Lạc Thanh Từ cả người rét run, nàng trơ mắt nhìn Quỷ Nhãn như cá gặp nước dũng mãnh xâm nhập cơ thể Nguyễn Ly, nhìn ma khí trong người Nguyễn Ly vất vả lắm mới áp chế được, giờ phút này phá thể mà ra.
"A Ly, không cần, dừng tay." Nàng khó chịu đến mức hít thở không thông, loại cảm giác tuyệt vọng này thật sự có thể phá hủy lý trí của một người. Nàng liều mạng làm tất cả, không tiếc hết thảy đại giới, chính là vì để kiếp này Nguyễn Ly tránh thoát vận mệnh nghiệt ngã trong nguyên tác.
Nhưng cục diện hiện giờ lại không khác gì đời trước, sự tồn tại của nàng chú định là một cái đẩy tay, làm Nguyễn Ly tiến nhanh hơn đến cái bẫy rập này.
Nguyễn Ly nghe được giọng nói Lạc Thanh Từ, nàng biết chính mình đang gặp phải chuyện gì, nàng cố gắng chống cự, nhưng ý chí lại từng chút một tan rã.
Nàng rất sợ hãi, cảm giác đau đớn xé rách trong cơ thể làm sắc mặt nàng hơi vặn vẹo, nhưng đây không phải điều khó chịu nhất, mà là nàng rõ ràng cảm thấy có thứ gì đang dần bị tróc ra khỏi thân thể mình.
Khối thể xác này giống như từng bước thoát ly nàng khống chế, và vị sư tôn trong tâm trí đã chiếm cứ cả nhân sinh nàng, cũng đang từng chút tiêu tán.
"Sư...... Sư tôn." Nàng nỗ lực xoay đầu nhìn Lạc Thanh Từ, trước mắt một mảnh huyết hồng, dáng vẻ Lạc Thanh Từ vẫn rõ ràng như vậy.
Rõ ràng đến Nguyễn Ly có thể nhìn thấy từng biểu cảm trên gương mặt nàng ấy, giọt nước mắt tuyệt vọng và bất lực nơi khóe mắt kia, từng giọt từng giọt lăn xuống, bắn tung tóe trên mu bàn tay nàng, lạnh băng đến không có độ ấm, làm trái tim Nguyễn Ly run lên.
Nàng muốn nói sư tôn đừng khóc, nhưng nàng không thể kiểm soát được lời nói của mình, chỉ có thanh âm phá thành mảnh nhỏ phát ra trong vô thức, "Sư tôn.... Trì Thanh, Trì Thanh....."
Nàng lẩm bẩm gọi sư tôn, và thổn thức gọi Trì Thanh mà nàng yêu đến trong xương tủy, đôi mắt nàng tràn đầy đau đớn. Dù cho đã rơi xuống loại tình trạng này, nàng vẫn đang nỗ lực chống cự ma khí ăn mòn, chịu đựng tra tấn chỉ để đổi về một tia thanh minh.
Người xung quanh không nghe thấy, chỉ có Lạc Thanh Từ nghe được rõ ràng, này vài tiếng sư tôn cùng Trì Thanh, kêu đến nàng cõi lòng tan nát, loại thống khổ này quá mức mãnh liệt, khiến cho nàng gắt gao cắn môi, khóc không thành tiếng, "A Ly, không thể, không thể."
Trạng thái lúc này của Nguyễn Ly đã vượt qua Lạc Thanh Từ đoán trước, cho dù lúc ở Thiên Diễn Tông nàng ấy nhập ma mất khống chế, cũng không phải dáng vẻ như vậy. Sắc mặt Nguyễn Ly càng ngày càng tàn nhẫn, lúc nhìn Lạc Thanh Từ, đau lòng cùng quyến luyến nơi đáy mắt cũng từng chút rút ra, cuối cùng không còn một tia ấm áp.
"Nguyễn Ly...... Nguyễn Ly nhập ma!" Tiên môn bên kia có người hoảng loạn tuyệt vọng hô lớn, một câu này dường như hoàn toàn bừng tỉnh Nguyễn Ly.
Nàng bỗng nhiên quay đầu, nhìn Mặc Diễm bị nàng gắt gao túm trong tay, sau đó buông lỏng ra Lạc Thanh Từ.
Không đợi Lạc Thanh Từ phản ứng, Nguyễn Ly liền tê thanh thét dài lên, linh lực toàn thân đột nhiên tản ra bốn phía.
Mái tóc của nàng được thúc lại bằng dây cột màu đỏ, giờ phút này bung xõa ra, một đầu tóc dài liệt liệt tung bay trong mênh mông ma khí đang dâng trào bạo ngược.
Lạc Thanh Từ cách Nguyễn Ly quá gần, cho dù được nàng ấy buông lỏng, nàng cũng bị trận linh lực đột nhiên ngoại phóng này đánh bay đi ra ngoài.
Mà Mặc Diễm chính diện thừa nhận, lực đánh sâu vào dữ dội đến mức làm hắn cả người đều méo mó lên.
Mắt Quỷ trong thân thể hắn bị rút ra, một thân ma khí tiêu tán hơn phân nửa, thần trí còn không thanh tỉnh, chỉ có thể theo bản năng chống đỡ.
Nguyễn Ly ánh mắt lạnh băng, không nói hai lời, Thanh Uyên trong phút chốc từ ánh vàng chuyển thành màu đen, hung hăng chém về phía Mặc Diễm.
Mặc Diễm gian nan tránh thoát, linh kiếm tế ra vội vàng ngăn cản, mượn lực nhanh chóng lui về phía sau.
"Sư tôn!" Bên kia Tô Ngọc cùng Trình Tố thấy Lạc Thanh Từ bị đánh bay ra ngoài, đồng thời xông lên phía trước đỡ Lạc Thanh Từ.
Nhưng lúc này trong mắt Lạc Thanh Từ chỉ có Nguyễn Ly, nàng ngơ ngác nhìn chằm chằm Rồng Con của mình, tay đẩy ra Tô Ngọc cùng Trình Tố, thất hồn lạc phách gọi: "A Ly."
Tô Ngọc một phen túm chặt nàng, khóc lóc nói: "Sư tôn, người đừng qua đó, A Ly.... A Ly không nhận ra người, sẽ làm người bị thương."
Lạc Thanh Từ xoay đầu nhìn Tô Ngọc, hốc mắt đỏ bừng: "Nàng ấy sẽ không, trước đây nàng ấy cũng như vậy, thậm chí ra tay với ta, nhưng rất nhanh liền tốt, nàng ấy nhớ rõ ta, sẽ không tổn thương ta."
Tô Ngọc không chịu buông tay. Nàng rất sợ, trước mắt sư muội đã biến thành như vậy, nàng không thể lại nhìn sư tôn xảy ra chuyện. Nàng luôn có loại dự cảm, nếu buông ra sư tôn, nàng liền sẽ vĩnh viễn mất đi người.
Lạc Thanh Từ dưới tay lạnh băng, nàng bắt được Tô Ngọc, lại nhìn Trình Tố, "Trình Tố, chiếu cố A Ngọc cho tốt."
"Sư tôn, đừng!" Tô Ngọc tim như bị đao cắt, không ngừng khóc lóc.
"A Ngọc, ta cần thiết đi, A Ly đã xảy ra chuyện, ta không thể mặc kệ nàng ấy. Con dẫn theo sư thúc sư bá chạy nhanh đi, nếu A Ly thật sự nhập ma, các ngươi đi càng xa càng tốt, nàng ấy.... nàng ấy đối các ngươi mà nói, rất nguy hiểm."
"Nếu sư muội nhập ma, sư tôn làm sao bây giờ? Sư muội không thể nào làm tổn thương sư tôn. Sư tôn, người chờ một chút, được không. A Ly sẽ không dễ dàng từ bỏ, muội ấy thích nhất sư tôn, tuyệt đối sẽ không bỏ sư tôn mà đi làm ma đầu. Lại chờ một chút, muội ấy nhất định có thể khôi phục." Tô Ngọc nhìn Nguyễn Ly, nàng thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ.
Nếu không phải bất đắc dĩ, Nguyễn Ly tuyệt đối sẽ không cư xử với sư tôn như vậy. Nhưng sư tôn nói rằng, chuyện này đã từng xảy ra một lần, khi đó sư muội đều kiểm soát được chính mình, không hề thương tổn sư tôn, hiện tại nói không chừng cũng có thể.
Lạc Thanh Từ gắt gao nhìn chằm chằm Nguyễn Ly cùng Mặc Diễm, cảm xúc của nàng đã như con ngựa thoát cương, nhưng lý trí vẫn còn. Trước mắt Nguyễn Ly nhập ma, cho nên phải xử lý Mặc Diễm càng nhanh càng tốt.
Nàng không biết Mắt Quỷ dung hợp Nguyễn Ly sẽ gây ra ảnh hưởng gì đối với cục diện chiến đấu hiện giờ, nhưng nếu phát sinh dị thường, nàng cần thiết ra tay.
"A Ngọc, buông ra đi, vi sư sẽ có chừng mực." Nàng bình tĩnh trở lại, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm chiến cuộc.
Nhóm người Nam Cung Quyết tới muộn một chút, lúc nhìn thấy Nguyễn Ly cả người ma khí dày đặc, cũng là sợ đến sởn cả tóc gáy.
Nam Cung Quyết bước nhanh xông tới đỡ Hòa Quang, ánh mắt lại không rời Nguyễn Ly, gấp giọng hỏi: "Sao lại thế này? Không phải Mặc Diễm nhập ma ư? Sao có thể là Nguyễn cô nương?"
Hòa Quang suy yếu ho khan, lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Mắt Quỷ từ trong người Mặc Diễm chạy sang Nguyễn Ly, Tiên môn chỉ sợ muốn kết thúc rồi."
Nam Cung Quyết sắc mặt đột biến, vội vã đứng lên, nhìn về phía Lạc Thanh Từ: "Hoài Trúc Quân, làm sao bây giờ? Ngài có biện pháp gì không?"
Đúng lúc này, Tập Phong trong đám người Nam Hoa Phái lại nhìn chằm chằm Nguyễn Ly, trong mắt lộ ra sát khí. Nguyễn Ly nhập ma, vậy chờ cho nàng cùng Mặc Diễm tàn sát lẫn nhau đến sức cùng lực kiệt, hắn liền một lưới bắt hết.
Lạc Thanh Từ quét mắt nhìn đám người mới đến, nàng rõ ràng thấy được từng biểu cảm của họ, sợ hãi, ngưng trọng, lo lắng, tính kế, năm màu sắc đều hiện lên.
Bên kia, Nguyễn Ly cùng Mặc Diễm đánh nhau mù mịt phía chân trời, Nguyễn Ly sau khi nhập ma hoàn toàn phóng thích năng lượng ma quỷ, trong lúc nhất thời chiến lực ngày càng gia tăng.
Ma tộc không có lôi kiếp, giờ phút này tu vi của Nguyễn Ly chỉ sợ đã tới rồi Tiểu Thừa cảnh.
Mà Mặc Diễm tuy rằng là cao thủ Đại Thừa, nhưng linh lực hao tổn quá nhiều, Mắt Quỷ lại ly thể, hơn nữa hắn bị băng phách của Lạc Thanh Từ đâm trọng thương, thực lực hiển nhiên đại ngã.
Sau khi Mắt Quỷ chịu lấy một kích, cũng là bị thương nặng, giờ phút này nhân cơ hội ngủ đông trong cơ thể Nguyễn Ly, liều mạng rút ra ma khí bị áp chế trong người nàng, thế cho nên Nguyễn Ly ngoài mặt hùng hổ, kinh mạch toàn thân lại là một mảnh hỗn loạn.
Hai bên giằng co quyết liệt, đều bị thương không nhẹ.
Lạc Thanh Từ không thể lại khoanh tay đứng nhìn, nàng lập tức lăng không hư độ, một mình đứng giữa đám mây xuất kiếm như tia chớp, kiếm khí quét ngang trời ngang dọc đan xen Mặc Diễm cùng Nguyễn Ly.
"Sư tôn." Tô Ngọc biết Lạc Thanh Từ muốn làm gì, nghẹn ngào gọi một tiếng, vô lực quỳ xuống. Nàng chỉ hy vọng Nguyễn Ly có thể kiên cường một chút, không cần...... Không cần thật sự biến thành ma đầu.
Lạc Thanh Từ chờ không kịp hệ thống, nàng nhìn Nguyễn Ly vừa quen thuộc lại xa lạ, ngẩng đầu nhìn trời cao: "Ta không biết ngươi là thần hay quỷ, ngươi rõ ràng đáp ứng nguyên chủ, cho ta cơ hội thay đổi vận mệnh A Ly, thế nhưng ngươi lại để mặc Thiên Đạo khống chế vận mệnh nàng ấy, từng bước đẩy nàng ấy rơi vào ma đạo. Ta đánh đổi hết thảy, hao hết tâm tư đi hoàn thành nhiệm vụ, còn có ý nghĩa gì nữa? Chẳng lẽ ngươi cho rằng bản thân là Thần, liền có thể đùa bỡn nhân sinh người phàm chúng ta hay sao?"
Nàng cười lạnh, trong lòng tràn đầy trào phúng cùng khinh thường.
"Ngươi muốn thế giới này tiếp diễn, rồi lại không thể sửa đổi kết cục, ngươi thật đúng là tinh thần phân liệt, vô năng lại dối trá."
Lạc Thanh Từ vừa nói xong, không trung nổ tung vài đạo tia chớp, dường như những lời của nàng đã xúc phạm đến Thần.
Lạc Thanh Từ không sợ chút nào, "Ngươi không phải Thần của ta, cho dù ta vô pháp xoay chuyển số phận mình, thì hiện giờ ta muốn nói gì làm gì, ngươi không có tư cách nhúng tay. A Ly là thê tử của ta, ta mặc kệ ngươi an bài thế nào, ta cũng không chấp nhận, ta nhất định sẽ chiến đấu đến cùng để tạo ra một tương lai tươi sáng cho nàng ấy!"
"Aizzzz." Một tiếng thở dài như có như không vang lên phía chân trời, rất nhanh tiêu tán vô tung.
Đôi mắt Lạc Thanh Từ dán chặt vào Nguyễn Ly, lúc này nàng ấy và hắc long kia đều đã sức cùng lực kiệt.
Cho dù Nguyễn Ly nhập ma, sát khí đối Mặc Diễm vẫn không chút nào thay đổi, thậm chí càng ngày càng nghiêm trọng, cơ hồ muốn biến thành thực thể.
Sau khi song phương dồn hết linh lực toàn thân ra chưởng, đều thối lui bảy bước, ngay sau đó đồng thời hóa thành nguyên hình, lập tức hai con rồng khổng lồ, một hắc long toàn thân vảy đen sì, một kim long nửa thân óng ánh như ngọc lưu li, nửa còn lại bị ma khí cắn nuốt, phiếm nhè nhẹ hắc ảnh.
Sau một tiếng rít gào, hai con rồng triền đấu mãnh liệt, hai bên va chạm dữ dội khiến cho phong vân biến sắc, sấm sét ầm ầm.
Lạc Thanh Từ chậm rãi mở đôi tay ra trước mặt, hơi nước hội tụ giữa lòng bàn tay, những đám mây cuồn cuộn chứa đầy hơi nước xung quanh đều lao về phía nàng, từng đạo tia chớp phía chân trời nổ tung, sức mạnh lôi điện mang theo giọt nước tư tư rung động, không ngừng trào dâng.
Ngay sau đó, một thanh băng kiếm trong suốt khổng lồ ước chừng bốn trượng ngưng kết trước người Lạc Thanh Từ, sấm sét giáng xuống không ngừng tôi luyện thân kiếm, tản mát ra uy áp không hề thua kém hai con rồng to lớn kia.
Khóe miệng Lạc Thanh Từ không ngừng chảy máu, lần này nàng đã dùng đến tuyệt chiêu cuối cùng, chỉ hy vọng có thể giúp Nguyễn Ly diệt trừ Mặc Diễm.
"A Ly!" Lạc Thanh Từ nâng tay lên và gọi tên Nguyễn Ly, con rồng vàng đen lập tức sững người, quay đầu nhìn về phía Lạc Thanh Từ.
Dù chỉ là một động tác theo bản năng, cũng đủ khiến đôi mắt Lạc Thanh Từ thấm ra nước mắt. Tiểu Long Tử còn nhận thức chính mình, này đã quá đủ rồi.
Lạc Thanh Từ không hề do dự, xoay người bay lên, sau lưng nàng là pháp tướng màu xanh băng, trải rộng giống như hào quang vầng minh nguyệt.
Lạc Thanh Từ tướng mạo như từ băng tuyết đúc thành, quạnh quẽ tuyệt mỹ, xưa nay vẫn luôn được người Tiên môn xưng tụng là ánh trăng sáng, như trích tiên hạ phàm.
Giờ phút này pháp tướng của nàng lạnh lùng trang nghiêm, tư dung mờ ảo, như tiên tử lạc cửu thiên. Dung nhan như ngọc nhuận, ôn hòa mà thanh khiết, vai như vót đẽo thành, da trắng như băng tuyết, chỉ liếc mắt một cái liền khiến người không thể nào quên được.
Đây là lần đầu tiên nàng ở trước Tiên môn bày ra pháp tướng chính mình.
Nguyên bản tu sĩ Đại Thừa mới có khả năng hiện ra pháp tướng, không người biết được Lạc Thanh Từ đã sớm đạt tới cảnh giới này. Ngay cả chính nàng cũng lần thứ nhất dùng ra tới.
Lạc Thanh Từ nhắm mắt lại, pháp tướng nhìn chăm chú Mặc Diễm, nàng nâng lên tay phải, hư ảnh lập tức thao túng thanh băng kiếm khổng lồ xoay tròn một vòng, cự kiếm phá thiên chấn địa, xuyên qua tầng mây cuồn cuộn, lăng không chém xuống.
Chẳng sợ nhập ma, Nguyễn Ly như cũ cùng Lạc Thanh Từ rất ăn ý, nàng ngơ ngác nhìn dáng vẻ nàng ấy, linh lực trong tay đều ngưng lại.
Ngay khi băng kiếm đánh xuống, Nguyễn Ly chợt gắt gao cuốn lấy Mặc Diễm, làm hắn vô pháp tránh thoát.
Kiếm rơi xuống, giữa thời khắc nghìn cân treo sợi tóc Nguyễn Ly hóa nhân hình, nghiêng thân tránh đi, kiếm kia trảm vào người Mặc Diễm, ầm vang một tiếng, vô số lân giáp mang theo huyết nhục bắn ra.
Mặc Diễm ngẩng đầu thét dài một tiếng, mang theo đầy ngập không cam lòng cùng đau đớn, bị một kiếm kinh thiên động địa này chém tan mây mù.
Nguyễn Ly cũng không hề cho hắn cơ hội, nàng cả người giống như một phen lợi kiếm từ trời cao giáng xuống, đôi tay cầm Thanh Uyên, ma khí tầng tầng lớp lớp quấn quanh trên thân kiếm, nương sức mạnh trăm thước rơi xuống, lập tức đâm vào cổ Mặc Diễm, đóng đinh hắn trên mặt đất.
Mặc Diễm lại một tiếng gào rống, đuôi dài không ngừng vặn vẹo giãy giụa, nhưng đã không cách nào xoay chuyển tình thế. Nguyễn Ly đứng bên cạnh, quay đầu nhìn Lạc Thanh Từ thoát lực ngã thẳng xuống, khóe mắt không tự giác run rẩy, nhưng rốt cuộc cũng không có bước ra.
Thẳng đến khi Tô Ngọc cùng Trình Tố tiếp được Lạc Thanh Từ, Nguyễn Ly mới thu hồi tầm mắt, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, lạnh lẽo nhìn Mặc Diễm đang không ngừng vùng vẫy co giật.
Mặc Diễm ngước mắt nhìn Nguyễn Ly, nàng một thân váy áo hoàn toàn hóa thành đỏ sậm, vết máu loang lổ, giống như Tu La khát máu.
Hắn chưa từng nhìn đến Nguyễn Ly lãnh khốc vô tình như vậy, đứa cháu gái mà hắn muôn vàn ghét bỏ này còn mạnh mẽ hơn cả phụ vương của nàng. Hắn chung quy sai rồi.
"Ta...... Ta không nên để ngươi... phế vật này ra đời, sớm biết như thế, ta nên...... Khụ, a!"
Nguyễn Ly ánh mắt lạnh lùng, tay phải rút ra Thanh Uyên liền cạo một đao, tước đi một mảnh da vảy của Mặc Diễm.
"Nghĩa phụ!" Huyền Ảnh thất tha thất thểu chạy tới, vừa lúc chứng kiến một màn này.
Hắn cả người tắm máu, vọt mấy bước về phía trước rồi đột nhiên quỳ rạp xuống đất, trợn to mắt nhìn Nguyễn Ly, bờ rôi run rẩy. Điện hạ... sao lại tàn nhẫn như vậy?
"Điện hạ, xin ngài, hắn cũng là rồng, xin ngài hãy cho hắn ra đi thống khoái chút, đừng tra tấn hắn như vậy." Huyền Ảnh thân bị trọng thương, biết Mặc Diễm tiến đến đuổi giết Nguyễn Ly, hắn không ngừng đẩy nhanh tốc độ lại đây, không ngờ hết thảy đều vượt qua tưởng tượng của hắn.
Nguyễn Ly trước mắt đầy người lệ khí, trong vân đạm phong khinh lại mang theo sát ý khiến người sợ hãi, tựa như đại ma đầu. Mà Mặc Diễm đã biến thành con cừu chờ bị làm thịt.
Nguyễn Ly liếc xéo Huyền Ảnh một cái, chỉ như vậy cũng đủ khiến Huyền Ảnh lạnh cả người. Ánh mắt kia không hề độ ấm, giống như đang nhìn người chết.
Lạc Thanh Từ che lại ngực, nhìn thấy tình cảnh này, cũng nhịn không được run giọng gọi, "A Ly?"
Nguyễn Ly không hề nhìn Lạc Thanh Từ, ánh mắt thản nhiên nhìn Mặc Diễm đang ở kia đau đớn giãy giụa, tay phải tế ra một luồng linh lực kim sắc, hoàn toàn đi vào vết thương của hắn, sau đó nàng bỗng nhiên kéo mạnh, một cổ máu nóng bỏng bắn ra, sợi gân rồng dài mấy trượng bị nàng tàn nhẫn rút ra ngoài.
Những người xung quanh đều hít hà một hơi, có người nhát gan đã hoảng sợ kêu lên tiếng.
"A Ly, không cần!" Lạc Thanh Từ trừng lớn mắt, khó có thể tiếp thu. Không phải nàng cảm thấy Mặc Diễm đáng thương, mà là hành động của Nguyễn Ly quá mức tàn khốc, nàng không có cách nào tiếp nhận được.
Tiểu Long Tử của nàng là người trọng tình trọng nghĩa, yêu ghét rõ ràng, cho dù gặp phải nhiều chuyện bất công như vậy, vẫn luôn giữ mãi một tấm lòng son. Nàng ấy sẽ không bỏ qua Mặc Diễm, nhưng trước mặt Nhân Long hai giới, dụng hình lột da rút gân, không thể nào là hành động của nàng ấy.
"Ồn ào, chẳng lẽ nàng muốn chịu thay hắn?" Nguyễn Ly mở miệng nói câu đầu tiên sau khi bị Mắt Quỷ nhập thể, không mang theo bất luận cảm tình gì, như thể Lạc Thanh Từ chỉ là một người dưng. Giọng nói trong trẻo mềm mại mang theo tình yêu cùng ôn nhu, đã tan thành mây khói.
Nói xong nàng đánh ra một chưởng, lửa rồng vàng rực bọc hắc khí hoàn toàn cắn nuốt Mặc Diễm, giữa ngọn lửa hừng hực bốc cháy, kẻ đã từng khiến cho Nhân Long hai tộc sợ hãi, liền như vậy kết thúc cuộc đời hoang đường đầy tội ác của mình.
Nguyễn Ly nâng tay nắm lấy viên long châu đen bóng, quan sát hồi lâu.
Theo sau nàng vuốt ve thưởng thức một phen, đem long châu thu vào trữ vật hình giọt nước, sau đó nhìn chằm chằm đám người khiến cho nàng vô cùng phiền lòng.
Nàng bước ra một bước, mọi người nháo nhào lùi về sau ba bốn bước, đầy mặt cảnh giác.
Kết cục của Mặc Diễm làm người không rét mà run, trước mắt nàng tồn tại, đủ để cho bọn họ cảm giác được sợ hãi.
"Giết bọn họ, mở ra kết giới." Mắt Quỷ mê hoặc nói.
Nguyễn Ly bước chân tức khắc cứng đờ, nàng biểu tình có chút thống khổ, hung hăng vỗ vỗ đầu mình, hai tròng mắt hồng quang đại thịnh, cắn răng trừng mắt nhìn Lạc Thanh Từ, sát ý trong nháy mắt tỏa định một đám người.
"Nàng, nàng muốn giết chúng ta." Có người đã bị dọa phá gan, run run rẩy rẩy nói.
"A Ngọc, chờ lát nữa cùng Trình Tố chạy nhanh đi, vô luận phát sinh chuyện gì cũng đừng quay đầu lại."
Tô Ngọc còn muốn nói cái gì, Lạc Thanh Từ một câu lại làm nàng rốt cuộc vô pháp nói một chữ.
"Ta nhất định phải ở cùng nàng ấy, không phải với tư cách sư tôn, mà là với tư cách đạo lữ."
Nguyễn Ly biểu tình thống khổ, tiến lên một bước lại hốt hoảng lui về phía sau, "Câm miệng! Ta sẽ không nghe theo ngươi! Câm miệng!"
Nàng dư quang thấy được Lạc Thanh Từ đi bước một về phía mình, càng là kinh hoảng thất thố, biểu tình trong nháy mắt lại trở nên lạnh nhạt mà hung ác, "Nàng không được tới gần ta, nàng còn tới nữa, ta giết nàng!"
"Giết nàng nhanh đi, chỉ cần đâm xuyên trái tim nàng, hết thảy đều kết thúc, ngươi liền sẽ không thống khổ như vậy. Đều là nàng gây ra, nàng giết phụ vương ngươi, lột da rút gân còn đoạt nghịch lân của hắn, ngay cả huyết nhục cũng không chừa...."
"Câm miệng! Câm miệng! Ngươi nói nhảm!" Trong óc một vài hình ảnh hiện ra tới, làm Nguyễn Ly đầu đau dục nứt.
Nguyễn Ly xách lên kiếm, chỉ vào Lạc Thanh Từ, đôi mắt hồng đến nhỏ máu, nàng lẩm bẩm nói: "Lạc Thanh Từ, ta muốn nàng đền mạng."
Lạc Thanh Từ bước chân run lên, vẫn là đi tới.
"Ngươi luôn cho rằng ngươi không thay đổi được chuyện gì, nhưng ngươi đã quên, trừ bỏ kết cục của ngươi, toàn bộ đều đã khác." Một đạo tiếng nói xa xăm chợt vang lên trong đầu, làm Lạc Thanh Từ cả người chấn động.
Thanh âm kia cũng không giải thích, tiếp tục nói: "Thần sáng tạo thế nhân, ban cho mỗi người một vận mệnh, con rối có ý nghĩa gì đâu? Nguyễn Ly cả đời làm con rối, ở một khắc cuối cùng liền tỉnh ngộ, không tiếc lôi kéo toàn bộ thế giới chết cùng, cũng muốn thoát khỏi số phận chính mình. Mà Lạc Thanh Từ ngươi chỉ là một kẻ qua đường, thế nhưng cũng không nhận mệnh, mà ta cần chính là một người quật cường dám thay đổi kết cục thế giới này, cho nên ta lựa chọn ngươi. Rốt cuộc sáng tạo ra vạn vật quá khó khăn. Trước mắt ngươi, còn có nàng đều không nhận mệnh, vậy hết thảy liền có khả năng biến đổi, xem ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?"
"Nguyên bản đời trước ngươi lựa chọn lãnh đạm, dưỡng ra một Nguyễn Ly thiếu thốn tình cảm lại kiệm lời yếu đuối. Mà kiếp này ngươi lựa chọn ấm áp, dưỡng ra nàng tươi đẹp mà kiên nghị. Tình yêu phá hủy nàng, cũng có thể cứu rỗi nàng. Hai kiếp đều nhập ma, nhưng kết cục chẳng lẽ giống nhau sao?"
Danh Sách Chương: