Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi có người bạn làm cố vấn đầu tư bên Ngân hàng. Người của mình thì đứng ra duyệt hồ sơ vay mượn dễ dàng thôi.”

Nghe Thượng Thần Hi nói đến đây Lôi Kình và ông Bằng đều sảng khoái cười, rất là vừa ý.

Lôi Kình cười to nhất: “Đã nói trợ tá bên cạnh tôi đều lanh lợi được việc mà.”

“Thì đúng rồi, nếu chê kém tài thì như là nói anh không được sáng mắt thôi.”

“Quyết định vậy đi, chuyện thâu mua đất ở Tân Giới để công ty Tép Nhỏ ra mặt thay tôi. Anh nhớ ủng hộ cho nó ha.” Lôi Kình nói đến trọng tâm.

“Theo ý của anh hết.” Ông Bằng vui vẻ đồng ý.

Thượng Thần Hi nghe vậy thì lập tức nói tiếng cảm ơn hai người họ đã chiếu cố.

Ánh mắt thoáng thấy tia âm trầm lướt qua.

Bọn họ chơi một lúc thì chuyển đến nhà hàng dùng cơm. Dọc theo hành lang không ngừng bàn về các loại rượu.

Lôi Kình sắc mặt hơi trầm buồn vu vơ nói: “Hôm nay cao hứng thực sự là muốn không say không về.”

“Không biết tôi có tư cách đỡ vài ly rượu cho ông Lôi hay không?”

“Ừm hửm? Cậu đêm nay cũng cao hứng quá chứ? Thấy khát nước nên mới gạt bọn tôi để được uống rượu à?” Ông Bằng cười hì hì cùng nhóm người ra ngoài sảnh chính. Ánh mắt hơi trầm trồ trước cảnh trí ở Trung Hoàn cao cấp và xa hoa so với những tụ điểm ở Tân Giới khu ông.

Lôi Kình thì thoáng ưu tư, ông trầm giọng bảo lại với Thượng Thần Hi: “Cậu lo tôi không chịu nỗi sẽ đổ gục trước ông Bằng à?”

“Tôi chỉ nghĩ đến cô Rose lo lắng cho ông thôi. Vừa nãy cô ấy có gọi đến... nói lời xin lỗi vì trước đó đã thất lễ với ông. Muốn đợi ông cùng về ăn khuya với cô ấy.”

Lôi Kình bị chọc trúng chỗ yếu lập tức tái mặt giận dữ, liếc mắt qua lườm Thượng Thần Hi.

Tất cả cùng dừng lại bước chân vì sự đột ngột này. Lôi Kình gằn lên quát: “Tôi không nghe lầm? Cậu sốt sắn hơi thái quá rồi chứ hử? Cậu theo tôi làm việc, là con chó của tôi hay là con chó của Rose. Muốn đến đây coi chừng tôi cho cô ta sao chứ?”

“Ông Lôi! Tôi không phải ý này.”

“Tôi chưa nói hết, chừng nào mới tới phiên cậu lên tiếng.” Lôi Kình gầm lên nóng giận, “Lôi Kình tôi làm gì có cần thiết giải thích với bất kì ai không? Chuyện giữa tôi và người phụ nữ khác khi nào đến lượt cậu chen vô. Cậu suy cho cùng chỉ là một thằng nịnh bợ phản ứng nhanh một chút thôi. Cậu có tư cách gì? Năm lần bảy lượt đều nói lời thừa thải, thật lãng phí!”

Âm giọng của Lôi Kình càng lúc cần ngân lên gay gắt, khiến vài người đi ngang qua phải ghé mắt lại liếc xem tình hình.

Thượng Thần Hi đứng bất động thanh sắc, cả người như bị đóng băng hoàn toàn. Cả sống lưng như lạnh dần đến mất cảm giác. Nỗi nhục nhã ê chề.

Mà bên tai vẫn còn nghe được lời Lôi Kình phẫn nộ nói: “Làm việc cho tôi, tôi bảo cậu đi phải đi, đứng phải đứng. Cứ phải tỏ ra lanh lợi lo toàn mấy chuyện râu ria thì giỏi.”

“Xin lỗi ông Lôi.” Thượng Thần Hi cúi mặt đáp.

Lôi Kình lườm thẳng vào mắt Thượng Thần Hi và nói: “Đêm nay đã bị cậu làm cho cụt hứng, tôi không muốn thấy mặt cậu ở đây nữa.”

Dứt lời Lôi Kình liền xoay người bước đi, cô diễn viên trẻ bên cạnh khoác choàng lấy tay ông thân mật tiếp tục cùng nhóm ông Bằng tiến bước về phía trước.

Ông Bằng tỏ ra khuyên nhủ: “Dạy dỗ thuộc hạ thôi mà, đâu cần nóng giận làm bản thân bực bội.”

“Tôi đâu có bực bội.” Lôi Kình bật một tràng cười sảng khoái, ha hả vang khắp đại sảnh. Tiêu sái rời đi.

Tất cả rất nhanh đã mất dạng sau cánh cửa kính và ngồi vào xe chạy đi. Chỉ còn một mình Thượng Thần Hi đứng ngây dại ra đó không chút động đậy tựa như một bức tượng.

Nghe thấy tiếng động của giày da chạm đất cùng lời mỉa mai cất tiếng, anh khẽ ngước mắt nhìn lên nhìn.

“Hiếm khi họp cựu học sinh một lần, còn tưởng mấy kẻ đó diễn kịch với nhau đã là màn hấp dẫn nhất rồi. Không ngờ ở ngoài này còn có một màn khác hấp dẫn hơn nữa.”

Giọng nói quen thuộc như thế Thượng Thần Hi nghe qua liền đoán biết là ai.

Khi anh chạm phải ánh mắt của Lục Phiến và Lục Phúc An hướng về mình, khinh bỉ cùng nồng đậm trào phúng, trái tim anh mãnh liệt siết lại.

Nhưng là cơn hận lại được dịp sục sôi dâng cao, ý chí quyết tâm tiêu diệt kẻ địch. Thượng Thần Hi lạnh mặt nhìn lại họ, không muốn tỏ ra thất thế.

Lục Phúc An đưa mắt đánh giá anh từ trên xuống dưới, khóe môi cong lên như có như không mỉm cười. Biểu tình này không biết là đắc ý đến độ nào khi trông thấy anh bị người khác sỉ nhục.

Lục Phúc An trầm giọng cất lên: “Tôi không biết anh Nghiêm nghĩ sao, vất vả nuôi dạy một đứa con ‘thành tài’ là như vậy. Nhưng tôi thật không mong Thượng Hân có một đứa con trai như cậu.”

“Thực sự là ‘thành tài’ đó!” Lục Phiến ha hả cười lớn.

Tiếng cười và tiếng bước chân xa dần nhưng Thượng Thần Hi vẫn cảm thấy mọi thứ như còn đọng lại đeo đuổi quanh trong đầu.

Anh bị làm sao chứ? Đi trên con đường này?

Thượng Thần Hi đi ra ngoài phố, ngồi xuống bệ đường hút một điếu thuốc, ảo não vô cùng.

Hình ảnh của Doãn Ân Hi lại lượn lờ xuất hiện.

Anh đi một mình như vậy có bị mệt mỏi hay không?

Cuối tuần cả nhà Thượng Thần Hi có hẹn đến Nhà hàng Mộc Vương ở Bán Sơn của cha nhỏ anh mở tiệc gia đình.

Thượng Thần Hi thức dậy đã thấy trong nhà không còn ai, tâm tình ủ dột nên anh lười nhác ăn diện qua loa chạy đến đó.

Nhà hàng Mộc Vương thuộc nhà hàng 3 sao. Không phải là nơi quá cao cấp. Tuy nhiên nằm ngay trung tâm Bán Sơn thành phố náo nhiệt và xa hoa, vẫn trang bài rất là bắt mắt và thời thượng nhằm chiều lòng khách đến.

Chỗ nhà hàng có một phòng VIP riêng biệt duy nhất, hôm nay vì tiệc gia đình nên dành ra để trưng dụng.

Thượng Thần Hi lúc đẩy cửa bước vào thì một dạng sững sờ, đứng ngây ra mất mấy giây.

“Mọi người... đông đủ quá chứ!”

Thượng Thần Hi nhìn đến Cố Thừa Luân, Uông Thành và cả Ân Hi ngồi ở chỗ bàn ăn hướng về mình có hơi mất tự nhiên.

Uông Thành đứng dậy hào hứng kéo anh ngồi xuống ghế cạnh chú Nghiêm lớn, không ngừng nói lời niềm nở... cứ như anh mới là khách đến góp vui còn họ thì không phải.

“Tép Nhỏ à. Mày làm gì trưng bộ dạng thẩn thờ như tên ngáo vậy chứ? Đến muộn là bị phạt rượu đó ha. Nhưng mà, rượu chú Nghiêm nhỏ khui thật sự là ngon lắm nha! Ngồi đi, ngồi đi.”

“Chà, mày háo hức quá chứ? Còn tưởng mày là gia chủ đó ha.” Tép Nhỏ không ngần ngại lên tiếng trêu lại.

Uông Thành nói khẽ bên tai tuy nhiên vẫn đủ cho mọi người nghe thấy.

“Mày yên tâm, hôm nay mình cũng không phải nhân vật chính. Tuy nhiên nhân dịp này... thiết tiệc làm lành.”

Làm lành? Nghe đến hai chữ này Thượng Thần Hi lại nhìn qua Cố Thừa Luân và rồi tránh né ánh mắt mọi người đang nhìn mình. Nếu như anh cần làm lành... thì họ cũng không cần rủ nhau bày tiệc đúng chứ? Nên để anh chủ động. Thật là làm khó cho người ta.

Tép Nhỏ nhìn qua chỗ Linda Vương và Windy gật đầu mỉm cười, anh lên tiếng chào: “Chào dì! Thật ngại, đã để mọi người phải đợi.”

Linda Vương tươi cười bảo: “Do chúng tôi cố ý đến sớm thôi.”

Ông Nghiêm Cần cười hiền, vẻ mặt vừa vui lại vừa hồi hộp. Ông liếc Thượng Thần Hi một cái, có ý trách móc: “Tép Nhỏ à, tại sao con luôn là người đến trễ nhất vậy chứ?”

Thượng Thần Hi có chú ý đến biểu cảm đặc sắc này của cha nhỏ. Anh nhanh nhạy đương nhiên không tin tưởng lời của Uông Thành bằng biểu cảm này của cha nhỏ. Đại ý lí do buổi tiệc hôm nay... không phải là làm lành gì cả.

“Cha nhỏ à, có phải là cha có chuyện định tuyên bố hay không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK