“Về tình cảm có thể tha thứ?” Lãnh Phong xoay người lại, ngữ điệu cao hơn, “Hắn trái với hiệp ước, vốn dĩ anh có thể trực tiếp bắt người lấy hàng!”
Nhưng hắn không phải quan quân thổ phỉ, không trực tiếp động thủ mà cho Diệp Lê Hải một cơ hội.
“Vừa rồi anh cũng nói, lô thuốc đó đã đặt từ trước, nhưng anh Lê Hải vừa trở về khả năng mới một tuần hoặc lâu hơn, có lẽ anh ấy không rõ chi tiết trong đó…” Kiều Hạm ngữ khí ôn hòa giải thích, “Anh ấy là bác sĩ, đương nhiên sẽ vì lợi ích bệnh viện mà suy nghĩ, hẳn là không phải cố ý làm như vậy.”
Diệp Lê Hải là bạn tốt từ nhỏ của nàng, Lãnh Phong là chồng mới cưới của nàng, nàng không hy vọng hai người đàn ông quan trọng với mình căm ghét lẫn nhau, vốn dĩ nàng còn tính toán một thời gian nữa sẽ giới thiệu Diệp Lê Hải với Lãnh Phong đấy.
“Hắn chính là cố ý.” Lãnh Phong thấy nàng bênh vực Diệp Lê Hải như vậy, lửa giận áp chế từ đáy lòng chậm rãi nổi lên, lạnh lùng nói, “Kể cả hắn không biết chi tiết đặt hàng mấy tháng trước, nhưng biết rõ có hiệp ước mà còn làm trái, không phải cố ý thì là gì?”
Hắn bị bạn thân nàng có ý định gây khó khăn, về nhà muốn thử thái độ của nàng, không nghĩ tới thái độ của nàng lại là bênh vực cho tên đàn ông kia!
“Anh ấy không phải là kiểu người ngang ngược vô lý.” Kiều Hạm khó xử nói, “Nhất định là có chuyện gì khiến anh ấy khó xử.”
Tóm lại, trước tiên cứ làm Lãnh Phong không có thành kiến quá sâu với Diệp Lê Hải, như vậy đến lúc đó cũng hóa giải hiểu lầm được tốt hơn.
“Khó xử?” Lãnh Phong nhướng mày, tự giễu cười, “Hắn khó xử, chẳng lẽ anh thì không?”
“Uh…” Kiều Hạm chột dạ rũ mắt.
Nàng dường như chỉ tập trung vào việc nói giúp cho Diệp Lê Hải mà quên đặt mình vào vị trí của Lãnh Phong.
“Chỉ là em cũng không biết nên làm gì bây giờ…” Cân nhắc một lúc, Kiều Hạm thử thăm dò hỏi, “Bằng không, ngày mai em tìm anh ấy nói chuyện?”
“Không cần.” Người đàn ông lạnh lùng ném ra hai chữ này rồi sầm mặt rời khỏi phòng ngủ.
Hắn cuối cùng cũng biết vì sao trước mặt hắn Diệp Lê Hải luôn là bộ dáng không sợ trời sợ đất.
Phân lượng của Diệp Lê Hải trong lòng Kiều Hạm còn nặng hơn so với hắn tưởng tượng.
Kiều Hạm ôm quần áo trong lồng ngực, đứng một lúc lâu không nói nên lời trước cửa phòng ngủ.
Hình như anh ấy tức giận.
Kết hôn đã lâu, đây vẫn là lần đầu tiên nàng thấy hắn tức giận.Đêm nay, Lãnh Phong vẫn luôn ở thư phòng xử lý công sự đến đêm khuya, Kiều Hạm trước khi ngủ đến tìm hắn một lần, ở cửa nhẹ giọng nhắc nhở hắn nghỉ ngơi sớm một chút, hắn chỉ ngước mắt nhìn nàng một cái, lạnh lùng mà nói một câu “Em ngủ trước đi”, rồi tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Hắn không rõ động cơ chân chính của Diệp Lê Hải là gì, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng những ám chỉ của Diệp Lê Hải, ám chỉ tình nghĩa của Diệp Lê Hải với Kiều Hạm.
Từ điểm này xem ra, hắn cho rằng Diệp Lê Hải thích Kiều Hạm, mà Kiều Hạm…Hắn thật ngây thơ khi muốn có được một chút an ủi từ Kiều Hạm.
Thấy Lãnh Phong như thế, Kiều Hạm hiểu rõ hắn còn tức giận, vì vậy đóng cửa lại, yên lặng trở về phòng ngủ.
Cho đến khi nàng ngủ say, Lãnh Phong cũng không trở về phòng ngủ.
Sáng hôm sau, Kiều Hạm mở mắt thấy bên gối vẫn trống không, hắn đã đi ra ngoài.
Cho đến chạng vạng, Lãnh Phong mới trở về, hôm nay hắn cũng không trở về nhà ăn cơm chiều, cũng giống như ngày hôm qua, vừa trở về là trực tiếp lên lầu vào phòng ngủ.
Kiều Hạm đang ngồi trước bàn trang điểm, phát ngốc nhìn chằm chằm bộ trang điểm, tự hỏi nên đối mặt thế nào với Lãnh Phong thì hắn đã đến gần.
Không đợi Kiều Hạm mở miệng nói chuyện, Lãnh Phong đã đặt một hộp trang điểm tinh xảo trước mặt nàng, mở ra, mỹ phẩm cao cấp bên trong đồng loạt xuất hiện trước mặt hai người.
“Đây là…” Kiều Hạm nhìn đồ trang điểm tinh mỹ, từ ngạc nhiên đến mừng rỡ.
Hắn… Chẳng lẽ muốn lấy đồ trang điểm tới làm hòa với nàng?
Nhưng lời nói kế tiếp của Lãnh Phong khiến nàng hoàn toàn thất vọng, “Về sau đừng dùng đồ của Diệp hồng, dùng cái này này.”
Danh Sách Chương: