Editor: ROSALINE
Beta: ROSALINE
Phòng khách. Petunia giật mình nhìn Snape, "Severus — Snape!"
Snape chán ghét nhìn Petunia "Rất vinh hạnh, ngài còn nhớ rõ tôi! Petunia — Dursley!"
Harry giả bộ dáng vẻ tò mò "Dì? Hai người biết nhau sao?" Harry đã từ trong lần đầu gặp mặt mới vừa kích động tỉnh táo lại.
Snape nhìn về phía Harry, kinh ngạc, đau khổ, áy náy quá nhiều tâm tình trong mắt nhanh chóng xẹt qua, cuối cùng, mắt xanh đen thâm thúy nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì.
"Harry — Potter! Nếu như đồ vật trên cổ trò còn có chút tác dụng mà nói! Ta nghĩ trò đã xem thư rồi!"
Snape chăm chú nhìn chằm chằm Harry, quyết không tiếp thụ, đúng, vấn đề bên ngoài.
Petunia kích động đem Harry bảo vệ thật chặt ở tại phía sau, hướng về Snape rống to hơn "Tôi không cho phép thằng bé đi! Snape! Tôi đã quyết không cho phép các người sau khi đem Lily mang đi! Còn muốn đem một chút huyết mạch cuối cùng mà con bé giữ lại cũng mang đi mất!"
Petunia không để ý tới hô xong, dùng thân thể run rẩy vững vàng đem Harry bảo vệ ở sau người! Giống thú mẹ gặp phải thiên địch nhưng lại kiên định như vậy!
Vernon lập tức bảo vệ ở trước mặt Petunia. Tay vỗ nhẹ Petunia. Petunia từ từ ngừng run.
Thân thể Dudley run lên —— người thế giới pháp thuật sẽ không phải đều là cái dạng này đi!
Nếu mà như vậy, Dudley quyết định, coi như là liều mạng cũng phải giữ Harry lại!!
Sắc mặt Snape trong nháy mắt trắng bệch. Mắt trở nên trống rỗng trong nháy mắt, nhìn Dursley cùng Petunia run rẩy trước mắt.
Snape nhìn về phía Harry Petunia bảo vệ ở sau lưng.
Harry từ Petunia phía sau đưa đầu nhìn về phía Snape. Mắt tò mò chống lại con ngươi màu đen chỗ trống của Snape (dì cùng Snape có cái 'Chuyện cũ' gì? Hiếu kỳ-ing)
Harry ngượng ngùng cười.
Sắc mặt Snape càng thêm băng lãnh, toàn thân cao thấp tràn đầy khí tức quỷ dị. Harry đối với sắc mặt có thể đem đứa trẻ hù dọa khóc người chết hù dọa sống của Snape làm như không thấy.
Harry từ phía sau ôm lấy Petunia. Petunia lo lắng nhìn Harry. Harry cười trấn an, từ phía sau Petunia đi ra.
Snape trong lòng xoắn xuýt không ngớt!
Trước khi tới, Snape hy vọng Harry có chút đầu óc! Thế nhưng... Hiện tại Harry là có đầu óc... Chính là nhiều quá! Nhìn hai con sư tử sinh ra một con rắn tỉnh táo. Snape rầu rĩ.
Harry hài lòng tự nhủ "Được! Làm tốt lắm! Ấn tượng tốt chính là bắt đầu tốt!"
Harry ngẩng đầu lấy cử chỉ ưu nhã cùng tư thái tràn đầy khí chất quý tộc hướng Snape làm một cái lễ tiết truyền thống.
Snape trong lòng xoắn xuýt không ngớt, nhưng đáp lễ lại.
Nụ cười của Harry chứa đầy ôn nhã* mở miệng "Ngài khỏe! Em là Harry, Potter. Xin hỏi ngài là giáo sư chỉ dẫn của Hogwarts đến đây sao?"
*ấm áp nho nhã
Snape dùng mắt trống rỗng nhìn chằm chằm Harry, châm chọc nói "Ta nghĩ đến trò đã biết! Hay là nói trò không biết chữ! Cho nên lá thư này trò mới xem không hiểu!"
Sau khi Petunia thấy Snape đối với Harry như thế, lại muốn xông lên. Vernon kéo Petunia lại, hướng Petunia nhẹ nhàng lắc đầu. Petunia lo lắng nhìn nhưng không có dự định xông lên.
Harry mím mím môi, mắt bảo thạch xanh biếc thật to nổi lên sương mù, giọng nói tủi thân "Xin lỗi. Lãng phí nhiều thời gian của ngài như vậy."
Trong lòng Snape bực bội một trận "Severus — Snape. Giáo sư khóa Độc dược! Còn không mau đi! Ngày hôm nay trò còn muốn về lại nhà sao!"
Nhưng ở trong tích tắc Snape xoay người, thanh âm của Harry truyền đến.
"Xin lỗi. Giáo sư Snape, em không chuẩn bị đi Hogwarts học!"
Snape đột nhiên xoay người, mắt đen nhánh nhìn thẳng Harry.
Harry áy náy nhìn y, "Bởi vì cùng ngài Slane nói xong hết cả rồi. Em ở lúc mười bảy tuổi được thành niên phải thừa kế sự nghiệp của ông ấy. Vì đến lúc đó tiếp nhận sự nghiệp, cho nên việc học của em luôn luôn rất nặng. Nghe dì nói Hogwarts là một khu trường học nội trú cả năm. Mà tương lai của em rất rõ ràng sẽ không cùng thế giới pháp thuật có dính dáng đến. Cho nên đi Hogwarts không phải lựa chọn đầu tiên của em. Mà dì cũng không muốn em đi, cho nên rất xin lỗi. Trong thư trường học đưa tới không có viết hồi âm thế nào. Mà bọn em cũng không có cú mèo. Cho nên chỉ có chờ các thầy tới sẽ giải thích thêm."
Harry nói một hơi. Sau đó vẻ mặt áy náy nhìn Snape.
Snape chăm chú nhìn chằm chằm Harry, "Trò có rõ ràng là trò đang nói cái gì sao?! Cứu thế chủ của thế giới pháp thuật cư nhiên không trở về thế giới pháp thuật?!"
Harry nghiêm túc gật đầu, "Cảm ơn nhắc nhở của ngài. Em rất rõ ràng tất cả cái này. Dì đều đã nói cho em biết "
Mắt trống rỗng của Snape nhìn Harry. Harry ôn nhã nhìn Snape không có một chút né tránh.
Snape cuối cùng mở miệng "Đồ vật trên cổ trò rốt cuộc có óc hay không! Trò đánh giá cái gì mà cho rằng người thế giới pháp thuật cũng sẽ tùy trò muốn làm gì làm đó sao!!"
Lúc này, luôn luôn ngồi ở trên ghế sa lon Min Anlier đứng lên. Snape nhìn về phía hắn.
Trầm ổn đi tới trước mặt Snape
"Chào anh! Tôi là luật sư cấp cao của hoàng gia Anh quốc. Min Anlier. Đối với thế giới pháp thuật tôi đã nghe danh ngưỡng mộ rất lâu. Vẫn luôn nghĩ tìm một người trong số các anh ở đó mà tâm sự, đáng tiếc đều không có thời gian. Nga, xin lỗi, chúng ta vẫn là nói chính sự đi! Xin hỏi, liên quan tới chuyện tiên sinh Potter không đi nhập học ngài có thể làm chủ sao?"
Snape nhìn về phía hắn, nhíu mày "Ta đến chỉ là vì chuyện một đứa bé đi học!"
Anlier trả lời "Đối với cậu Potter đây, cậu ấy dù sao cũng là người thừa kế duy nhất của ngài Slane. Không thể ra một chút sai lầm nào!"
Snape giơ tay lên thả ra một con nai màu bạc.
← Chương trước: Chương 05: GIÁO SƯ SNAPE←
→Chương sau: Chương 07: BOSS LÊN SÂN KHẤU→
Danh Sách Chương: