Tạ Thần Phong sau khi đưa Tiêu Nhất Nam trở về chung cư, cậu ngay lập tức lái xe đến nhà của Sở Hạo Dương.
Anh đang ngồi làm việc thấy Tạ Thần Phong đi vào liền hỏi han.
“Cô ấy không sao chứ?”
Tạ Thần Phong từ từ ngồi xuống ghế, vắt chéo chân nói.
“Không sao! Mạnh mẽ hơn em nghĩ nhưng vẫn khá hoảng sợ”
“Vả lại nếu scandal này lọt ra bên ngoài tất nhiên YSL Entertainment nhất định sẽ gặp sóng gió, em muốn nhân cơ hội này để Tiêu Nhất Nam ký hợp đồng với DT Entertainment.
Anh thấy sao?”
Sở Hạo Dương không nhìn máy tính nữa, anh ngước mắt nhìn Tạ Thần Phong cất giọng.
“Cậu là Phó tổng, cậu có thể tự quyết định”
“Nhưng YSL Entertainment nằm dưới trướng Âu Dương thị, lần này ban lãnh đạo cấp cao gặp chuyện, chắc chắn Âu Dương thị sẽ bị ảnh hưởng không ít.
Chúng ta nên quan sát từng động thái của Âu Dương Duy”
Sở Hạo Dương rời bàn làm việc đi đến bàn trà, tự pha hai cốc trà nóng, Tạ Thần Phong uống một ngụm xong mới nói.
“Âu Dương Duy coi anh như cái gai trong mắt, lần này lại có em can dự, e là anh ta sẽ nghĩ chúng ta đang âm thầm tuyên chiến với Âu Dương thị”
Sơ Hạo Dương dựa hẳn người vào ghế, thái độ không bất ngờ là mấy.
Tạ Thần Phong nhìn thái độ của anh, cậu bất giác nhớ lại chuyện hồi trước.
Ngày trước, Âu Dương Duy và Sở Hạo Dương từng là anh em rất thân thiết, nhưng cũng chỉ vì tình yêu mà hai người này mới trở mặt.
Những năm học đại học Lạc Đại, tiểu thư nhà họ Triệu - Triệu Tư Tư thích thiếu gia nhà họ Sở - Sở Hạo Dương.
Nhưng Sở Hạo Dương lại chỉ thích Đường Tịnh Nhu, Âu Dương Duy là bạn của Sở Hạo Dương lại thích Triệu Tư Tư.
Triệu Tư Tư gặp phải Sở Hạo Dương - tảng băng nghìn năm, cô ta không theo đuổi được Sở Hạo Dương, vì quá tổn thương mà ra nước ngoài du học, từ đó mới khiến hai người đàn ông kia xa mặt cách lòng.
Đến bây giờ lại thành đối thủ trên thương trường.
Thật nực cười!
Tạ Thần Phong thở hắt, cậu ở lại chung cư của Sở Hạo Dương một lúc, sau đó mới rời đi.
…
Tiêu Nhất Nam về tới chung cư mà không dám lên trên nhà, cô nàng chỉ sợ Tịnh Nhu mà nhìn thấy mấy vết thương ở trên người cô sẽ lo lắng mà thôi.
Nhưng giờ trời đã khuya, không lên cũng không được, Tiêu Nhất Nam hít sâu một hơi, quyết định đi lên.
Vừa vào trong nhà, Tịnh Nhu đang ngồi sofa xem TV liền cất giọng.
“Nhất Nam, cậu về rồi à?”
“Ừm…” Tiêu Nhất Nam thuận miệng đáp.
Tịnh Nhu cảm giác có gì đó không đúng, liền ngó mặt ra hỏi.
“Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à? Sao cậu tự nhiên lại nhẹ nhàng thế?”
Tiêu Nhất Nam không đáp, cô nàng nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Tịnh Nhu ngồi xuống.
Lúc này, Tịnh Nhu mới phát hiện trên người của cô nàng có rất nhiều vết thương, cô sốt sắng bỏ chiếc gối đang ôm trong lòng ra hỏi han.
“Nhất Nam, cậu sao thế này? Sao mặt nhiều vết thương vậy?”
“Có chuyện gì xảy ra thế? Chẳng phải cậu đi tham gia tiệc của công ty sao? Sao lại ra nông nỗi này?”
Tiêu Nhất Nam né tránh ánh mắt lo lắng của Tịnh Nhu, cô nàng đắn đo không biết có nên nói sự thật cho Tịnh Nhu biết hay không, cô sợ Tịnh Nhu sẽ gặng hỏi đến tận gốc mất.
Nhưng sau cùng cô nàng vẫn quyết định tìm đại một lí do để nói dối.
“Ừm…hôm nay… xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, mình không may xung đột với một người, làm bẩn áo của người ta nên bị…”
Tịnh Nhu phát hiện giọng nói của Nhất Nam có chút khàn khàn lại ngập ngừng không rõ, cô có lẽ đã hiểu được đôi phần.
“Cậu nói dối, nếu chỉ xung đột bình thường thì sao lại bị thương như thế này.
Có phải YSL Entertainment đã dùng quy tắc ngầm với cậu đúng không?”
Tiêu Nhất Nam biết không thể tiếp tục giấu Tịnh Nhu nữa, đành cụp mắt nói thật.
“Ừm.
Tên họ Thịnh kia làm mối, bắt tớ phải phục vụ lãnh đạo cấp cao hơn nữa bọn chúng còn mang theo vệ sĩ, ngăn không cho tớ phản kháng”
Tịnh Nhu mở lớn mắt nhìn Tiêu Nhất Nam, nói nhỏ.
“Vậy… cậu…”
Tiêu Nhất Nam thở phào một hơi coi như tự trấn an tinh thần, quay sang mỉm cười với Tịnh Nhu.
“Tớ không sao! Cũng may trước đó tớ cầu cứu Tạ Thần Phong, anh ấy đến kịp lúc nên tớ không có bị xâm hại”
Sau đó, Tiêu Nhất Nam bắt đầu kể đầu đuôi câu chuyện cho Tịnh Nhu nghe.
Cô xếp chân ngay ngắn hỏi cô nàng.
“Vậy giờ cậu định làm gì YSL?”
Tiêu Nhất Nam ngửa đầu ra sau, dựa cả người vào ghế sofa, thở hắt một hơi rồi mới nói.
“Viết một bài weibo công khai chuyện này, sau đó nếu huỷ được hợp đồng thì huỷ, tớ nhất định không bao giờ muốn làm việc dưới trướng của Thịnh Thuỵ nữa.
Tên đó suy nghĩ lệch lạc tớ không chịu nổi”
Tịnh Nhu nghe vậy, cô chống cằm nêu ý kiến.
“Nhất Nam này, tớ đồng ý với cậu giành lại công bằng cho bản thân, nhưng nếu cậu công khai chuyện này cũng chính là cậu đang trực tiếp đối phó với công ty giải trí YSL.
Cậu đã suy nghĩ kĩ chưa?”
Tiêu Nhất Nam nhìn Tịnh Nhu bằng ánh mắt nịnh nọt, cô nàng mệt mỏi tiến đến xà vào lòng của cô nằm xuống.
“Sợ gì chứ? Cùng lắm là thất nghiệp thôi mà.
Vả lại bây giờ cậu đã là nhà thiết kế nổi tiếng rồi, có gì tớ đến ăn bám cậu là cùng thôi mà”
Tịnh Nhu bật cười, bẹo cặp má phúng phính của Tiêu Nhất Nam bâng quơ nói.
“Ăn ké nhà tớ? Sao cậu không đến ăn ké nhà Tạ Thần Phong, anh ấy xả thân cứu cậu như vậy cậu phải trả ơn anh ấy chứ?”
Tiêu Nhất Nam nghe Tịnh Nhu nhắc đến Tạ Thần Phong mà giật mình bật người dậy, cô nàng nhíu mày thanh minh.
“Trả ơn gì chứ? Anh ta chỉ muốn tiếp cận tớ để moi móc thông tin từ cậu cho Sở Hạo Dương mà thôi”
“Hôm nay Tạ Thần Phong đến tìm tớ là vì muốn nói về chuyện của sáu năm trước.
Anh ta nói rằng hàng xóm hồi bé của Sở Hạo Dương chính là Triệu Tư Tư học cùng các cậu đã thích Sở Hạo Dương rất nhiều năm, ngay khi cậu đi cô ta đã bắt đầu theo đuổi Sở Hạo Dương nhưng trong lòng của Hạo Dương suốt mấy năm ấy đều chỉ có cậu.
Vì theo đuổi không thành nên cô ta đã đi du học dưới sự sắp xếp của gia đình.
Còn sở dĩ mấy năm nay cậu nghe đồn Sở Hạo Dương không tìm cậu là do anh ấy nghe được từ người khác rằng cậu đã đi ra nước ngoài với Phong Lãng”
Tịnh Nhu nghe được câu cuối chợt khó hiểu.
“Tớ và Phong Lãng á? Ai đồn vậy?”
Nhất Nam cầm quả táo từ trên bàn lên cắn một miếng, nhồm nhoàm nói.
“Hình như là từ mấy người bạn học cùng cậu hồi trước ấy”
Tịnh Nhu trầm ngâm ngồi bó gối ở trên sofa, Nhất Nam thấy vậy cũng ngồi sát vào nắm lấy tay cô thủ thỉ.
“Tịnh Nhu à, đây là chuyện riêng tư của cậu nên tớ cũng không tiết lộ quá nhiều với Tạ Thần Phong, tớ không biết cậu nghĩ như thế nào nhưng tớ thấy cho dù là sáu năm trước hay sáu năm sau thì hai người vẫn yêu nhau nhiều như vậy mà.
Cậu nên tin vào tình cảm của hai người, hãy tin rằng dù mọi chuyện như thế nào thì hai người cũng có thể đối mặt để vượt qua.
Cậu nên suy nghĩ thật kĩ và hơn cả nên đề phòng cô gái Triệu Tư Tư đó đi”
Nghe lời khuyên của Nhất Nam, Tịnh Nhu bỗng trở nên trầm buồn hơn trước.
Cô thấy rõ rằng khoảng cách giữa hai người quá xa, một người là nhị thiếu gia nhà họ Sở, một người là con riêng không thể ra ánh sáng thật sự là có khả năng sao?
Đúng lúc này, đột nhiên điện thoại của Tịnh Nhu vang lên hồi chuông, là của Sở Hạo Dương.
Tịnh Nhu đắn đo không dám bắt máy, cô chưa kịp làm gì Tiêu Nhất Nam đã bấm gạt nút nghe rồi nói thầm.
“Nghe đi, anh ta đâu có ăn thịt cậu được đâu”
Tịnh Nhu cầm lấy điện thoại mà chợt giật mình khi nghe Tiêu Nhất Nam nói hai từ “ăn thịt” bất giác khiến cô nhớ tới đêm qua.
Tịnh Nhu ngớ người hồi lâu mới dám nói vào điện thoại.
“Sao vậy?”
Sở Hạo Dương đỗ xe dưới chung cư của cô rồi nói.
“Anh đã nghe chuyện của bạn thân em rồi.
Việc này e là bạn em không thể một mình tự giải quyết được đâu cho nên hiện tại anh muốn đưa luật sư đến nói chuyện, em và cô ấy có rảnh không?”
Tịnh Nhu mở loa ngoài cho Tiêu Nhất Nam cùng nghe, cô thấy cô nàng nghe xong đột nhiên cúi đầu im lặng nên đã tự quyết.
“Mọi người lên đi”
5 phút sau, Sở Hạo Dương đã có mặt ở trong nhà của Tịnh Nhu cùng hai người khác, vừa ngồi xuống ghế anh đã giới thiệu.
“Đây là người quản lí của DT Entertainment - Văn Văn và luật sư - Mặc Thiệu Khiêm.
Ông ấy là bạn nhiều năm của ba anh, hiện tại ông ấy chính luật sư pháp lí của DT”
Tịnh Nhu và Tiêu Nhất Nam cũng ngồi ngay ngắn trên ghế giới thiệu.
“Tôi là Đường Tịnh Nhu, cô ấy là Tiêu Nhất Nam, cũng chính là nhân vật chính trong vấn đề YSL Entertainment lần này”
Tiêu Nhất Nam nãy giờ cứ đờ người nhìn chằm chằm cô gái xưng danh là quản lí của DT - Văn Văn kia.
Cô nàng ngỡ ngàng hỏi lại.
“Chị là Văn Văn đúng không ạ? Chị chính là người quản lí đã quản lí toàn bộ ảnh đế, ảnh hậu của DT Entertainment đúng không ạ? Em hâm mộ chị từ rất lâu rồi”
Cô nàng Văn Văn ngước mắt nhìn Nhất Nam mỉm cười thân thiện.
“Xem ra cô không chỉ có hình tượng ngay thẳng mà vốn dĩ tính cách đã rất ngay thẳng”
Tiêu Nhất Nam được Văn Văn khen liền ngượng ngùng cúi đầu cười cười.
Lúc sau, Văn Văn không muốn vòng vo kéo dài thời gian nữa nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề.
“Cô Tiêu, YSL Entertainment vì cô mà dính scandal lớn như vậy, cô vẫn định tiếp tục ở lại đó sao?”
“Tôi đương nhiên rất muốn huỷ hợp đồng rồi”
Tiêu Nhất Nam hào hứng.
Nhưng sau đó cô nàng chợt nhớ ra gì đó liền cụp mắt nói tiếp.
“Nhưng có điều tôi lại đi ký hợp đồng với YSL Entertainment tận 10 năm, tiền bồi thường lên đến hơn 500 triệu, mọi người định giúp tôi như thế nào?”
Văn Văn nghiêm túc nhìn Tiêu Nhất Nam cùng lúc cũng chỉ tay về phía Mặc Thiệu Khiêm.
“Cô yên tâm, luật sự Mặc ở đây là vì chuyện này.
Chú ấy sẽ đưa ra phương án tốt nhất cho cô”
“Hơn nữa, tôi cũng đã xem những tiết mục của cô, tôi thấy cô rất xứng đáng trở thành một nghệ sĩ chân chính.
Vậy nên nếu chúng tôi giúp cô rời khỏi YSL Entertainment thì cô có bằng lòng gia nhập DT Entertainment không?”
Tiêu Nhất Nam ngước mắt nhìn Văn Văn, dò hỏi.
“Vậy nếu tôi gia nhập DT Entertainment thì chị sẽ quản lí tôi đúng không?”
“Đúng vậy”
Tiêu Nhất Nam nắm chặt tay lại, quay sang cười cười với Tịnh Nhu, có vẻ như cô nàng rất quyết tâm.
Cô nàng thấy Sở Hạo Dương nãy giờ vẫn chăm chú nhìn Tịnh Nhu không chớp mắt, mới tìm cớ để lại không gian riêng cho hai người.
“Vậy tớ đi lấy hợp đồng, hai người ở lại nói chuyện với nhau đi nha”
Tiêu Nhất Nam rời đi lấy hợp đồng cho Văn Văn và Mặc Thiệu Khiêm xem.
Trên ghế sofa lúc này chỉ còn Sở Hạo Dương và Tịnh Nhu.
Cô ngồi im lặng một lúc lâu, đứng dậy lấy cho anh một cốc nước rồi mới nói.
“Cảm ơn anh đã giúp”
Sở Hạo Dương đưa khuôn mặt nham nhở nhìn cô, anh bỏ điện thoại trên tay xuống, quay sang đưa tay cuốn vài lọn tóc vào tay mình cười mỉm.
“Thật sự muốn cảm ơn anh sao?”
Tịnh Nhu nghe câu này cơ vẻ quen quen, hình như cô đã từng nghe anh nói ở đâu đó rồi thì phải, cô giật nảy mình tròn mắt ngồi đó.
Sở Hạo Dương thấy cô thơ thẩn tiếp tục dụ dỗ.
“Vậy em hôn anh một cái đi”
Tịnh Nhu hoàn hồn bởi lời đề nghị của anh, cô ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác không nhìn anh nữa chu môi nói nhỏ.
“Anh đừng có làm loạn.
Mọi người vẫn còn ở đây đấy”
Sở Hạo Dương ngồi ngay ngắn trở lại, anh thở dài thườn thượt.
“Haizzz~ chả có tý thành ý gì cả.
Đây là thái độ của một người ân nhân được nhận sao?”
Câu nói bâng quơ của anh khiến Tịnh Nhu phải để tâm, cô thấy anh lại tiếp tục dán mắt vào điện thoại, cô nhìn ngó xung quanh, xác định không còn ai nhìn hai người mới dần dần tiến đến hôn chụt vào má anh một cái.
Sở Hạo Dương đột nhiên cảm nhận được cái gì mềm mềm được đặt lên má mình, anh quay lại nhìn cô cười tà.
Tịnh Nhu biết Sở Hạo Dương sẽ không đơn giản tha cho cô dễ dàng như vậy liền hốt hoảng ba chân bốn cẳng chạy vọt vào trong phòng không một lời chào.
Đúng lúc này, Mặc Thiệu Khiêm và Văn Văn cũng đã nói chuyện xong với Tiêu Nhất Nam, cả ba người cũng không muốn nán lại làm phiền thời gian nghỉ ngơi của hai người họ nên quyết định rời đi.
Sở Hạo Dương trước khi ra cửa cũng liếc mắt nhìn cánh cửa phòng của Tịnh Nhu đã đóng chặt mà cười thầm.
Danh Sách Chương: