Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Lạc giọng cũng rất đáng yêu..."

Lại đến cuối tuần.

Sau khi Lãng Phong và Bạch An Ny đề xuất giúp cô theo đuổi Ngôn Bắc, cuối cùng họ đã tổ chức hoạt động đầu tiên.

Bốn người họ đến KTV.

Mọi người đều rất ăn ý không đề cập đến sự cố cây kem ngày hôm qua. Nhưng Dư Mộc Mộc thỉnh thoảng vẫn không nhịn được, ánh mắt khẽ động, len lén liếc Ngôn Bắc mấy cái để quan sát biểu hiện của anh. Khi không cẩn thận bị bắt gặp đang lén nhìn, cô sẽ giả vờ vô tình thu tầm mắt lại và lảng đi hướng khác. Sau khi quay đi quay lại vài lần, dường như Ngôn Bắc không thể chịu đựng được nữa. Anh nhân lúc Bạch An Ny đang say mê ca hát, lặng lẽ tiến lại gần Dư Mộc Mộc, nhìn chằm chằm vào cô trầm giọng hỏi.

"Em có gì muốn nói với anh sao?"

Khi Ngôn Bắc đến gần, hơi thở của Dư Mộc Mộc chậm lại một nhịp. Trả lời qua loa thì có vẻ không ổn cho lắm, cô khua khua bàn tay, suy nghĩ hồi lâu rồi mới quyết định cúi đầu nhận lỗi: "Chuyện ngày hôm qua... không phải em cố ý đâu. Em xin lỗi."

Ngôn Bắc tựa hồ đoán được cô sẽ nói như vậy, gật gật đầu: "Ừ, không sao." Nói xong, anh không khỏi cúi đầu mím môi cười khẽ.

"Anh cười gì chứ...?" Dư Mộc Mộc chu môi, cảm giác bản thân đang bị anh cười nhạo.

"Không có gì. Chỉ là dạo gần đây em cứ liên tục nói câu xin lỗi với anh, anh cảm thấy có chút thú vị mà thôi."

"Có gì thú vị đâu. Nhiều năm như vậy rồi em chưa từng làm nhiều chuyện ngu ngốc thế." Dư Mộc Mộc giọng càng nói càng nhỏ.

Ngôn Bắc hơi ngừng lại, nói gì đó. Câu từ lẫn trong tiếng nhạc ầm ĩ, khiến người nghe không rõ anh đang nói gì.

"Gì cơ?" Dư Mộc Mộc nghe không rõ hỏi lại.

Ngôn Bắc nghiêng người ghé sát vào tai cô nhắc lại lần nữa, lúc này cô mới nghe rõ ràng: "Anh nói, không phải ngu ngốc, mà là rất đặc biệt."

Dư Mộc Mộc nghe vậy, cô ngước mắt lên nhìn anh, vừa bắt gặp ánh mắt đong đầy ý tươi cười của Ngôn Bắc, tim cô lại lỡ hai nhịp. Lời anh nói một cách tình cờ nhưng lại gây ra những gợn sóng dập dềnh trong lòng cô.

Đặc biệt?

Dư Mộc Mộc đọc đi đọc lại hai chữ này trong đầu, càng nếm càng cảm thấy trong lòng ngọt như đang tắm trong hũ mật. Cho đến khi Bạch An Ny hát xong, cô ấy hào hứng chạy đến chỗ họ:

"Hai cậu cũng chọn vài bài để hát đi."

Lúc này Dư Mộc Mộc mới hoàn hồn, nhớ tới bây giờ mình vẫn còn ở KTV. Nói về KTV, Dư Mộc Mộc đã chuẩn bị đầy đủ trước khi đến đây.

Kể từ khi cô phát hiện ra ở nhà của Ngôn Bắc anh thích nghe âm nhạc Âu Mỹ, cô đã nhọc lòng chăm chỉ khổ luyện, cuối cùng đã học được N bài hát tiếng Anh gợi cảm tiết tấu siêu nhanh. Quả nhiên, hầu hết các bài hát Ngôn Bắc chọn đều thuộc phong cách này. Ngữ điệu và cảm nhận về nhịp điệu của anh rất tốt, phát âm tiếng Anh của cũng rất hay lưu loát. Giọng hát vẫn rõ ràng, trầm ấm và dễ chịu như thế.

Dư Mộc Mộc ngưỡng mộ ngước đôi mắt như nhìn vì tinh tú lên nhìn anh, vỗ tay cuồng nhiệt.

Ban đầu, Ngôn Bắc có thể hát mà không nhìn người khác, nhưng hết lần này đến lần khác Dư Mộc Mộc không ngừng khen ngợi anh, càng hát tai anh càng đỏ, có lẽ là vì cô khen trở nên có chút xấu hổ. Dư Mộc Mộc tiếp tục hoa si thưởng thức.

Anh hát hay thì đã đành, sao mà ngay cả biểu cảm khi hát cũng đẹp trai như vậy....

Ánh sáng màu rơi trên người anh, từ mái tóc đến lông mày, đến quai hàm, ánh mắt của Dư Mộc Mộc chậm rãi quét qua, thận trọng và kiềm chế. Khi anh hát, anh rất tập trung và nghiêm túc, ngay cả động tác cầm micro cũng rất thâm tình.

Trong một khoảnh khắc, Dư Mộc Mộc thực sự muốn hồn phách của mình được xuyên vào trong micrô trong tay anh. Cô say mê nhìn đến phát ngốc. Rõ ràng là tiếng âm nhạc rất lớn, ánh đèn rõ ràng rất rực rỡ nhưng Dư Mộc Mộc cảm thấy rằng chỉ cần có Ngôn Bắc ở bên, không khí sẽ trở nên rất yên tĩnh.

Bởi vì dường như cô chỉ nhìn thấy mình anh mà thôi.

Nếu như một ngày nào đó anh chỉ hát cho mình cô nghe thì thật tốt....

Sẽ có ngày đó sao? Dư Mộc Mộc lại đắm chìm trong mộng tưởng.

Mơ mơ màng màng một lúc, cuối cùng cô cũng nhớ ra rằng mình phải thể hiện kết quả học tập của mình. Cô chọn vài bài hát mà cô đã tập luyện nhiều nhất, cũng như có tự tin nhất.

Bài đầu tiên, là 《Counting Stars》.

Giọng hát ngọt ngào như chìm trong sương mù của Dư Mộc Mộc cùng với nhịp điệu năng động có sức hấp dẫn tương phản mạnh mẽ. Không chỉ vậy, thỉnh thoảng cô còn cố ý lắc lư một cách có vẻ ngẫu nhiên và tự do để phù hợp với giai điệu. Đương nhiên, đây cũng là những độ cong do cô luyện tập trước gương hàng trăm lần.

Dư Mộc Mộc không phải là người có tính cách hướng ngoại cho lắm, bình thường ngay cả khi phát biểu trong lớp cô cũng không ngừng căng thẳng lo lắng. Bây giờ hát trước mặt mọi người, tuy bề ngoài cô có thể tỏ ra một cách thoải mái, nhưng thực ra trong lòng cô đang rất lo lắng. Phải cần nỗ lực cố gắng bao nhiêu mới có thể thể hiện ra như không có gì, Dư Mộc Mộc một lần nữa hiểu sâu sắc câu nói này.

Ngay cả Lãng Phong ở bên cạnh cũng không ngừng vỗ tay kêu hát hay, yêu cầu cô hát thêm vài bài nữa. Dư Mộc Mộc cảm thấy rằng đây chính là nỗi đau khổ của nhân gian.

Tuy nhiên, trong khi hát Dư Mộc Mộc cũng lén nhìn Ngôn Bắc, cô thậm chí có thể nhìn thấy một tia tán thưởng trong mắt anh. Không uổng công cô liều mạng luyện tập đến mức đôi môi gần như tê dại.

Chỉ có Bạch An Ny biết rằng Dư Mộc Mộc chưa bao giờ hát những bài hát có thể loại phong cách này. Từ trước đến giờ cô chỉ thích nghe những bài nhạc ost phim Hàn ngọt ngào, những bài hát Nhật ôn nhu nhẹ nhàng, hay những bản tình ca thâm tình buồn da diết. Bạch An Ny vẻ mặt phức tạp nhìn cô, không nói ra sự thật.

Dư Mộc Mộc nhanh chóng một hơi hát hết mấy bài hát mà mình tự tin, cô không từ chối được những lời khen ngợi và lời mời tốt đẹp của mọi người, vì vậy đầu óc nóng lên nhất thời chọn hai bài mà cô vẫn chưa luyện hát thành thạo.

Đoạn đầu thì vẫn còn ổn, cô miễn cưỡng chống đỡ được đôi chút, nhưng khi đến đoạn thứ hai, đoạn rap cực nhanh khiến cô bị líu lưỡi, triệt để lạc hẳn giai điệu và tiết tấu, không câu nào theo kịp giai điệu. Cái này cũng thôi đi, lúc hát nốt cao dùng lực hơi mạnh, không cẩn thận một cái, cô lạc giọng.

Bạch An Ny cười đến nỗi không thể khép miệng.

Bình thường khi Dư Mộc Mộc và Bạch An Ny hai người hát hò có thể nháo như thế nào cũng được, thường xuyên làm loạn phá đám đối phương hát bừa hát bãi, chuyện hát lạc giọng cũng không đáng nói. Nhưng bây giờ có người cô quan tâm ở đây, Dư Mộc Mộc không thể bỏ mặc mặt mũi để cùng Bạch An Ny lớn giọng cười. Trong cơn tuyệt vọng, tay cô căng thẳng đến đổ mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt và đôi tai nhanh chóng đỏ bừng.

Sớm biết như vậy đã không hát bài này rồi. Hình tượng yêu thích hát rap đến độ điêu luyện vừa mới xây dựng được giờ đây đổ vỡ không còn một mảnh...

Cô không dám nhìn xem Ngôn Bắc có phải cũng đang cười hay không, đành cắn răng vội vàng hát xong đoạn nhạc tiếp theo, sau đó lui vào góc nhỏ của mình, im lặng ngồi xuống. Dư Mộc Mộc từ trước tới giờ là một người có tâm tư rất nhạy cảm, cô sợ thất bại càng sợ người khác không thích mình.

Trong khoảng một tiếng đồng hồ tiếp theo, Dư Mộc Mộc liên tục tự trách mình trong lòng, trong đầu lặp đi lặp lại cảnh hát sai vừa rồi. Nội tâm có chút tan nát, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài. Cô chỉ có thể cố làm ra vẻ vui vẻ, lắc lắc cánh tay vỗ tay tán thưởng mọi người.

Lúc rời khỏi KTV, Ngôn Bắc đột nhiên gọi cô lại.

"Mộc Mộc."

Dư Mộc Mộc cúi đầu, chân hơi ngừng lại. Đây là lần đầu tiên Ngôn Bắc gọi cô mà không gọi cả họ. Chỉ cần nghe thấy tên cô được phát ra từ miệng của anh, chóp tim cô đã co thắt lại, dâng lên một cảm giác khó tả.

"Hả?" Dư Mộc Mộc dừng bước, quay đầu lại nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng.

"Anh phát hiện thể loại nhạc yêu thích của chúng ta rất giống nhau." Ngôn Bắc nhìn vào mắt cô cười.

Dư Mộc Mộc gật đầu: "Ừ."

Đương nhiên giống nhau rồi. Tất cả những bài cô hát đều là những ca khúc mà cô đã nghe được ở nhà của Ngôn Bắc vào ngày hôm đó.

"Còn nữa, em hát rất hay." Khóe miệng Ngôn Bắc nở nụ cười, giọng điệu rất chân thành.

"Ừm, cảm ơn." Dư Mộc Mộc không hài lòng với biểu hiện của mình, cho nên cảm thấy anh chỉ cũng là khách khí khen mà thôi, nhàn nhạt trả lời một câu.

"Nhưng tại sao sau đó em không hát nữa?" Ngôn Bắc hỏi.

"Em biết hát cũng không nhiều lắm, nếu không chăm chỉ luyện thì sẽ rất khó nghe, nên em sẽ không bêu xấu nữa hahaa." Dư Mộc Mộc trong đầu nhớ lại bài hát hỗn loạn vừa rồi, tâm trạng càng thêm phiền muộn, giọng điệu có vẻ hơi ủ rũ.

"Không có đâu, rất đáng yêu mà. Lạc giọng cũng rất đáng yêu..." Giọng nói của Ngôn Bắc không lớn, tựa hồ mang theo chút xấu hổ, nói xong liền ho nhẹ một cách mất tự nhiên.

Đáng yêu?

Trái tim của Dư Mộc Mộc run lên, cô ngẩng đầu nhìn anh. Lời nói của Ngôn Bắc như một sợi dây câu dẫn, kéo cô ra khỏi những hồi ức xa xôi bấy lâu nay.

Cô nhớ đến màn hợp xướng của Lễ tuyên thệ 100 ngày. Ngày hôm đó, anh cũng an ủi cô nhẹ nhàng và kiên nhẫn như thế này.

Dư Mộc Mộc chưa bao giờ là một người nhan khống chỉ nhìn mặt. Bạch An Ny gần đây thường xuyên hay trêu chọc có phải cô chỉ nhìn trúng khuôn mặt của Ngôn Bắc hay không, nhưng thật chất không phải vậy. Ở Ngôn Bắc, điều mà cô bị thu hút nhất chính là thái độ cực kỳ dịu dàng của anh khi đối xử với mọi người, chính điều này đã khiến cô bách chuyển thiên hồi trong vô số đêm yên tĩnh trong quá khứ, không cách nào quên được.

Bách chuyển thiên hồi (百转千回): thành ngữ hình dung sự xoay chuyển lặp lại hoặc tiến trình khúc chiết, cũng chỉ đã trải qua rất nhiều trắc trở.

Trong bài hợp xướng năm đó, bốn dòng đầu tiên của mỗi đoạn được giao cho Dư Mộc Mộc và Ngôn Bắc hát solo, hai dòng đầu tiên của Dư Mộc Mộc, hai dòng cuối cùng của Ngôn Bắc. Mọi thứ diễn ra tốt đẹp trong buổi diễn tập, nhưng không may mắn đến khi đến khi đồng diễn đã xảy ra sự cố. Dư Mộc Mộc không có kinh nghiệm hát bằng micrô ở sân tập, thiết bị lúc đó đã hơi cũ, thậm chí còn có độ trễ vài giây giữa micrô và hệ thống âm thanh.

Nhạc nền bắt đầu, tiếp đó là phần solo của Dư Mộc Mộc. Khi cô sắp hát xong câu đầu tiên, âm thanh phát ra từ loa mới bắt đầu truyền đi âm thanh của cô, giống như tiếng vang, nháy mắt khiến cô loạn đi tiết tấu. Trong lúc bối rối, cô đã lỡ mất thời gian khi bắt đầu hát câu thứ hai, cả câu không có một từ nào đúng nhịp, liên lụy đến hai câu hát tiếp theo của Ngôn Bắc không câu nào vào chuẩn nhịp. Cả bài hát trở nên hỗn loạn.

Sân tập dưới sân khấu truyền đến một tràng tiếng cười dữ dội, Dư Mộc Mộc xấu hổ đến toàn thân đổ mồ hôi, cả mặt như bốc hỏa, mặt đỏ bừng, nước mắt sắp trào ra.

Đoạn đầu tiên đã kết thúc. Đến đoạn nhạc giữa, Dư Mộc Mộc lo lắng đến mức siết chặt hai tay vào nhau, trong lòng cảm thấy bất an cực kỳ. Nhưng càng lo lắng, cô càng không thể bình tĩnh và không thể tìm ra giải pháp nào cả.

"Làm sao bây giờ, chút nữa còn phải hát hai câu nữa." Dư Mộc Mộc cau mày, giọng nói có chút run rẩy, cô liếc nhìn Ngôn Bắc như thể đang cầu cứu.

"Tớ coi như triệt để toi rồi, không tìm thấy đúng nhịp phải làm sao đây?"

Dưới khoảnh khắc cô cực kỳ bồn chồn, tay Ngôn Bắc cách lớp đồng phục nắm chặt cổ tay cô, anh nghiêng người ghé vào tai cô thì thầm, giọng điệu tràn đầy cảm giác an toàn:

"Đừng lo lắng, hai câu đoạn sau tớ cùng cậu hát, sẽ không sao đâu."

Những lời này giống như một liều thuốc trợ tim, Dư Mộc Mộc ngay lập tức bình tĩnh lại. Quả nhiên, ở đoạn thứ hai dưới sự dẫn dắt của Ngôn Bắc, phần trước đã hoàn thành xuất sắc về tiết tấu lẫn âm điệu, không mắc lỗi nào. Tảng đá lớn trong lòng Dư Mộc Mộc chốc lát rơi xuống đất.

Nhưng nghĩ đến tiếng cười ầm ĩ của khán giả lúc đầu, Dư Mộc Mộc lại rơi vào lo lắng. Chốc nữa chắc chắn giáo viên và các bạn học nhất định sẽ lại nói chuyện này, lẽ ra ngay từ đầu người của đội hợp xướng nên hát đoạn này, một sự kiện quan trọng như vậy tại cô mà trở nên tanh bành.

Kết thúc màn hợp xướng, Dư Mộc Mộc nhẹ nhàng kéo tay áo Ngôn Bắc, tự trách mình: "Thật xin lỗi, đều là lỗi của tớ, là tớ liên lụy đến cậu."

Ngôn Bắc lắc đầu: "Không phải lỗi của cậu, tớ cũng hát không hay, là do hệ thống âm thanh có vấn đề."

Dư Mộc Mộc vẫn cúi đầu không nói gì, cô hít một hơi thật dài, nhưng vẫn không kìm được muốn khóc. Hình như cô thật sự cái gì cũng làm không được, đã thế còn liên lụy người đến khác. Cô đến bây giờ vẫn nhớ lời Ngôn Bắc nói với cô——

"Đừng lo lắng, cho dù có bị mắng thì cũng tớ chịu chung với cậu mà. Hơn nữa, nếu quá hoàn hảo sẽ có vẻ không chân thực, sai sót một chút có lẽ sẽ đáng yêu hơn, sẽ khiến người ta ghi nhớ sâu sắc hơn."

Đáng yêu?

Cơn gió đầu xuân thổi qua, trong lòng Dư Mộc Mộc theo những lời này dâng lên từng đợt cảm xúc khó tả, lại có thêm nhiều đợt sóng tốt đẹp thổi vào trái tim vốn đã bồn chồn của cô. Đối với người khác, đó có thể chỉ là một mảnh chuyện bé tý nhỏ nhoi không đáng nhắc tới, nhưng đối với Dư Mộc Mộc, người theo đuổi sự hoàn hảo đến mức kiệt quệ, câu nói này giống như một sự cứu rỗi, ngay lập tức an ủi được trái tim cô.

Cô chợt ngước lên, bắt gặp ánh mắt anh. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ở khoảng cách gần, nước da anh lạnh lùng trắng trẻo, đường nét rõ ràng, đôi mắt hai mí cộng thêm hốc mắt sâu thẳm, giữa mày và mắt có một tia sáng tản ra.

Bốn mắt nhìn nhau.

Ánh nắng chiếu lên mái tóc bồng bềnh của anh, rõ ràng vẻ mặt anh vẫn như ngày thường, nhưng cô lại đắm chìm trong đó, không hiểu sao nhìn thấy trong mắt anh thoáng qua sự dịu dàng. Mãi sau này, cô mới nhận ra rằng đó là khởi đầu của sự rung động. Tình yêu tuổi trẻ giống như tiếng chuông gió trong trẻo, cô muốn giấu đi, nhưng khi gió thổi, tâm trạng lay động của cô tung bay đầy trời.

Vậy mà bây giờ, anh cũng nói lời y chang như vậy. Anh nói rằng dáng vẻ cô mắc lỗi cũng rất đáng yêu.

Một cảm xúc không thể giải thích dâng lên trong lòng Dư Mộc Mộc. Hóa ra chỉ một câu nói đơn giản như vậy thôi, cũng trở thành nguyên nhân khiến nhịp tim cô mất kiểm soát.

Năm này qua năm khác. Gió chưa bao giờ ngừng, tâm tình của cô không bao giờ dừng lại ở đó. Tình yêu đã từng cắm rễ trong đáy lòng nay đã mặc ý phát triển, dây leo thơm ngát ngào ngạt, quấn quýt trong vô số mùa hè.

Hóa ra chàng trai cô giấu trong lòng chưa bao giờ thay đổi.

Dư Mộc Mộc xấu hổ cúi đầu không dám nhìn anh. Một lúc lâu sau, cô mới điều chỉnh lại tâm trạng, ngước mắt nhìn anh bằng ánh mắt đầy sao, giọng điệu đã khôi phục lại: "Ừ, nhưng mà cậu hát càng hay hơn, rất hay siêu cấp hay."

Ngôn Bắc căn bản không thể tưởng tượng được Dư Mộc Mộc vừa rơi vào loại ký ức nào, cũng đã trải qua loại tâm trạng chấn động không ổn định nào. Nghe được lời khen, anh chỉ cười nhẹ rồi quay đầu đi, chỉ để lại một bên mặt cho cô, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy vành tai của anh đã có chút ửng hồng.

Bạch An Ny quan sát toàn bộ quá trình của Dư Mộc Mộc từ gượng cười đến muốn khóc cho đến nhẹ nhõm, trên khuôn mặt nở nụ cười hiền mẫu. Theo góc nhìn của cô ấy, chàng trai và cô gái trước mặt cô ấy dường như được lồng vào một bức tranh sáng sủa: Cô gái váy bay phấp phới, mái tóc đen, môi chúm chím, vẻ mặt có vẻ hơi thẹn thùng, nhưng ánh mắt lại cực kỳ trong sáng. Mà thiếu niên cao hơn cô gái ấy gần một cái đầu, ánh mắt nghiêng nghiêng, khóe mắt cùng lông mày đều có ý cười. Ngoại hình và khí chất của cả hai lại càng lộng lẫy không chê vào đâu được.

Gió thổi qua, những chiếc lá mới mọc trên ngọn cây khẽ rung rinh cùng với màu nắng nhẹ đang tỏa sáng giữa những bóng cây. Màu sắc ngọt ngào và sắc nét kết hợp hoàn hảo, giống như một áp phích cho một bộ phim cho thiếu nữ.

Quả đúng là bổ mắt, rất ư là hợp đôi.

Bạch An Ny nở nụ cười hiền mẫu tiếp tục an ủi tâm hồn, Lãng Phong cũng nheo mắt lại gần, cẩn thận giải bí vẻ mặt của Ngôn Bắc. Cậu ấy cười nhẹ, lắc đầu thở dài: "Chậc chậc, trong sáng quá nhỉ."

Hết chương 7.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK