"
Xem ra Ám Tủy Chi này không thích ánh sáng, đồng thời môi trường phát triển còn cần linh mộc mục nát."
Lục Huyền dựa theo ý niệm xuất hiện trong đầu, nêu lên phán đoán."
Không thích ánh sáng ngược lại thật đơn giản, mặc dù nguyên nhân linh nhưỡng linh điền, không thể mang nó vào trong nhà, nhưng có thể dựng cho nó một cái lều giản dị, phát huy tác dụng che sáng. Chỉ là linh mộc mục nát khó mà tìm được. Linh mộc vẫn xem là phổ biến, thế nhưng mà có nhà ai giữ linh mộc mục nát đây?"
Trong lòng Lục Huyền vừa nghĩ, vừa lấy công cụ từ trong nhà ra, vây quanh Ám Tủy Chi, dựng một cái lều đơn giản.
Dù sao cũng là nhị phẩm linh thực, trồng càng sớm thu hoạch càng nhanh, hắn quyết định không chậm trễ, đi ra ngoài tìm kiếm một chút.
Hắn một đường đi thẳng tới vị trí trong phường thị. Nửa khắc sau, hắn đến trước một đình viện to lớn. Ánh mắt hắn lướt qua tường đá, mơ hồ có thể thấy những cây linh mộc cao to rậm rạp được trồng bên trong.
Chủ nhân đình viện là một gã tu sĩ họ Chu, tu vi Luyện Khí tầng ba. Trước đây Lục Huyền chỉ nghe nói về người này, chứ chưa có cơ hội giao lưu.
Có người nói tu sĩ họ Chu này có quan hệ mật thiết với một tu sĩ Luyện Khí cao cấp trong phường thị, cho nên hắn ta mới có thể chiếm một khoảng sân lớn và trồng nhiều linh mộc như vậy.
Linh mộc mục nát, một là trong quá trình trồng trọt gặp phải sâu bệnh, hai là thời gian cất giữ quá dài, hoặc là không có điều kiện bảo quản tốt khiến cho tính chất của linh mộc bị biến đổi, trở nên mục nát. Vị tu sĩ họ Chu này trồng một lượng lớn linh mộc, trong nhà hẳn là có gỗ mục.
Hắn bước về phía trước, một tu sĩ thanh niên ra đón. Lục Huyền tỏ rõ ý định của mình, ngay lập tức tu sĩ thanh niên dẫn hắn tới trước mặt Chu tu sĩ.
Thanh niên bước đến gần phụ thân hắn là Chu tu sĩ, rồi thì thầm vài lời."
Tại hạ Chu Nguyên, không biết nên xưng hô với tiểu huynh đệ thế nào?""
Lục Huyền.""
Chào Lục đạo hữu, nghe khuyển tử nói thì đạo hữu muốn hỏi nhà ta có linh mộc mục nát không hả, chẳng hay đạo hữu dùng vào việc gì?""
Không dối gạt Chu sư huynh, gần đây ta có chút tâm đắc trên phương diện đào tạo linh thực, đang muốn tìm linh mộc mục để nghiệm chứng suy đoán của mình, nghe nói trình độ trồng linh mộc của Chu sư huynh vô cùng cao, nên muốn tới hỏi xem có gỗ mục không."
Lục Huyền nửa thật nửa giả trả lời."
Thì ra là thế."
Chu Nguyên gật đầu, vẻ mặt không thay đổi, cũng không biết là tin hay không tin."
Bởi vì nhiều yếu tố, quả thật trong nhà có mấy khối linh mộc mục."
Chu Nguyên phân phó nhi tử vài câu, từ trong kho hàng phía sau viện lấy mấy cái linh mộc. Bề ngoài linh mộc tả tơi, tỏa ra mùi thối rữa khó chịu."
Nếu Lục tiểu huynh đệ muốn, có thể lấy đi. Chỉ là trồng linh mộc so với linh thực bình thường thì phải bỏ ra nhiều công sức nguyên vật liệu, mặc dù mấy cái linh mộc này đã mục, nhưng vẫn còn chút giá trị. Hai linh thạch, ba cái linh mộc này Lục tiểu huynh đệ mang đi."
Lục Huyền cau mày nghĩ: Nếu linh mộc đã nát, vậy có nghĩa nó đã mất đi công dụng nguyên bản, ba khối gỗ phế phẩm này mà cần tới hai linh thạch, khó tránh khỏi hơi không phúc hậu?
Hắn biết đối phương không biết công dụng chân chính mà mình muốn linh mộc mục này, bằng vào lỗ hổng tin này, Lục Huyền mười phần tự tin."
Một linh thạch, coi như ta giúp Chu đạo hữu xử lý phế mộc."
Chu Nguyên chẳng qua là đang thăm dò điểm mấu chốt của Lục Huyền, thấy hắn thái độ như vậy nên cũng không kiên trì nữa, gật đầu đồng ý.
Những linh mộc phế thải này, bình thường sau khi đến một số lượng nhất định, sẽ tìm một chốn không người ở bên ngoài phường thị và vùi lấp chúng, giờ có thể kiếm được một cái linh thạch cũng được coi là tốt rồi.
Hai người thỏa thuận xong xuôi, Lục Huyền giao linh thạch xong, trở về nhà với ba khúc linh mộc mục nát.
Trong viện, dưới mái che của lều gỗ đơn sơ, cây nấm đỏ thẫm như hòa lẫn vào bóng tối.
Lục Huyền vội vàng lấy ra ba khúc gỗ mục ra, cẩn thận đặt chúng xung quanh Ám Tủy Chi.
Chờ hắn thi triển một vòng Linh Vũ Thuật xong, lập tức phát hiện linh chủng Ám Tủy Chi có thay đổi rõ rệt.
Thân rễ của nấm, chẳng biết có phải bị mùi đặc biệt của linh mộc mục nát hấp dẫn không, mà lặng lẽ nảy sinh rất nhiều sợi nấm nhỏ màu đỏ sẫm.
Sợi nấm màu đỏ sẫm lan tràn vào trong gỗ mục, dường như Lục Huyền cảm giác được màu sắc của Ám Tủy Chi càng tối đậm hơn, dòng chất lỏng sền sệt trong đường ống nấm giống như mạch máu đang gia tốc nhanh hai phần.
Sau khi trồng thành công Ám Tủy Chi, rốt cuộc Lục Huyền cũng nhẹ nhõm.
Khoảng thời gian tiếp theo, hắn cơ bản là ở trong nhà, dùng phần lớn thời gian để bồi dưỡng linh thực một cách tinh vi, thời gian còn lại tu luyện một vài công pháp, thuật pháp, làm quen với việc sử dụng Liệt Ngân Nhận chưa trọn vẹn.
Trong lúc đó cũng đi chợ tán tu hai lần, nhân dịp lần này tán tu khai khẩn bí cảnh về, xem liệu mình có thể tìm thấy một hoặc hai hạt giống linh thực không xác định không.Đáng tiếc, thỉnh thoảng bắt gặp quầy hàng bán linh chủng, đều là những chủng loại phổ biến mà Lục Huyền tương đối quen thuộc.
Linh điền trong viện chỉ lớn như vậy, đã chật kín không có chỗ trồng, không còn chỗ cho những linh thực khác.
Hai mươi gốc Linh Huỳnh Thảo bước vào giai đoạn phát triển nhanh, hai gốc Thực Nguyệt Thụ, Thực Nguyệt Quả ở phía trên đã thành thục hơn nửa rồi.
Một gốc nhất phẩm Xích Vân Tùng, không có yêu cầu cao đối với hoàn cảnh linh khí, chỉ cần thỉnh thoảng dùng Hỏa Cầu Thuật kích thích là được.
Gốc nhị phẩm Kiếm Thảo, cần dùng Canh Kim Kiếm Quyết và Linh Vũ Thuật. Còn gốc nhị phẩm Ám Tủy Chi, chất dinh dưỡng chủ yếu đến từ chính linh mộc mục nát, không cần Lục Huyền phải dùng Linh Vũ Thuật tưới ướt. Chỉ cần dùng Linh Vũ Thuật và Địa Dẫn Thuật giữ cho linh mộc ở trạng thái mục nát là đủ.
Như vậy xem ra, Lục Huyền phát hiện trong linh điền của mình thì nhất phẩm linh thực là ít nhất, có một gốc Xích Vân Tùng. Còn hai linh chủng mang đến cho hắn niềm vui ngoài ý muốn, đều là nhị phẩm linh thực.
Danh Sách Chương: