Bên ngoài tiếng trống, tiếng chiêng vang xa xa đã vang ầm ầm khắp khu phố, tiếng pháo nổ vang cả dẫy dài phía dưới đường chính.
Ảnh Nhất vội vàng chạy lên gõ cửa, giọng nói mang vài phần nghiêm nghị:
- Cốc... cốc.. Cốc... Chủ từ...Thái tử, tam vương gia cùng các vị quan trong triều đình đang trên đường sắp tới phía dưới Mộc Nhã Lâu rồi. Ngũ hoàng tử mời người mau xuống ạ.
Lê Tịch Tuyết miệng thì vui vẻ đưa nốt thìa cháo còn lại trong bát lên miệng cho Vũ Mặc Hàn, trong lòng lại đang suy nghĩ dù sao nàng cũng vốn không thích những nơi đông đúc như này. Cộng với bản thân nàng cũng không muốn chạm mặt với những người chức cao vọng trọng tránh bản thân bị rắc dối ngày này hay ngày ấy. Lê Tịch Tuyết điềm nhiên đưa li trà cho Vũ Mặc Hàn rồi đứng lên nói:
- Vương gia.. ngài bận thì đi đi ta đi tìm Ôn Phụng có chút chuyện muốn hỏi ngài ấy.
Vũ Mặc Hàn hừ lạnh đưa tay nắm chặt lấy bàn tay của Lê Tịch Tuyết kéo lại, trong lòng vô cùng buồn bực nói với nàng:
- Nàng là vương phi của bổn vương tại sao luôn miệng muốn đi tìm nam nhân khác? Nàng đừng quên bổn vương là ai, cũng đừng quên thân phận của mình là gì.
Lê Tịch Tuyết tay bị Vũ Mặc Hàn nắm tới đau đớn trong lòng có chút trách móc, Ôn Phụng rõ dàng là nữ tử vậy mà hắn cứ luôn miệng nói hắn là nam nhân nọ nam nhân kia, nhưng vì bí mật của Ôn Phụng nên nàng cũng không đành nói ra mà chỉ nhẹ nói với Vũ Mặc Hàn:
- Không tìm thì không tìm, vương gia người tức giận như vậy làm gì?
Vũ Mặc Hàn hừ lạnh, lực bàn tay cũng giảm đi, hắn đứng dậy kéo nhẹ Lê Tịch Tuyết về bên cạnh mình. Giọng nói lạnh lùng mang đầy đe dọa:
- Nàng cũng đừng quên lần này thái hậu trở về bổn vương sẽ sớm cùng nàng thành thân. Trong lòng cũng đừng mong có thể có tâm tư gì khác.
Lê Tịch Tuyết thấy nam nhân trước mặt ngang ngược không coi trọng ai liền bực tức quát lên:
- Vương gia ta cũng nói cho ngài biết độc trong người ngài không phải ngài muốn lấy ai thì lấy là lấy người ấy được. Bằng không mạng ngài đừng mong sống được lâu...
Vũ Mặc Hàn hừ lạnh, hắn bây giờ không còn quan tâm nhiều như vậy. Từ lúc mẫu thân rời đi tới giờ đây là lần đâu tiên hắn cảm nhận được sự quen thuộc và cảm thấy bản thân muốn giữ một người bên cạnh tới vậy. Cũng là lần đầu tiên có người làm hắn không còn chán ghét cuộc sống này.
Vũ Mặc Hàn lạnh lùng nắm bàn tay của Lê Tịch Tuyết đi về hướng cửa. Miệng cũng nhàn nhạt nói:
- Bổn vương tự biết mạng mình dài tới đâu.
Lê Tịch Tuyết lòng có chút chua xót, trùng mao độc trong người Vũ Mặc Hàn nàng đương nhiên biết cách giải phải làm thế nào, mà cái người trúng trùng mao độc giống ngài ấy cũng sẽ sớm đến tìm và cùng ngài ấy thành thân. Còn nàng thì sao? nàng chỉ có danh không có phận, cộng với việc nàng là người hiện đại không muốn và càng không thể nhìn cảnh phu quân của mình năm thê bảy thiếp được. Bản thân cũng không phải người bao dung tới mức có thể dùng chung chồng với người khác.
Lê Tịch Tuyết giận dỗi dùng sức kéo mạmh tay mình ra khỏi tay Vũ Mặc Hàn, trong lòng không hiểu sao lại rất khó chịu mà nói:
- Vương gia dù Ôn Phụng không nói thì ta cũng xin nhắc lại cho ngài nhớ. Ta đời này không muốn chung phu quân với bất kì nữ nhân nào. Ta lười ta rất lười phải cùng người khác tranh tranh đấu đấu vì một người.
Vũ Mặc Hàn thấy Lê Tịch Tuyết nóng giận liền chậm rãi đi đến đứng trước mặt nàng, đưa bàn tay mình nắm nhẹ lấy đôi bàn tay trắng trẻo mỏng manh của nàng ôn nhu nói:
- Bổn vương đương nhiên sẽ lấy mình nàng, ngoài ra sẽ không lập thêm một thê thiếp nào nữa.
Lê Tịch Tuyết nhìn ra sự chân thành cùng ôn nhu ở trong mắt của Vũ Mặc Hàn. Mặt liền có chút đỏ ửng, lại nghĩ về trùng độc trong người hắn, Lê Tịch Tuyết mở miệng muốn nói:
- Nhưng còn...
Lời còn chưa nói hết đã bị Vũ Mặc Hàn kéo tay ra cửa, lời nói cũng bị cắt ngang bằng lời nói nhẹ của hắn:
- Được rồi, nàng còn không mau đi thái hậu đi tới lại phải chờ nàng phía bên dưới đó.
Lê Tịch Tuyết nhìn bàn tay to lạnh lạnh của Vũ Mặc Hàn trong lòng cũng có chút ấm áp gật đầu đi theo phía sau hắn. Bàn tay cũng thuận thế nắm lấy bàn tay của hắn.
Vũ Mặc Hàn nhận ra hơi ấm trong lòng bàn tay đang nắm chặt tay mình, môi cũng dãn nhẹ ra nở nụ cười thoáng qua rồi vụt mất.
Dưới lầu một Ngũ Hoàng tử và Tư Nhiệm cùng Ôn Phụng đã đứng sẵn phía dưới đợi hai người. Nhìn hai bóng người môt nam nhân cao quý lạnh lùng đầy cuốn hút, một nữ xinh đẹp,ôn hòa như nước tạo ra khung cảnh hết sức đẹp mắt. Hai người tựa như sinh ra đã dành cho nhau.
Thấy hai người hòa hợp tay trong tay bước xuống trong lòng mỗi người lại có một suy nghĩ khác nhau.
Ngũ hoàng tử thầm cảm ơn trời vì Tứ ca của mình chưa có hủy hôn với Lê Cô nương.
Mộc Tâm Dao thì vui vẻ vì người đồng hương cũng là người mà cô coi như người thân này đã tìm được một bến đỗ như ý. Trong lòng cũng có chút lo lắng và thương cảm cho Lê Tịch Tuyết. Trùng độc trong người của tứ vương gia nàng cũng đã được sư phụ nói qua một chút trước khi người lâm trung. Nếu thật sự cách giải chỉ có một vậy thì Tịch Tuyết phải chịu ủy khuất rồi.
Tư Nhiệm có chút buồn bã, dù biết bản thân không thể nào cùng nàng ấy có thể tiến triển xa hơn nhưng thấy nàng ấy nhu thuận xinh đẹp như vậy trong lòng không khỏi hối tiếc. Trong mắt có tia buồn bã cụp xuống, Tư Nhiệm quay mặt nhìn ra phía ngoài đường tránh cho mọi người biết.
Bên ngoài cửa Thái tử cùng Tam vương gia cùng Hà thừa tướng, Minh tướng quân cùng một số người khác cũng đã phi ngựa tới nơi vừa hay dừng lại ngay trước cửa của Mộc Nhã Lâu.
Tiếng chiêng trống càng ngày càng gần tiếng hò gieo, tung hô càng ngày càng lớn.
Vũ Mặc Hàn cùng Lê Tịch Tuyết đi từ tốn ra hướng cửa, phía sau là Vũ Đông Phương và Ôn Phụng và cuối cùng là Tư Nhiệm đều lần lượt bước ra ngoài.
Thái Tử cùng Tam vương gia vừa hay đi tới ngựa cũng dừng lại ngay trước chính cửa của Mộc Nhã Lâu.
Thấy Vũ Mặc Hàn và Lê Tịch Tuyết nắm tay thân mật như vậy Thái Tử ánh mắt ngày càng thăng trầm độc ác.
Người dân phía bên đường thấy Thái tử và tam vương gia, tứ vương gia cùng ngũ hoàng tử cùng suất hiện cùng lúc thì vừa có những ánh mắt sủng ái lại có những ánh mắt mê luyến ngưỡng mộ. Tất cả đồng loạt quỳ xuống dưới đường hành lễ.
Vũ Mặc Hàn kéo nhẹ tay Lê Tịch Tuyết về bên cạnh mình, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía thái tử.
Lê Tịch Tuyết cùng mấy người phía sau nhẹ khom người hành lễ với thái tử và tam vương gia:
- Tham kiến thái tử điện hạ, tham kiến tam vương gia.
Trước mặt con dân nước Vũ cùng với các đại thần Vũ Thái Thành không thể đánh mất hình tưởng liền cười nhẹ xua tay ôn nhu nói:
- Mọi người không cần đa lễ, tất cả cùng đứng lên đi, Thái hậu cũng sắp tới nơi rồi mau lại đây cùng nhau tiếp đón người trở về.
Lê Tịch Tuyết cùng mấy người bên cạnh Vũ Mặc Hàn đều nhẹ nhàng đứng dậy. Tiếp đến là già trẻ gái trai bên đường đều đứng dậy.
Sau đó mấy người trên ngựa lần lượt xuống ngựa đưa cho mấy binh lính dắt đi.
Vũ Mặc Hàn không nhanh cũng không chậm bước chân chậm dãi đi về phía đường chính, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay Lê Tịch Tuyết đi theo bên cạnh.
Hai bên một một lạnh như băng lãnh ngàn năm, còn một tựa như lửa nóng sát khí bừng bừng cả trời. Người dân cùng binh lính đứng cạnh đó ai cũng không dám thở mạnh.
Đoàn người phía trước tiến tới càng ngày càng gần. Lê Tịch Tuyết đứng bên cạnh Vũ Mặc Hàn ánh mắt nhìn về phía đoàn người trước mặt.
Phía trước người dân đứng hai bên đường lần lượt quỳ gối kính lạy tung hô thái hậu cùng thánh nữ. Hai bên nhuyễn kiểu có vài cung nữ trên tay sách từng giỏ cánh hoa tung nhẹ lên bầu trời và về phía người dân.
Phía trước gồm 3 nam nhân hai người trung tuổi một người trẻ tuổi ăn mặc có chút khác biệt với người dân ở đây. Lê Tịch Tuyết đoán đây là 2 vị tướng quân từ biên cương trở về cùng với 1 vị nam nhân kia hẳn là sứ giả của trung nguyên.
Phía sau bên Trên nhuyễn kiểu lớn là một vị thái thái nhìn có phần lớn tuổi ánh mắt ôn hòa, trên khuôn mặt có chút tươi trẻ. Đôi môi đôi khi cũng nở nụ cười nhẹ nhìn con dân đang quỳ dưới đất. Lê Tịch Tuyết vừa thấy chút quen thuộc lại vừa thấy chút xa lạ.
Bên cạnh còn một cô nương thânh hình mỏng manh xinh đẹp tựa như một đóa hoa thủy tiên trắng trong trẻo cuốn hút. Trên giữa chán còn có khắc dấu tia sét nhỏ chắc hẳn người ta gọi nàng ấy là thánh nữ.
Lê Tịch Tuyết nhìn nàng ta còn có chút ngây ngốc, trong lòng vô cùng tán dương nữ tử trên kiệu vừa thanh nhã vừa xinh đẹp động lòng người.
Mộc Tâm Dao cùng chung suy nghĩ với Lê Tịch Tuyết đứng đằng sau còn kéo nhẹ vạt áo nói vọng lên với nàng:
- Nàng ấy mà thuộc về chúng ta thì quả là tuyệt.
Lê Tịch Tuyết còn chưa kịp phản ứng gì thì Vũ Đông Phương đứng cạnh Mộc Tâm Dao liền hừ lạnh nói trong bực tức:
- Ngươi đúng là cái tên háo sắc, thật không ra thể thống gì.
Mộc Tâm Dao cười nhẹ nói nhỏ với Vũ Đông Phương:
- Ngũ hoàng tử ngươi sao lại tức giận như vậy ta cũng đâu có tranh dành nữ nhân của ngươi đâu. Nàng ta xinh đẹp như vậy còn không phải để ngắm sao?
Vũ Đông Phương tức giận chỉ tay về phía Mộc Tâm Dao:
- Tên Ôn Phụng chết tiệt nhà ngươi... ngươi nghĩ thánh nữ ai muốn có được thì liền được sao?
Vũ Mặc Hàn ánh mắt có chút lay động, nội tâm cồn cào. Trùng Mao độc trong người cũng nôn nao nhúc nhích. Bàn tay vô ý nắm chặt lấy tay Lê Tịch Tuyết, dùng nội lực đè nén khí huyết trong cổ họng.
Lê Tịch Tuyết thấy Vũ Mặc Hàn có chút khác lạ liền chạm nhẹ mạch đập bên ngón tay giữa của hắn. Mạch loạn, khí huyết sục sôi, nàng lo lắng quay lại nhìn thẳng mắt Vũ Mặc Hàn hỏi nhỏ:
- Vương gia ngài ổn chứ?
Vũ Mặc Hàn lắc đầu nhẹ, bàn tay cũng thả lỏng tay Lê Tịch Tuyết ra, vừa rồi là hắn làm nàng lo lắng rồi.
Lê Tịch Tuyết ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh rồi nhìn thẳng về phía nhuyễn kiệu. Nếu nàng đoán không nhầm thì nữ tử trúng trùng mao độc đang ở gần đây.
Vũ Thái Thành vừa rồi cũng nhận ra sự khác biệt trong lời nói của Lê Tịch Tuyết. Trong lòng lại có chút vui vẻ tính toán.
Đoàn người hộ tống nhuyễn kiệu của thái hậu dừng lại ngay trước mặt Vũ Thái Thành và Vũ Mặc Hàn. Hai vị tướng quân là Hồ tướng quân và Lưu tướng quân nhẹ nhàng xuống ngựa khom người hành lễ với thái tử, tam hoàng tử, tứ vương gia và ngũ hoàng tử.
- Chúng thần tham kiến thái tử điện hạ, tham kiến tam vương gia, tứ vương gia, ngữ hoàng tử.
Còn một vị khác mặc y phục khác hẳn với người dân trong kinh thành cũng nhẹ nhàng bước xuống ngựa, ánh mắt từ khi tới luôn nhìn về hướng Vũ Mặc Hàn và Lê Tịch Tuyết. Lúc này mới nhìn thái tử khom người nhẹ hành lễ rồi nói:
- Thần Chu Tử Bình đại diện tướng quân trung nguyên lần này tới Vũ quốc mong thái tử chỉ giáo.
Vũ Thái Thành vội vàng đi lên dìu hai vị tướng quân một cách thân thiết, lại nhẹ đỡ vị Chu Tử Bình tướng quân trung nguyên lên, giọng nói mang nhiều phần kính nể:
- Các vị tướng quân đường xa vất vả rồi, mau mau đứng lên.
Nói song Thái tử liền khom người hành lễ với Thái hậu. Mấy người Vũ Mặc Hàn đứng phía sau cũng khom người đồng thanh hành lễ về phía thái hậu:
- Chúng thần tham kiến thái hậu, mừng thái hậu trở về.
Thái Hậu nở nụ cười hiền hòa phất tay cho mọi người phía dưới miễn lễ, giọng nói nhu nhu vang lên:
- Chúng ái khanh miễn lễ, ai gia lần này trở về nhất định làm chủ cho các con. Ai lại là thái tử, vương gia trong hoàng thất lại chưa một ai lập chính phi. Thật khiến ai gia khổ tâm mà.
Thấy Vũ Mặc Hàn sắc mặt càng kém hơn Lê Tịch Tuyết lo lắng trong lòng, bản thân thật sự muốn cùng hắn lui xuống nhưng lại không dám thất lễ với thái hậu chỉ đành lẳng lặng quan sát mạch đập của Vũ Mặc Hàn.
Thái Hậu sau khi nhìn qua thái tử lại nhìn về phía Vũ Mặc Hàn, thấy Vũ Mặc Hàn tay trong tay với nữ tử khác ánh mắt hiện tia không vui vẻ vụt qua. Tay lại vỗ nhẹ nhẹ vào mu bàn tay nữ tử bên cạnh rồi nói:
- Nhân tiện đây ta cũng muốn giới thiệu với các con.
Thái Hậu đứng nhẹ dậy tay đặt lên tay nữ tử bên cạnh, nàng ta cũng từ từ đứng lên dìu nhẹ bên cạnh thái hậu. Thái Hậu nhẹ nói:
- Đây là Mục Thanh Chiêu cũng là ân nhân cứu ai gia một mạng lúc trên núi. Thanh Chiêu cũng là quận chúa của nước Mục trên thảo nguyên, sống vốn dĩ hiền lành ngoan ngoãn, ai gia phải mời mãi nó mới về kinh thành dạo chơi. Sau này các con quan tâm nó một chút.
Thái tử liền thay mặt tất cả các vị hoàng thất gật đầu nói:
- Vậy đây chắc hẳn cũng là thánh nữ mà thái hậu vẫn thường nhắc tới trong thư rồi. Sau này quận chúa Thanh Chiêu có yêu cầu gì cứ nói Bổn thái tử ta nhất định thực hiện giúp.
Mục Thanh Chiêu khom người đáp lễ, cử chỉ hết sức tao nhã, dịu dàng. Giọng nói nhẹ nhàng, uyển chuyển rất êm tai vang lên:
- Đa tạ thái tử. Sau này Thanh Chiêu phải nhờ mọi người chiếu cố rồi.
Lê Tịch Tuyết từ đầu tới cuối đều lo lắng cho Vũ Mặc Hàn, thi thoảng cũng đưa mắt nhìn xung quanh tìm về các hướng xem có ai khả nghi hay không? Mà không chú ý tới Thái Hậu cùng Mục Thanh Chiêu từ đầu đã nhìn nàng bằng ánh mắt khác.
Mộc Tâm Dao thân là đặc công lại thêm nhiều năm sống ở đây, ngay từ đầu đã nhận thấy ánh mắt khác cùng với sát khí trên mặt nữ tử tưởng chừng nho nhã kia khi nàng ta nhìn Lê Tịch Tuyết.
Thái Hậu ho nhẹ, nhìn về phía Vũ Mặc Hàn nói:
- Mặc Hàn đứa nhỏ này từ khi nào đã thân thiết với nữ tử như vậy rồi. Ai gia cũng thật là mừng cho con quá, lại đây ai gia xem xem nữ tử nhà ai lại làm Mặc Hàn khác nhiều như vậy.
Lê Tịch Tuyết lúc này mới nhẹ nhàng muốn buông tay Vũ Mặc Hàn ra đi lên. Nhưng Vũ Mặc Hàn nhất quyết nắm tay nàng lại.
Lê Tịch Tuyết nhẹ nhàng nói:
- Vương gia ta chỉ đứng dịch lên thôi chứ có đi đâu đâu. Ngài buông ta ra đi không lại đắc tội với thái hậu bây giờ.
Vũ Mặc Hàn nhất định không buông ra khiến Lê Tịch Tuyết chỉ đành đứng lên phía trước mặt hắn mà khom người về phía thái hậu nói:
- Dân nữ ra mắt thái hậu, thái hậu vạn phúc kim an.
Giọng nói của nàng vừa lảnh lót vừa ấm áp, lại mang nhiều phần thùy mị khiến ai nghe cũng phải nhẹ nhàng nhìn về phía nàng.
Thái Hậu trong lòng cũng có chút tản thưởng, tại sao bà lại chưa gặp qua nữ tử này trước kia vậy. Nhìn vừa thấy chút quen quen lại có chút xa lạ, nếu để so sánh Mục Thanh Chiêu với nàng ta thì chỉ có chút hơn chứ không hề kém cạnh về sắc đẹp lần độ thơ ngây. Nhưng khổ nỗi là bà cũng có nỗi khổ nên mối lương duyên này bà nhất định phải bỏ.
Thái Hậu cười nhẹ nói với Lê Tịch Tuyết:
- Được rồi đứng lên đi, ngươi là nữ tử nhà ai, tại sao ai gia nhìn lại có chút quen thuộc như vậy.
Lê Tịch Tuyết đứng thẳng lên miệng nhỏ cũng khẽ nói:
- Dân nữ là Lê Tịch Tuyết là nữ nhi thứ ba trong Lê thừa tướng phủ.
Thái Hậu nghe song liền thất thần, bảo sao bà lại thấy quen như vậy hóa ra là nhi tử của người kia. Trước đây bà cũng đã gặp qua mấy lần nhưng khi ấy tính cách của nữ nhi này đâu có giống bây giờ đâu. Trong lòng thái hậu hiện vài tia khó sử, có phải đây là duyên phận cỉa chúng nó hay không?
Thái Hậu cười nhẹ vẫy tay về phía Lê Tịch Tuyết nói:
- Hóa ra là nhi tử của An Tú. Nào lại đây ngồi kiệu cùng ai gia vào cung hàn huyên một chút.
Vũ Mặc Hàn vốn định ngăn lại liền bị Lê Tịch Tuyết nói vọng về phía thái hậu đồng ý.
- Tạ ơn thái hậu.
Lê Tịch Tuyết vừa rồi nhận ra ánh mắt trầm tư của thái hậu, hẳn chuyện năm xưa của mẫu thân nàng thái hậu cũng biết không ít. Vậy nhân cơ hội này nàng cũng phải tìm hiểu một chút. Với cả nhìn biểu cảm của vị quận chúa trung nguyên này có chút khác biệt không biết theo suy đoán của nàng có đúng không. Nàng cần xác minh một chút.
Vũ Mặc Hàn nắm lấy bàn tay Lê Tịch Tuyết lắc đầu. Hắn thật sự không muốn nàng rời đi, mặc dù trong lòng biết thái hậu sẽ không làm khó cho nàng. Không hiểu sao trong lòng vẫn có cảm giác rất sợ hãi.
Lê Tịch Tuyết quay lại nhìn Tư Nhiệm và Vũ Đông Phương nói:
- Tư Nhiệm thái y, vương gia trong người không khỏe các người mau đưa vương gia hồi phủ nghỉ ngơi đi.
Vũ Đông Phương giọng đầy lo lắng nói:
- Tứ ca huynh thấy chỗ nào không khỏe sao? Tư Nhiệm ngươi hộ tống tứ ca hồi phủ còn ta vào cung bẩm báo với hoàng thượng.
Tam vương gia Vũ Thanh Bình đứng gần đó môi khẽ cười lạnh nói:
- Tứ đệ sao vậy? Sức khỏe kém như vậy bảo sao thái tử không thương hoa tiếc ngọc mà muốn xin hoàng thượng ban hôn tam tiểu thư Lê phủ cho huynh ấy. Ta nghĩ...
Lời còn chưa nói hết đã bị Vũ Mặc Hàn tức giận nói vọng lên, trong lời nói mang đầy hàn băng:
- Câm miệng, việc của bản vương khi nào đến lượt một tên vô dụng nhà ngươi nói.
Tam vương gia thấy Vũ Mặc Hàn tức giận có hơi nhụt chí, cũng chỉ vì Vũ Mặc Hàn lập nhiều chiến công nên mới huênh hoang vậy. Mà hắn cũng không muốn động vào tên điên này.
Lê Tịch Tuyết đứng gần đó cũng nhận ra Vũ Mặc Hàn đang dùng nội lực liền nói nhỏ:
- Vương gia ngài đừng có quan tâm mấy lời vô nghĩa đó làm gì. Thái Hậu còn đang đợi ta, vậy ngài không yên tâm thì lát tới Từ Hi Cung tìm ta là được.
Nói song Lê Tịch Tuyết buông nhẹ tay Vũ Mặc Hàn ra rồi bước chân về phía nhuyễn kiệu.
Vũ Mặc Hàn thấy nàng rời đi liền hô nhẹ với Ảnh Nhất:
- Ảnh Nhất chuyển bị ngựa, bổn vương hộ tống thái hậu hồi cung.
Tư Nhiệm đi tới trước mặt Vũ Mặc Hàn nói nhẹ vào tai hắn:
- Vương gia ngươi nên ngồi xe ngựa ta kiểm tra mạch đập một chút. Ta thấy sắc mắt ngươi không được tốt lắm.
Vũ Mặc Hàn vốn định đi lên phía nhuyễn kiệu nhưng càng đi, khí huyết trong cổ họng càng mạnh mẽ dâng chào. Hắn đành nín nhịn gật đầu rồi đứng sang một phía nhìn đoàn người đi trước mặt.
Danh Sách Chương: