“Cô nhóc này, cô tốt nghiệp trường học nào?” Đôi mắt lão luyện của Thiết Sơn hiện lên vẻ kinh ngạc: “Là Điện Ảnh hay là Hý Kịch?”
Dạ Cô Tinh khẽ cười, thực sự cô không ghét người thẳng tính như người trước mặt này: “Tôi còn chưa tốt nghiệp ở đại...”
“Cái gì? Cô còn chưa tốt nghiệp sao?!” Thiết Sơn ngạc nhiên thốt lên, sau đó ông ta ngại ngùng nhìn mọi người mà cười, vừa lẩm bẩm vừa ngồi xuống: “Tại sao còn chưa tốt nghiệp thế này... Không đúng...”
Vương Thạch đang chỉ huy nhân viên công tác ở vị trí sân bãi, anh quay qua nói chuyện với Thiết Sơn: “Nhắc mới nhớ, hai người học chung trường đấy....”
“Chung trường sao?!” Người thét lên lúc này chính là Tào Quân: “Đạo diễn Vương, cậu không nhầm lẫn chứ? Lão Thiết tốt nghiệp chuyên ngành Ngôn Ngữ Trung của đại học B, không phải ở Điện Ảnh cũng không là Hí Kịch.”
“Khụ, sao tôi có thể nhớ nhầm chứ? Dạ Cô Tinh đến từ khoa Vật lý hạt nhân của đại học B đấy, bây giờ chỉ mới học năm hai! Trời ơi.... Cậu cẩn thận chút xíu, cái ống kính của máy quay này này rất dễ vỡ...”
“Cái gì?! Cô... Cô là sinh viên của đại học B?” Thiết Sơn như mắc nghẹn một ngụm nước ở yết hầu, trong phút chốc gương mặt gầy gò đen sạm của ông đỏ bừng lên.
Dạ Cô Tinh nhún vai, coi như ngầm là thừa nhận. Khi nãy cô vừa định nói ra nhưng cô không nghĩ đến lại bị Thiết Sơn cắt lời.
Ánh mắt của Diệp Lưu Thanh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ có điều không biểu hiện rõ ràng như những người khác thôi. Anh ta biết xuất thân của Dạ Cô Tinh không rõ ràng, tuổi đời vẫn còn nhỏ. Nhưng anh ta không ngờ đến cô là sinh viên chuyên ngành Vật lý hạt nhân của đại học B?
Đấy là chuyên ngành trọng điểm của đại học B! Anh ta hít vào một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn về phía Dạ Cô Tinh lập tức có phần phức tạp...
Trên thực tế, trong hầu hết ánh mắt mọi người, trường Điện Ảnh và Hý Kịch được Trung Quốc công nhận là cái nôi đào tạo ra những ngôi sao. Nhưng về phương diện thành tích thì lại rất thấp. Ngược lại họ lại có yêu cầu cực kỳ cao về năng khiếu nghệ thuật, ngoại hình bên ngoài của sinh viên, việc này ám chỉ cho mọi người biết... việc thi được vào trường Điện Ảnh hay Hý Kịch, đều bị gọi là làm việc không đàng hoàng. Sinh viên ra trường chỉ dựa vào khuôn mặt và kiếm sống bằng một cái danh hiệu, đó là "Bình hoa"!
Ngược lại, trường đại học B này là trường trọng điểm của quốc gia. Người vào đây không phải là thủ khoa thì cũng là đứng top, với số lượng lớn nhân tài có kỹ thuật cao, có nền tảng tri thức cao, là tinh anh có trình độ giáo cao, hoàn toàn dựa vào đầu óc để kiếm sống.
Sinh viên trường đại học có danh tiếng so với sinh viên trường diễn, có sự khác biệt giống như người có đọc sách và người hát rong của thời xưa.
Loại thành kiến này sớm đã ăn sâu vào gốc rễ. Thực ra nếu như có đường khác đi đến thành công, sẽ không có nhiều người chọn con đường làm diễn viên này, vì nó quá phức tạp và không dễ dàng để thành công.
Vậy cho nên trong mắt Tào Quân, Thiết Sơn và Diệp Lưu Thanh, Dạ Cô Tinh chính là một con quái vật!
Khụ khụ... ở trong mắt Vương Thạch cũng đã từng như thế. Có điều bây giờ anh ta đã không còn thấy ngạc nhiên nữa. Được rồi! Anh ta thừa nhận là anh cố ý vạch trần tin này ra. Anh muốn xem những người này ngoác mồm kinh ngạc, có giống như anh ta trước đây không!
Đương nhiên là có rồi!
“Đại học B sao?” Tào Quân nhìn Thiết Sơn.
“Khoa Vật lý hạt nhân?” Thiết Sơn nhìn Vương Thạch.
“Ừm!” Vương Thạch xua tay tỏ vẻ giống như không quan tâm. Anh ta quay đầu, tiếp tục công việc giám sát... Trời ơi! Đã nói biết bao nhiêu lần, đã bảo đặt nghiêng bốn độ rồi, cậu chưa từng học môn toán sao?
“Cô.... luôn mang đến sự bất ngờ cho người khác.” Diệp Lưu Thanh bất đắc dĩ lắc đầu. Trong lòng anh đã dần phát sinh “thuốc miễn kháng” qua vài lần bất ngờ. Anh ta tin rằng dù lần sau anh có nghe thấy tin gì đi chăng nữa, thì cũng sẽ không quá ngạc nhiên.
“Cô nhóc đàn em? Ông anh khóa trên?” Ánh mắt Tào Quân nhìn thấy Dạ Cô Tinh và Thiết Sơn đang băn khoăn, giọng điệu đùa giỡn, lập tức nhận nhận một cú thụt cùi chỏ.
Dạ Cô Tinh khẽ cười: “Thực ra thì dù học viện hay đại học, mỗi cái đều có cái hay của nó. Không lẽ những người chưa học đại học lại không thể kiếm được tiền! Mỗi người đều có cuộc sống riêng, số phận riêng. Mặc dù có rất nhiều trường hợp chúng ta chưa chứng kiến, nhưng không thể phủ nhận là nó không công bằng. Cuộc sống chính là như vậy.”
Vương Thạch có chút sửng sốt, đương nhiên là anh ta nghe thấy được. Tào Quân cùng với Diệp Lưu Thanh đều đăm chiêu, biểu cảm vi diệu.
Nhưng Thiết Sơn vẫn cười nói sang sảng: “Cô nhóc này, thật không đơn giản nha!” Nói xong, ông nhìn về phía Vương Thạch hét lên: “Cậu em Vương, để ông anh đây giúp cậu. Ông đây và đám thanh niên trẻ tuổi này không có cách nào để trao đổi được, nhưng công việc vẫn quan trọng hơn!”
Khóe miệng Dạ Cô Tinh càng cong lên, lão Thiết Sơn này không giống như lời đồn là không thấu tình đạt lý! Ngược lại, ông ta còn cực hiểu chuyện và hoạt bát!”
Diệp Lưu Thanh lịch sự cười một tiếng, ánh mắt anh nhìn Dạ Cô Tinh càng lúc càng thâm thúy: “Tôi cũng đi giúp đây”.
Cuối cùng, chỉ còn sót lại Tào Quân.
Dạ Cô Tinh nhìn ông, chỉ cười nhưng không nói.
“Khụ khụ... Cô nhóc, cô nhìn tôi làm gì?” Mặc dù bị mỹ nữ nhìn, ông cảm thấy rất vui nhưng không phải là kiểu nhìn trắng trợn, tùy tiện như vậy!
“Thầy Tào, ông không đi theo giúp sao?”
“Hả? Ờ, thế tôi đi trước đây.” Nói xong, ông ngoảnh mặt về phía Vương Trực kêu gào: “Đạo diễn Vương, tôi đến giúp cậu đây!”
Dạ Cô Tinh mỉm cười hài lòng, chuyện này cứ như vậy mới đúng. Không thể để cho Vương Thạch làm việc một mình được đúng không? Có thể mời đến các bậc thầy từ bên ngoài đến đoàn làm phim “Over the city” cũng xem như rất may mắn. Nhặt được một món hời tốt đến như vậy, đội ngũ sản xuất chế tác hùng hậu như vậy, sẽ đảm bảo doanh thu phòng vé ở một số lượng nhất định. Nhưng may mắn nào có thể dễ kiếm đến như thế?
Những người này có một sự chênh lệch không hề thấp so với Vương Thạch. Chẳng những không thua kém, ngược lại danh tiếng của ba người đã vượt qua Vương Thạch rất nhiều. Quả thật là khách lấn át chủ, nếu không họ không nể mặt mũi của lão Ngô Kha Cần. Chỉ với cái loại tổ phim nhỏ tí ti này, cô tin là Thiết Sơn và Tào Quân còn không thèm để ý.
Diệp Lưu Thanh vì bù đắp cho tiếc nuối, đương nhiên là chuyện khác, nhưng trong lòng của anh ít nhiều cảm thấy bất mãn. Dù sao, anh ta cùng với Vương Thạch là bạn thân từng học chung. Nhưng bây giờ địa vị của Vương Thạch đã lấn át anh ta. Một người là đạo diễn, một người là phó đạo diễn.
Cô tin rằng không có người nào nguyện ý dưới trướng của người có địa vị thấp hơn.
Cho nên, những điều khó xử của Vương Thạch cô có thể nghĩ được!
Từ lúc khai máy đến bây giờ, Dạ Cô Tinh là người ở bên ngoài nhìn thấy rất rõ ràng. Từ đạo cụ, thiết bị cầm tay đều do chính tay Vương Thạch tự mình lo liệu. Diệp Lưu Thanh phụ trách giám sát hình ảnh. Còn Tào Quân với Thiết Sơn cứ như người ngoài cuộc, dáng vẻ cầm cuốn kịch bản trong tay trông có vẻ giống như đang làm việc, nhưng thực tế thì họ chẳng làm cái gì cả!
Bộ phim này được xem như là tác phẩm đầu tay của Dạ Cô Tinh. Cô tự mình làm từ lựa chọn kịch bản, đầu tư, tự đóng vai chính. Cô bỏ ra rất nhiều chi phí tạo dư luận để lật đổ Bạch Sương Sương và nâng Tiêu Mộ Lương lên. Thậm chí vì để cho giai đoạn tuyên truyền diễn ra có hiệu quả, cô không ngại gài bẫy Dương Giang, đoạt lấy “Thuần Ngu Thời Thượng”. Cô còn đầu tư hơn chục triệu để xây dựng “Thế Kỷ Phong Thượng” theo kiểu cách khác! “Over The City” có thể được chú ý và nổi tiếng như bây giờ, trên con đường đó có khó khăn như thế nào, cô và Vương Thạch đều hiểu rõ.
Thế nên cô tuyệt đối không cho phép xảy ra chút sai sót nào, dù đó chỉ làm một sai lầm nhỏ. Nếu sai sót này do Tào Quân và Thiết Sơn gây ra, cô không ngại tự mình ra tay giải quyết các rắc rối này. Thậm chí cô còn cân nhắc xem có nên dùng lực lượng của hắc bang hay không.
Từ trước đến nay, tiền của cô chỉ sử dụng cho người có ích, chưa bao giờ cung cấp cho kẻ ăn không ngồi rồi.
Rốt cuộc về việc có đi chung đường với Tào Quân và Thiết Sơn hay không. Cô sẽ không đưa ra kết luận, cho nên trước kia khi cô tận mắt chứng kiến nên mới nói hai câu mơ hồ như vậy... Mỗi người đều có cuộc sống riêng, số phận riêng. Mặc dù có rất nhiều trường hợp chúng ta chưa chứng kiến, nhưng không thể phủ nhận là nó không công bằng. Cuộc sống chính là như vậy.
Hiển nhiên là Thiết Sơn hiểu trước rồi mới áp dụng vào thực tế. Tuy rằng lão già gầy gò này có tính tình không được tốt, thẳng thắn, nhưng trong lòng ông ta luôn không thiếu và còn am hiểu cái đạo lý đối nhân xử thế.
Chắc hẳn Diệp Lưu Thanh nghe cũng đã hiểu. Anh là người thông minh có tham vọng, điều đó Dạ Cô Tinh đã đưa ra kết luận vào lần đầu tiên gặp anh tại buổi thử vai của "Over the City".
Về việc Tào Quân, dáng vẻ của ông bên ngoài như không biết gì, nhưng Dạ Cô Tinh cảm thấy được anh đã hiểu nhưng giả vờ hồ đồ.
Tuy nhiên theo tình hình hiện tại, cả ba người họ đều khiến cô hài lòng.
Cuối cùng, khi bên kia đang bận rộn làm việc, Vương Thạch cầm tập kịch bản và đi đến chỗ cô. Những hạt mồ hôi lấm tấm trên vầng trán đen của anh ta. Cả người đen hơn nhiều so với lần đầu tiên Dạ Cô Tinh nhìn thấy anh ta ở Mcdonald, nhưng cũng tràn đầy năng lượng hơn.
Khóe mắt và cặp chân mày của Vương Thạch đã từng hiện lên vẻ mệt mỏi. Anh ta bất lực trước cuộc sống, bất lực trước số phận, giống như một người sống trong bóng tối. Nhưng ông trời cũng không cho anh ta một chút ánh sáng nào lúc bình minh. Vì vậy anh ta chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, không thể nhìn thấy điểm cuối trong bóng tối, nỗi sợ hãi bao quanh anh ta từng lớp từng lớp một.
Bây giờ, anh ta vừa gầy gò vừa đen, tuy mới ngoài ba mươi nhưng đã trải qua những thăng trầm của cuộc sống, vẻ mặt cương nghị như chưa từng bộc lộ.
“Xin lỗi.”
“Xin lỗi vì cái gì?”
“Tôi... Không thể để bọn họ... bằng lòng làm theo.” Vương Thạch nói với vẻ rất khó khăn.
“Anh cảm thấy chỉ dựa vào một câu nói của tôi có thể thay đổi được thái độ của họ?”
Vương Thạch sững sờ.
“Nếu thực sự anh không có bản lĩnh có thể khiến cho họ thán phục, anh cảm thấy chỉ một diễn viên bé như tôi có thể tác động vào những người này sao?”
Dạ Cô Tinh không phải an ủi Vương Thạch, điều cô nói là sự thật. Nếu như Vương Thạch khó thuyết phục được công chúng, vậy thì Tào Quân và Thiết Sơn sẽ không dễ dàng nói chuyện với anh ta như vậy. Người có tri thức đều là người chính trực, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành*. Nếu không phải như thế, hai người họ đã cuốn gói rời đi từ lâu.
*Thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành: thà hy sinh vì một chính nghĩa hơn là đánh mất sự chính trực.
Lời nói của cô chỉ là một hồi chuông báo động để bọn họ nhận ra thực tại sớm hơn mà thôi. Dù sao thì ngay cả diễn viên nhỏ như cô cũng có thể nhìn ra mánh khóe, chỉ có thể chứng minh rằng bọn họ đã làm quá nhiều. Đến lúc đó, không phải người thông minh nào cũng bằng lòng muốn nhìn rõ đâu!
Đáy mắt Vương Thạch hiện lên vẻ hiểu rõ, anh ta nhìn Dạ Cô Tinh cười cảm kích.
Cô gái này là quý nhân của anh ta, vô hình chung lại như một bậc lão luyện!
"Chị ơi! Chị!"
Bỗng nhiên, ánh mắt của cô gái sáng bừng lên, cong môi nở một nụ cười nhàn nhạt, trong mắt tỏa ra đầy sự ấm áp. Đây là lần đầu tiên Vương Thạch nhìn thấy một nụ cười được phát ra từ tận trái tim cô. Hóa ra ngoài vẻ lạnh lùng, ảm đạm, cũng sẽ có giây phút cô rạng rỡ tươi cười như thế.
Danh Sách Chương: