Trên con phố dài, một đám người đang xúm lại bàn tán về đoàn xe đưa tang đang đi qua.
“Lễ tang lớn như vậy, là ai chết thế?”
Người bên cạnh vừa tặc lưỡi vừa nói.
“Ngươi đúng là cái đồ thư sinh, chuyện bên ngoài cửa sổ cái gì cũng không nghe không biết. Người trong quan tài chính là nhiếp chính vương phi của chúng ta, nghe nói lễ tang vẫn là theo quy định của mẫu quốc. Ngươi có thể bớt ngu ngốc đi được không?”
“Có phải là vị công chúa khi còn trẻ đã tham chiến không?”
“Ngươi đã nghe nói?”
“Chuyện đó trước kia ta từng nghe qua, nghe nói vị công chúa này vô cùng lợi hại, thông minh vô cùng, nhiều lần bày ra mưu lược tuyệt vời, năm đó còn đánh thắng trận Hoài Cổ quan, vang danh thiên hạ.”
Trong lúc nhất thời, mọi người nhớ tới thời kỳ huy hoàng của nữ tử ấy, thở dài một hơi.
Có ngươi thấp giọng nói:” Nàng mới gả vào phủ vương gia được một năm, sao lại đi rồi?”
“Vương gia nói nàng bệnh chết.”
“Ngươi có nhớ đài tra tấn ở Bắc Miên hai tháng trước không?”
“Nhớ kỹ, vết máu theo vương gia quét trên đường, ba ngày ba đêm rửa cũng không trôi hết.”
“Ta cũng có mặt hôm đó, trên đài hành quyết người bị chém đầu đó chính là gia tộc của nhiếp chính vương phi, phủ Trấn Bắc tướng quân, một nhà mấy trăm người, bọn họ chết rất thê thảm. Không những vậy, người ra lệnh hành quyết họ chính là nhiếp chính vương gia…”
Không thể tin được.
Vị vương gia này là ai?
Vương gia tài giỏi xuất chúng, lên nắm quyền lúc mới còn trẻ nhưng đã uy hiếp được các quan trong triều và nắm trong tay quyền lực phức tạp, rất đáng khâm phục. Hắn chính là người đã kết hôn với vị công chúa này hồi đó, nhưng vẫn làm mờ mắt các vô gái trong kinh thành.
Rất ít người không biết về lễ thành thân của họ năm ngoái.
“Vương gia và vương phi nổi tiếng là vợ chồng thâm tình, sao hắn có thể đích thân ra lệnh như vậy?”
Khi Lục Nhất nghe thấy nó, cô cũng lẩm bẩm câu hỏi tương tự.
Tần Lương Ngọc quay đầu nhìn nàng, đôi mắt đẹp phiêu dật:” Làm sao ngươi biết được vợ chồng người ta thâm tình, biết đâu lại là đôi vợ chồng hận nhau đến nghiến răng nghiến lợi?”
Lục Nhất nhìn bọc thuốc trong tay, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu:” Nô tỳ vừa nghe bọn họ nói vậy, chắc không phải giả đâu?”
Tần Lương Ngọc thở dài.
Thật hay giả, nàng còn không biết sao?
Là bởi vì nàng chính là chủ nhận của chiếc quan tài ngay trước mắt kia, nhiếp chính vương phi đang được mọi người nhắc đến, Tống Nhi.
Chắc linh hồn chưa kịp tiêu tan, ông trời lại thương xót nên cho nàng sống lại trong thân xác này. Năm ngày trước khi mở mắt ra, nàng đã thay đổi thân xác, trở thành Tần Lương Ngọc, tiểu thư của một thương gia.
Còn chuyện giữa người này với nhiếp chính vương gia nổi tiếng thiên hạ, trên đời không ai hiểu rõ hơn nàng.
Trên thực tế, người ra lệnh thực sự là Thẩm Vệ Nhất.
Hắn ta thực sự không hào hoa như trong mắt người khác, hắn tàn nhẫn, đầy tham vọng, không một chút lương tay với người bên cạnh.
Hai tháng trước, hắn không biết tìm ở đâu ra bằng chứng, nói Trấn Bắc phủ tướng quân thông địch phản quốc, tội không thể tha, sau đó thì tước đi binh quyền của phủ tướng quân.
Nực cười là khi đó nàng đang ở trong phủ tịnh dưỡng thai nhi, cho đến khi cha mình bị giam cầm, nàng vẫn không nghe được chút tin tức gì.
Cho đến một ngày, nàng tìm đến phòng của Thẩm Vệ Nghi. Khi đến thư phòng của hắn, nàng đã nghe được một chuyện.
Người phò tá cho Thẩm Vệ Nghi đang thuyết phục anh ta:” Điện hạ, bây giờ phủ tướng quân đã bị kết tội, bị thất thế rồi, ngài và Lâm Tiểu Thiên từng là thanh mai trúc mã, cưới nàng ta vào cung sẽ ổn định được tình hình.”
Nàng nín thở, tim đập nhanh, tay run run, chỉ muốn mở cửa ngay lúc này để nhìn tháy sắc mặt của người đàn ông kia.
Sau một lúc, hắn tàn nhẫn thốt ra câu:” Được rồi, các người chuẩn bị đi.”
Khi đó nàng rốt cục cũng hiểu dược vì sao nhiếp chính vương tuổi còn trẻ mà có thể đứng hiên ngang trong triều nhiều năm đến như vậy.
Hắn là đồ tàn nhẫn vô tâm.
Tiếp theo là ngày cả nhà bị lục sát, nàng trốn những người trong phủ lén chạy ra ngoài, chỉ kịp nhìn thấy hắn ngồi trên đài hành quyết, dao phủ vung dao xuống, người họ Tống nhà nàng tất cả đều ngã xuống.
Nàng dùng thanh âm như dao cứa hỏi hắn:” Vì lấy ngươi, ta không tiếc làm trái ý phụ thân và ca ca, nguyện ý hạ mình sống ở hậu viện, nhưng bây giờ, chỉ vì binh quyền mà ra nông nỗi này. Ngươi giết ta luôn đi.”
Thẩm Vệ Nghi sắc mặc cứng đờ trong chốc lát, trên mặt lạnh lùng không biểu tinnhf gì, nói với nàng:” Ngay từ đầu, là ngươi đến tìm ta trước.”
Đúng vậy, nàng là người coi thường thể diện và hành động liều lĩnh.
Nếu không phải vì nàng, phủ tướng quân sẽ không biến thành thế này.
Nhưng đứa nhỏ ngây thơ như vậy, con của ca ca mới tròn một tuổi, chị dâu hiền lành hiểu chuyện, sao lại ra nông nỗi này!
Nghĩ đến đây, Tần Lương Ngọc ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Nàng nhìn lễ tang hoành tráng mà cảm thấy nực cười vô cùng, Tại sao nàng không nhìn ra trước đây hắn lại như thế này, so sánh quy cách tang lễ với mẫu nghi thiên hạ?
Bây giờ nàng \đã sống lại, điều nàng muốn làm nhất chính là tiêu diệt Thẩm Vệ Nhất là làm bại hoại thanh danh của hắn, để dâng hiến cho những sinh mạng đã đổ máu đó.
Mãi cho đến khi tiếng chiêng trống biến mất, trên đường chỉ còn lại tiền giấy, Lục Nhất mới thở dài:” Năm đó tiểu thư và nô tỳ đều nghe nói đến đại hôn của hoàng tử và phi tần, không ngờ tới, hồng nhan bạc mệnh, chẳng nhẽ là thật sao?”
Tần Lương Ngọc suy nghĩ một chút
Đúng là nàng không bị bệnh, mà lạ trúng độc chết, một xác hai mạng.
Thật buồn cười, một người vang danh thiên hạ như vậy, cuối cùng lại chết một cách vô dụng.
“Hẳn là như vậy. Con người sinh, lão, bệnh, tử, không có gì lạ.”
Lục Nhất gật đầu.
Lúc này hai người tiếp tục xách túi thuốc về phía Tần phủ.
Không ai nhìn thấy, trên lễ đài cao bên kia đường, nam tử mặc hắc y, đầu đội mão và thắt lưng màu vàng kim đang dõi theo đoàn tang lễ.
Lệ Cửu liếc nhìn bầu trời, chậm rãi đi tới, thấp giọn nói:” Chủ nhân, về thôi, ngài đứng ở đây đã lâu, vương phi trên trời có thấy cũng không yên lòng.”
Nhưng hắn ngay lập tức bị kéo lại, người bên cạnh dùng ánh mắt ra hiệu, điên rồi sao, sao dám ở trước mặt ngài nhắc đến vương phi.
Khai Phong khum tay tiến lên phía trước, thận trọng nói:” Chủ nhân, trong cung có người tới, chúng ta có phải nên đi không?”
Lúc này ánh mắt ảm đạm của Thẩm Vệ Nghi mới động đậy, toàn thân thoát ra một cỗ địch ý nồng đạm, một lúc sau mới ậm ừ trong cổ họng.
Tần Lương Ngọc vừa tới cổng dinh thư, đã bị người phụ nữ do Phượng phu nhân phái tới ngăn lại, giọng điệu khinh thường:” Ngũ tiểu thư, hôm nay Đại tiểu thư bàn chuyện hôn sự nhưng người lại đi mua thuốc mãi không thấy mặt.” Hừ, nàng ta vậy mà dám mang chuyện này nói với lão phu nhân.
Tần Lương Ngọc không nói lên lời.
Nàng cũng phải mất nửa ngày mới hiểu được tình hình của cơ thể ban đầu,
Tần Phủ nằm ở Biện Kinh thành, có thể coi là một trong những thương nhân giàu có nhất, dưới tay còn có rất nhiều cửa hàng.
Phụ thân của cô, Lão Tần, có tiền trên người, không thể không có thói trăng hoa.
Mẫu thân họ Dư của nàng được Tần đại nhân từ Lạc Phương mang về, nghe nói vô cùng xinh đẹp tài giỏi, rất được sủng ái, sau một thời gian thì sinh ra Tần Lương Ngọc.
Nhưng thời gian tốt đẹp ấy chẳng kéo dài được bao lâu, nàng qua đời vì không được chăm sóc tốt sau khi sinh con.
Nguyên chủ không có người chăm sóc, cũng không được yêu thương, lâu dần tích cách nhát gan hay lo sợ, ngay cả người hầu trong phủ cũng có thể sai khiến nàng.
Ngày nàng trùng sinh thành nguyên chủ, nghe nói nàng bị tỷ tỷ trong phủ bắt nạt, lâm vào cảnh khốn cùng, hôn mê mất mấy ngày.
Nhưng những người này làm sao biết được bọn họ đã khiến cô gái nhỏ này mất mạng, chẳng qua nàng chỉ là linh hồn gắn bó với nguyên chủ này mà thôi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tần Lương Ngọc nhìn người phụ nữ trước mặt trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều, người phụ nữ cũng bị ánh mắt đó làm cho giật mình, theo bản năng cũng có chút sợ hãi, nhưng lời nói trong miệng vẫn rất tàn nhẫn:” Ngũ tiểu thư đừng quên rằng, hôm nay cô có thể ra ngoài mua thuốc đều là nhờ lòng tốt của phu nhân, sau này cô tốt nhất đừng làm ra những chuyện không nên làm.”
Danh Sách Chương: