được ở nơi lạnh giá như này, những đóa hoa rất to, chúng nở rộ trên nền băng tuyết trắng xóa.
Bát Giác Huyền Băng Thảo là kết tinh của băng tuyết tinh khiết nhất trên thế gian, sinh ra ở Cực Bắc, một vạn năm ngưng kết thành hạt giống, ba vạn năm đâm chồi, lại thêm mười vạn năm nữa mới thành thục. Đây là linh thảo cực kì quý hiếm khó tìm, khi thành thục sẽ sinh ra dị tượng, dị tượng càng lớn cho thấy công dụng của linh thảo càng mạnh, năng lượng càng thuần khiết.
Tay trái của Yến Mạc Thù dần đóng băng, anh nhanh chóng nhổ Bát Giác Huyền Băng Thảo và đóng băng nó lại.
Cây cỏ này không thể rời khỏi mặt băng, vừa bị nhổ ra nó đã tan chảy ngay lập tức, cũng không thể để nó tiếp xúc với da thịt người sống, hái xong phải ngay lập tức đóng băng nó lại để bảo quản, nhưng phải đóng băng nó bằng Cực Chí Chi Băng. Đây là lý do chả có ai lấy được Bát Giác Huyền Băng Thảo, điều kiện để lấy được nó quá hà khắc.
Lấy được Bát Giác Huyền Băng Thảo, Yến Mạc Thù dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Cực Bắc đi tới rừng Sinh Mệnh.
Rừng Sinh Mệnh là nơi ban phát sự sống giúp cho cư dân của phe sinh mệnh có thể tiếp tục sống trong tận thế khắc nghiệt này, sinh vật sinh sống trong khu rừng này cực kì không hoan nghênh cư dân của phe hủy diệt, nề hà chủ nhân khu rừng không cho phép đánh nhau trong rừng nên chúng mới không tấn công khách không mời mà đến là Yến Mạc Thù. Nhưng khi thấy Yến Mạc Thù thế nhưng lại dám ngắt quả của Hoàng Kim Cổ Thụ, còn lấy nhiều như vậy, ngắt hơn một nửa số quả trên cây khiến các sinh vật trong rừng bạo nộ. Chúng muốn tấn công anh nhưng một giọng nói vang lên trong đầu chúng ngăn chúng lại.
"Cứ để cậu ta lấy."
"Nhưng..." Các sinh vật trong rừng Sinh Mệnh do dự.
"Nghe lời."
"... Vâng."
Yến Mạc Thù càn quét một nửa số quả của Hoàng Kim Cổ Thụ, còn lấy đi một bình lớn nước hồ Sinh Mệnh, lại ngắt thêm mấy cái lá lớn của Hoàng Kim Cổ Thụ rồi mới rời đi.
Ngay lúc anh vừa rời đi, một cô gái tóc vàng kim xuất hiện bên hồ Sinh Mệnh, cô nhìn hướng vị khách không mời vừa rời đi, nở nụ cười.
Rốt cuộc là người nào mới có thể khiến tiểu ác ma này phải sốt ruột và lo lắng đến vậy? Lại dám xông vào rừng Sinh Mệnh trong khi biết rõ bản thân đang là người của phe hủy diệt.
"Cây Nhỏ!" Yến Mạc Thù xông vào căn hộ nơi Tinh Mạc Già đang ở, vẻ mặt hiện rõ sự lo lắng.
"Cuối cùng cậu cũng tới rồi!" Bùi Kinh Thế thấy tiểu ác ma tới, trên khuôn mặt nhuốm sự mệt mỏi hiện lên tia kinh hỉ.
"Vất vả cho anh rồi." Yến Mạc Thù nói, sau đó nhanh chóng tiến lên kiểm tra tình hình của Tinh Mạc Già.
Ngọn lửa màu đỏ cam tách ra hai bên, nhường đường cho Yến Mạc Thù.
Tình trạng của Cây Nhỏ tốt hơn mình nghĩ. Yến Mạc Thù nghĩ. Nhờ sự giúp đỡ của Bùi Kinh Thế và Lancelot, Cây Nhỏ đã hấp thụ được hai phần ba năng lượng từ virus tang thi vương, không có năng lượng xấu nào lẫn vào được số năng lượng em ấy đã hấp thụ. Linh hạch và thức hải đã được chữa trị phần nào, áp chế cũng chưa bị phá.
Yến Mạc Thù duỗi song chưởng, linh lực hệ Thủy ôn hòa tiến vào cơ thể Tinh Mạc Già chữa trị linh hạch, thức hải và kinh mạch cho y, linh lực cuồng loạn cũng bị sự ôn hòa của linh lực hệ Thủy làm dao động, dần bình ổn lại. Khí tức của Thâm Hải Thần khiến thần vị Tà Thần ổn định lại, không tiếp tục chống phá áp chế nữa.
Sắc mặt của Tinh Mạc Già dần tốt hơn.
Yến Mạc Thù lấy ra ba quả màu vàng kim lộng lẫy, to tròn mọng nước, anh chắt lọc ra tinh hoa tinh túy nhất của Hoàng Kim Quả, kết hợp với lá của Hoàng Kim Cổ Thụ và nước hồ Sinh Mệnh cùng một số linh thảo khác tạo thành một giọt nước thuốc chỉ to bằng đầu ngón tay cái, nhưng năng lượng nó tỏa ra không hề tầm thường.
Anh bóp nhẹ miệng Tinh Mạc Già khiến miệng thanh niên tóc trắng hơi hé ra, giọt nước màu vàng chui vào miệng y.
Năng lượng ôn hòa mang theo sinh mệnh nồng đậm chải chuốt lại toàn thân Tinh Mạc Già, gột rửa tất cả những chất cặn tồn trữ lâu ngày trong cơ thể y, chữa trị kinh mạch và linh hạch cùng thức hải, khiến cho cơ thể y thông thuận hơn, tốc độ hấp thụ năng lượng của virus tang thi vương được đẩy nhanh hơn.
Nửa tiếng sau, đường vân đen trên người Tinh Mạc Già hoàn toàn biến mất, khí tức nửa sống nửa chết của y biến trở lại thành khí tức sinh mệnh nồng đậm và ngoan cường, khí thế của y lúc này đã khác hơn so với trước.
Yến Mạc Thù nở nụ cười. Tuy lần này hung hiểm thật nhưng cũng đem lại rất nhiều chỗ tốt cho Cây Nhỏ. Tinh thần lực của em ấy đã đột phá lên một cảnh giới mới, thức hải đã mở rộng và vững chắc hơn, kinh mạch và linh hạch trở nên cứng rắn và cường kiện hơn trước. Toàn bộ chất cặn trong cơ thể em ấy đều đã được đào thải hết ra, sau này sẽ tu luyện thông thuận hơn. Và tu vi cũng đã tăng lên, sắp đột phá Cửu giai, hiện em ấy chính là cường giả Bán Cửu giai.
Có mặt lợi thì cũng có mặt hại. Mặt hại chính là, từ bây giờ, Cây Nhỏ tuyệt đối không được sử dụng thiên phú!
Danh Sách Chương: