Chương 11
Thu thập xong cây tre, Bạch Mục mới thấy cái lá tre này có màu xanh biển. Nhìn từ xa một mảnh rừng tre màu xanh biển đối với một người xuyên từ nơi khác đến quả thật là đã con mắt. Một trận gió nhẹ thổi qua làm cho rừng tre nhẹ nhàng đong đưa, nhìn qua thật nên thơ, sống động.
“Bạch Mục đại ca ngươi muốn dùng cái cây tre này để làm gì?". Angelo thấy cậu gọi lam mộc là cây tre cũng bắt chước gọi theo vừa giúp cậu nhặt mấy ống tre không khỏi tò mò.
“Cái này rất hữu dụng không chỉ làm đồ dùng ăn cơm mà còn có thể làm thành vũ khí". Bạch Mục hiện tại cảm thấy mỹ mãn, cậu thấy hôm nay ra ngoài không chỉ kiếm được cây tre lại còn gặp ớt, so với mong muốn còn thuận lợi hơn. Đợi lát nữa về lấy một ít ba la quả về làm muối ăn, hôm nay tất cả nhiệm vụ coi như hoàn thành hết.
“Bạch Mục đại ca, ngươi biết thật nhiều, ngươi ở bộ lạc chắc chắn rất được nhiều thú nhân yêu thích". Angelo hâm mộ nói.
“Cũng bình thường.” Bạch Mục hàm hồ trả lời, cậu cũng không biết nơi gọi là trái đất đó có tính là bộ lạc được không, hiện tại cậu không còn gì bận tâm nơi đó duy nhất chỉ lo cha mẹ già ở quê không biết có sống tốt không, chỉ trách đứa con này bất hiếu, không thể chăm cha mẹ an dưỡng tuổi già.
“Được rồi, ra ngoài cũng lâu rồi chúng ta trở về thôi". Celtic thấy Bạch Mục sắc mặt không tốt, lo lắng cậu nhớ nhà, vội vàng đổi chủ đề.
“Ừm, chúng ta đi hái thêm ba la quả rồi về". Bạch Mục thu hồi suy nghĩ, đừng buồn nữa mình còn có nhiều việc cần phải nữa.
“Đi thôi.” Lôi Triết cùng ái nhân mình nhặt nhạnh mấy ống trúc theo yêu cầu của Bạch Mục.
Celtic mang theo bọn họ đến phụ cận hái một ít ba la quả, làm cho ba lô của Bạch Mục chứa đến căng ra một đám người thắng lợi trở về. Cơm trưa là Angelo nấu, vẫn là canh thịt và thịt nướng, đối với một người đã ngán thịt tới tận cổ điều quan trọng nhất là cần phải cải thiện thức ăn ở bộ lạc.
Ăn xong cơm trưa Celtic cùng Lôi Triết ra ngoài săn thú còn Bạch Mục và Angelo ở nhà nghĩ trưa. Tiểu sư tử cơm nước xong cũng không biết chạy đi phá làng phá sớm ở đâu.
Buổi chiều Bạch Mục cùng Angelo gọt vỏ ba la quả, chỉ chừa lại phần thịt trắng. Bạch Mục suy nghĩ không biết thế giới này vận hành như nào có trái cây hương vị muối rồi mong sau này sẽ có trái cây hương bột ngọt, còn nước tương, dấm nữa thì tốt quá.
“Bạch Mục đại ca cái này gọt vỏ xong thì làm cái gì nữa?". Thanh âm của Angelo lôi cậu ra khỏi mấy cái suy nghĩ viễn vong.
“Để ta nhớ lại.” Cậu quả thật là nước tới lỗ mũi mới nhảy mà, bây giờ không biết tiếp tục nên làm gì. Trực tiếp bỏ vô nồi nấu sao? Phần thịt trái có tan ra hay không? Bạch Mục ngồi tưởng tượng một hồi cuối cùng tính toán làm thử một ít coi thành công không.
Lúc định bắt tay làm, cậu để ý bình gốm hình như bị nứt, chắc sẽ không sử dụng nó được. Đang không biết làm sao, cuối cùng cậu từ không gian lấy ra một cái nồi sắt. Angelo tò mò thấy Bạch Mục thò tay vào ba lô sau đó lấy ra một vật kỳ quái không biết dùng để làm gì.
Bạch Mục đem nồi đặt lên cái bếp, bỏ vào thêm chút nước sau đó bỏ ba la quả vào, đợi nước sôi bốc hơi lên cô đặc lại thành mấy hạt muối nhỏ li ti. Cậu lúc đầu còn lo thịt quả không biết phải xử lý làm sao nhưng sao đó cũng không có gì xảy ra, phần thịt quả như hòa tan vào trong nước sau đó biến mất.
“Bạch Mục đại ca, cái thứ đó là muối sao?". Angelo nhìn ở đáy nồi xuất hiện những hạt trắng nhỏ xinh giống như hôm qua Bạch Mục đại ca đưa cho mình xem.
“Đúng vậy, ngươi đem muối để vào bình gốm khi nào cần thì có mà sử dụng, nhớ để nơi khô ráo nếu không sẽ bị hư. Muối có thể dùng để ướp thịt, như vậy thịt sẽ để lâu hơn".
“Thật vậy chăng?” Angelo kinh hỉ, phải biết rằng mùa đông đồ ăn thiếu thốn, trong bộ lạc có rất nhiều đồng tộc phải chịu đói. Nếu ướp muối có thể để thịt lâu, vậy mùa thu chuẩn bị thật nhiều, như vậy có thể vượt qua mùa đông rồi.
“Đúng vậy, ta lừa ngươi làm cái gì?” Bạch Mục kỳ quái nhìn Angelo, chỉ có vậy thôi mà sao lại nhảy cẫng lên không biết.
“Bạch Mục đại ca, ngươi biết không bộ lạc của chúng ta khi tới mùa đông không thể ra ngoài đi săn nên nhiều đồng tộc của ta khi tới mùa đông cực kỳ gian nan nếu không trụ được nữa liền về với thần thú".
“Ừm, vậy sau này ta dạy ngươi làm thịt muối". Bạch Mục trầm tư cả buổi tối có nêm đi dạo quanh đây coi ai có thể luyện sắt được không, đến lúc đó có thể dùng để chiên thịt rồi. Nhưng là hiện tại công cụ lạc hậu không biết có ai làm được không.
“Thật tốt quá.” Angelo thực hưng phấn, tưởng tượng đến mùa đông không cần chịu đói, liền cười không ngừng. Bạch Mục nhìn Angelo thật dễ dỗ trong lòng cảm thán, thật ngây thơ mà ở đây có thật nhiều người chất phác họ cũng mong cuộc sống cơm no áo ấm thôi.
Nói xong hai người chuẩn bị đem muối ở đáy nồi lấy ra, trời ơi còn thiếu cái muỗng. Cậu vội vàng lấy cây trúc làm thành một cái muỗng đơn giản. Angelo nhìn động tác thuần thục của cậu nhìn cậu tràn ngập sùng bái.
“Angelo ngươi ở đâu?” Ngoài động truyền đến một âm thanh mềm mại.
“Ta ở đây, Cesar vào đi.” Angelo cao giọng đáp lại, trong thanh âm còn lộ ra sự vui vẻ.
“Angelo ta nghe nói đại ca của ngươi mang về một giống cái". Lúc này ở cửa động xuất hiện một mái tóc nâu, gương mặt đẹp không chê vào đâu được, lớn lên như idol vậy. Cậu nhóc đó nhìn cậu sau đó đỏ mặt.
“Cesar đây là Bạch Mục, so với chúng ta lớn hơn.” Angelo nhiệt tình giới thiệu hai người, hai người lẫn nhau chào hỏi qua lại.
Cesar chú ý tới bọn họ đang làm gì đó tò mò hỏi “Các ngươi đang làm cái gì vậy?”
“Bạch Mục đại ca dạy ta làm muối.” Angelo vui vẻ giải thích.
“Làm muối là gì? Còn có muối là cái gì?” Cesar mở to đôi mắt xinh đẹp tròn xoe như mắt mèo nhìn bọn họ. Angelo đem muối mà Bạch Mục dạy giải thích lại cho Cesar. Cesar nghe xong lại ngạc nhiên, lại cao hứng. Bạch Mục buồn cười nhìn Cesar cùng Angelo giống nhau như đúc, cũng cười ngây ngô, cảm thấy nhóc con này thật đáng yêu.
“Bạch Mục đại ca ngươi thật lợi hại.” Cesar cùng Angelo đều vẻ mặt sùng bái nhìn Bạch Mục, còn may da mặt cậu dày không là mắc cỡ đỏ mặt rồi. Có Cesar tham gia làm muối, Bạch Mục dứt khoát giao nhiệm vụ cho hai người. Còn cậu lấy ống tre khi sáng mang về chuẩn bị làm thành ống đựng nước, còn làm thêm mấy đôi đũa, nếu có dư dùng tập bện.
Bạch Mục lấy ra cái cưa cầm tay, cưa xuống ống tre, xem xét thử thấy ống trư so với ly nước dễ đổ hơn, dùng mũi khoan một lỗ nhỏ như vậy có tràn lâu hơn. (: trời ơi tui không hiểu gì hết trơn đoạn đó nè "bằng kim loại, cầm một cây thủ đoạn thô lam mộc dùng cưa bằng kim loại đem một tiết một tiết cưa xuống dưới, suy xét đến lam mộc tính chất so nhẹ làm ly nước khả năng dễ dàng đảo, hắn lựa chọn hai đầu phong khẩu tiết đoạn, dùng tiểu mũi khoan đem một mặt khai cái khẩu. Như vậy cho dù cái ly đổ, thủy cũng sẽ không lập tức tràn ra tới, ra ngoài khi còn có thể dùng nút chai tắc tắc trụ đảm đương ấm nước.")
Cưa ra một mặt, Bạch Mục dùng dao nhỏ phá vỡ, tước vỏ làm đũa. Hai ngày này ăn cơm đều là dùng tay bóc, làm cho hai tay đều là dầu mỡ, lại không thể rửa sạch, làm cậu cứ không quen.
..........
21/01/22
Danh Sách Chương: