Dương Lộ Tâm nghe được những lời của Trương Thiên Trạch thì bất mãn: “Trương Thiên Trạch, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, tôi và Dương Thiên không quen biết! Cậu đi gây phiền phức cho cậu ta làm gì?”
Mặc dù Dương Lộ Tâm là một đại tiểu thư cao ngạo không biết cách đối nhân xử thế, nhưng nội tâm vẫn là một cô gái lương thiện. Cô ta vẫn còn tức giận chuyện Dương Thiên đẩy ngã mình, nhưng không có ý định tìm người đối phó với Dương Thiên. Nhưng cô ta lại không biết mình càng nói như vậy thì Trương Thiên Trạch càng ghét Dương Thiên hơn.
“Lộ Tâm, chuyện này cậu không cần phải xen vào.” Trương Thiên Trạch cười ha hả.
Dương Lộ Tâm bất đắc dĩ lắc đầu, cô ta có ý tốt nói đỡ cho Dương Thiên một câu, nhưng không có chuyện tự mình đi ngăn cản Trương Thiên Trạch dạy dỗ Dương Thiên.
Dương Thiên ra khỏi phòng học, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì lại thấy bảy tám thanh niên cường tráng tiến lại gần mình.
Mấy thanh niên này mặc áo ngắn tay, trên tay chi chít những hình xăm, thoạt nhìn không phải người tốt.
Dương Thiên không muốn gây chuyện trong trường học, đang chuẩn bị đi vòng sang bên cạnh, nhưng không ngờ mấy thanh niên kia lại chặn đường hắn lại.
“Tránh ra!” Dương Thiên nhìn chằm chằm thanh niên dẫn đầu, lạnh lùng nói.
“Thằng ranh này mạnh miệng quá nhỉ!” Thanh niên dẫn đầu ném điếu thuốc trong tay xuống, nói: “Muốn đi à? Được, chui qua háng tao mà đi!”
Nói xong, anh ta dạng hai chân ra, nhìn Dương Thiên rồi chỉ vào háng mình, khinh thường nói.
“Bốp!”
Dương Thiên chậm rãi thu chân lại, chỉ thấy thanh niên cầm đầu đã bị đá bay lên cao ba mét, sau đó ngã sấp xuống đất.
“A! Đau chết mất! Chúng mày còn đứng đờ ra đấy làm gì thế hả? Mau xông lên đánh nó đi!” Thanh niên cầm đầu đau đớn lăn lộn trên đất, hét lên với đám đàn em của mình.
Bảy tám thanh niên cường tráng lao về phía Dương Thiên, giống như mấy con hổ đói vây lấy chú sơn dương đáng thương.
Nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của mọi người. Dương Thiên hả hổ! Những người kia là sơn dương!
Bây giờ Dương Thiên đã không giống như trước kia nữa, nếu như chỉ xét riêng thực lực thì hắn đã được 800 cân. Con số này nếu xét trong Long tổ thì không đáng nói đến, nhưng muốn đối phó đám người bình thường này thì dễ như trở bàn tay.
Chưa đến vài phút, nhóm thanh niên trai tráng đã nằm ngã lăn ra đất, đau đớn rên rỉ.
“Một đám phế vật!” Trương Thiên Trạch đứng quan sát từ xa, không ngờ nhiều người như vậy mà cũng không xử lý được Dương Thiên.
Nhưng cậu ta cũng không nóng nảy, bởi vì “lễ vật” tốt mà cậu ta chuẩn bị cho Dương Thiên vẫn còn ở phía sau!
Trên đường trở về, Dương Thiên cảm nhận được rõ ràng có một nhóm người đang đi theo mình.
“Đều xuất hiện hết đi!” Dương Thiên đi đến một khu vực vắng vẻ, lạnh lùng nói.
“Ha ha! Người anh em, can đảm lắm.” Một người đàn ông trung niên khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi bước ra, sau lưng ông ta là vô số người.
Khoảng chừng một trăm người xuất hiện trước mặt Dương Thiên! Tất cả hầu như đều là những thanh niên trai tráng hai mươi mấy tuổi.
Dương Thiên híp mắt lại: “Trương Thiên Trạch phái các người tới à?”
“Ha ha! Người anh em Dương, cậu không cần đoán nhiều làm gì. Sau hôm nay, chắc cậu cũng không còn cơ hội mà quan tâm xem ai là người phái chúng tôi đến nữa đâu.” Người đàn ông trung niên cười cười, sau đó gương mặt trầm xuống, nhanh chóng vung tay lên.
Hơn một trăm người đồng loạt lao về phía Dương Thiên.
Lúc này, Dương Thiên mặt không đổi sắc, nhưng tốc độ lại lập tức tăng nhanh, bóng dáng cũng trở nên mơ hồ. Sau đó, hắn nhắm thẳng về phía một trăm người kia!
Lấy một địch trăm.
Bây giờ, Dương Thiên không hề sợ hãi, mà là một loại cảm giác dũng cảm vô địch.
Trong đám người nhanh chóng vang lên những tiếng kêu thảm thiết, gần như mỗi giây đều có tiếng người hét lên. Chưa tới hai phút, tất cả một trăm người này đã nằm rạp dưới đất.
Chỉ còn một bóng dáng cao lớn đang đứng dưới ánh mặt trời, nụ cười ấm áp như gió xuân, dịu dàng như cậu thanh niên nhà hàng xóm. Nhưng hình ảnh này đứng giữa một trăm người nằm lăn ra đất không hề phù hợp với nhau!
Dương Thiên đi tới trước mặt người đàn ông trung niên kia. Hắn nở nụ cười vô cùng ấm áp, nhưng dưới cái nhìn của người đàn ông trung niên kia thì khủng bố vô cùng!
“Cậu... Cậu muốn làm gì?” Người đàn ông trung niên cảm thấy hai chân mình không nhịn được mà run rẩy, nhìn Dương Thiên nói.
“Ông nói xem...” Dương Thiên cười cười, tung chân đá vào ngực người đàn ông trung niên kia. Ông ta kêu lên đau đớn, thân thể không tự chủ được ngã nhào về sau.
“Nói? Có phải Trương Thiên Trạch phái các người tới không?” Dương Thiên hỏi.
Chưa tới hai phút, cục diện đã thay đổi, Dương Thiên chuyển thành người nắm quyền chủ động.
“Hừ! Muốn chém muốn giết gì thì tùy, bớt nói nhảm đi!” Dưới sự chất vấn của Dương Thiên, người đàn ông trung niên đột nhiên trở nên kiên cường.
“Ồ!” Dương Thiên híp mắt lại, giơ chân phải đạp lên ngực ông ta một cái, chậm rãi dùng sức.
“A!” Người đàn ông trung niên kêu lên đau đớn.
“Lão đại!” Đám thanh niên bị Dương Thiên đánh quỳ rạp trên mặt đất, nhìn thấy lão đại của mình bị người khác bắt nạt thì tất cả đều dũng mãnh không sợ chết lao về phía Dương Thiên.
Dương Thiên khẽ nhấc chân, những thanh niên vừa mới xông lên lại bò rạp ra mặt đất lần nữa.
“Cũng trung thành đấy nhỉ!” Dương Thiên cười ha ha nói.
“Được rồi! Cho dù ông không nói thì tôi cũng biết là Trương Thiên Trạch phái các người tới. Tôi không ép ông nói nữa, bây giờ ông và các anh em của ông, tổng cộng 102 người. Mỗi người nộp một trăm nghìn tiền chuộc thì tôi sẽ thả các người đi!” Dương Thiên tươi cười nói.
Danh Sách Chương: