Thành phố về đêm luôn mang một vẻ đẹp hoa lệ mà chỉ khi đứng ở ban công nhà Tạ Vũ cô mới có thể cảm nhận hết được. Ánh đèn lung linh huyền ảo của những tòa cao ốc tỏa sáng rực rỡ hiện lên trong đáy mắt, còn có bầu trời đêm đen quyến rũ lấp lánh những vì sao, Tiểu Nam không thể rời khỏi khung cảnh thiên đường ánh sáng này.
Thì ra đây là cái nhìn của những người giàu có.
Tạ Vũ vừa dọn phòng cho Vương Tư Duệ xong xuôi bước ra phòng khách thì thấy Tiểu Nam đứng im ở ban công, anh thúc giục:
“Bên ngoài lạnh lắm, em mau vào trong đi.”
Một tiếng trước, Tạ Vũ lái xe đưa cô và Vương Tư Duệ đến căn hộ mới. Khi đến trước cửa, bởi vì Tạ Vũ đang đỡ Vương Tư Duệ nên không mở cửa được, đành để cô mở hộ.
“Mật khẩu là gì?” Tiểu Nam vừa nói vừa chăm chú nhìn vào ổ khóa cảm ứng gắn trên cửa.
“Ngày sinh của em.”
Tiểu Nam vừa nhấn từng số vừa cười, “Anh đưa em đến đây mục đích là để khoe mật khẩu cửa nhà anh?”
Căn hộ của Tạ Vũ nằm ở khu 3 nổi tiếng xa hoa và đắt đỏ, thiết kế sang trọng mà tối giản với tông trắng đen chủ đạo. Không gian bên trong cũng rất rộng, nội thất tiện nghi hiện đại, có cả ban công khá thoáng đãng còn có một bộ ghế nệm trắng và một bàn trà để ngồi thư giãn.
Cả gia đình Tạ Vũ dường như đều rất chuộng phong cách tối giản nhưng vẫn toát lên sự sang trọng đẳng cấp đặc trưng của giới thượng lưu Bắc Mỹ. Từ căn biệt thự của ba mẹ anh đến căn hộ mới của anh đều mang vẻ huyền bí rất riêng so với những tòa biệt thự đậm chất châu Âu mà cô từng được thấy ở thành phố này.
Tiểu Nam đứng trước khung cảnh thành phố nhộn nhịp đông đúc với âm thanh xe cộ, tiếng còi inh ỏi và ánh đèn từ tòa nhà chọc trời làm chói mắt người nhìn, khẽ thở dài một hơi, đôi mắt bỗng rũ xuống. Cô chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn lựa chọn lên tiếng:
“Tạ Vũ, chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Cả ngày nay Tạ Vũ vẫn luôn cảm thấy Tiểu Nam có điều rất khác thường. Cô có vẻ đang không vui chuyện gì, anh thắc mắc trong lòng nhưng không dám nói ra.
Tiểu Nam lặng lẽ ngồi xuống ghế, anh cũng đi đến ngồi ngay bên cạnh cô.
“Chúng ta đã ở bên nhau rồi, em cũng không muốn hai chúng ta có tranh cãi hay vướng bận điều gì, cho nên có những chuyện em vẫn là nên nói thẳng với anh thì hơn.” Giọng nói Tiểu Nam mang theo sự nặng nề khó tả.
Ánh mắt Tạ Vũ chưa từng rời khỏi Tiểu Nam, trông thấy cô cả ngày không thoải mái, lồng ngực anh giống như bị thứ gì đè chặt, anh cố nén xuống hỏi cô:
“Em có chuyện gì cứ nói thẳng ra.”
Tiểu Nam không dám nhìn thẳng Tạ Vũ, cô sợ khi nhìn thẳng vào mắt anh sẽ không thể nói ra điều bản thân bận lòng suốt bấy lâu nên lảng tránh ánh mắt anh, hướng đến ánh đèn chói mắt của thành phố mà đặt tầm nhìn, thanh âm trầm lắng:
“Hai chúng ta vốn dĩ xuất phát điểm khác nhau, cuộc sống khác nhau cho nên trong chuyện tình cảm đương nhiên cũng sẽ có những điều không thể hòa hợp. Có vài thứ em cũng sẽ học cách chấp nhận khi ở bên anh, nhưng có một số thứ em mong rằng anh sẽ hiểu cho em. Ví dụ như vấn đề tiền bạc…..”
Chẳng biết Tạ Vũ đã hiểu ra ý của Tiểu Nam hay chưa, anh vẫn cố gắng hỏi lại:
“Chuyện tiền bạc?”
“Anh là con của một gia đình giàu có, việc bỏ tiền mua quà đắt tiền hay chi tiêu cho em mỗi cuộc hẹn của chúng ta cũng là điều dễ hiểu. Chỉ là em không muốn nhận những thứ xa xỉ đó từ anh. Em biết, hoàn cảnh của em không tốt, có nhiều điều em không hoàn toàn hiểu được anh, có thể anh không nghĩ như vậy, nhưng đối với em, mọi thứ đều cần có sự sòng phẳng, đặc biệt là vấn đề tiền bạc. Em không muốn mối quan hệ giữa chúng ta bị ràng buộc bởi vật chất, cho nên lúc này em cảm thấy mình nên nói rõ ràng quan điểm với anh.”
Những gì muốn nói Tiểu Nam đều đã nói xong, Tạ Vũ không hề có phản ứng gì. Anh cúi đầu xuống, im lặng một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì.
“Không còn sớm nữa, chúng ta mau đi ngủ thôi.”
Tiểu Nam định đứng lên thì bị bàn tay Tạ Vũ giữ lại, anh cuối cùng cũng chịu lên tiếng.
“Anh hiểu ý em rồi. Sau này mọi thứ đều nghe theo em. Em cũng là vì muốn tốt cho cả hai chúng ta thôi mà.”
Tạ Vũ nói rất nghiêm túc, trên khuôn mặt không có lấy nổi một ý cười, chỉ có ánh mắt chứa đựng tia dịu dàng và ôn nhu vô hạn dành cho cô chưa bao giờ thay đổi.
Anh nhìn sâu vào đôi mắt Tiểu Nam, khuôn mặt dần dần tiến sát vào cô. Tiểu Nam bỗng cảm thấy tim đập rất nhanh, hai tay vô thức nắm chặt vào mép váy.
Khuôn mặt Tạ Vũ càng ngày càng hiện rõ nét trước mắt Tiểu Nam, rồi lại như mờ ảo dần đi không còn nhìn rõ được nữa, cô khẽ nhắm mắt lại để mặc anh hành động.
Tạ Vũ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Tiểu Nam. Cô có thể cảm nhận được rõ nét đôi môi mềm mại của anh đang đặt trên môi mình. Một nụ hôn dịu dàng lại giống như có sức hút mãnh liệt khiến người ta không thể dứt ra được.
Lúc trước Tiểu Nam từng đọc qua mấy quyển sách tâm lý học tình yêu mượn của Hàn Nhiễm, trong đó có nói rằng, khi đàn ông hôn bạn gái nhiều hơn mười giây, đôi tay của anh ta không tiếp tục ở yên một chỗ mà sẽ bắt đầu hành động.
Tiểu Nam âm thầm đếm thời gian trong đầu. Khi đến giây thứ mười, tay phải Tạ Vũ vốn đang đặt ở trên ghế bỗng đặt trên mái tóc cô. Anh vuốt ve mái tóc cô, rồi dần dần di chuyển xuống dưới vòng eo mảnh khảnh của cô.
Hai tay Tiểu Nam nắm lấy áo Tạ Vũ giống như lời ra hiệu mọi chuyện chỉ nên dừng lại ở đây thôi.
Nụ hôn thật sự đầu tiên của Tiểu Nam, cô không có kinh nghiệm chỉ mặc sức để anh điều khiển, nhưng cô cũng biết bản thân nên dừng lại ở đâu.
Hai người hẹn hò chưa lâu, cô không muốn những chuyện xa hơn đến sớm như thế, cô chưa sẵn sàng để đón nhận.
Danh Sách Chương: