Tiếng gào của Giang Thiện Duy khiến Bì Bì suýt nữa ngã khỏi mái nhà.
Chi Kỳ nãy giờ nghe cậu ta lải nhải nói không dứt đến mệt mỏi, đầu óc cũng không phản ứng kịp. Đến khi định thần lại, hắn không rảnh để hoảng sợ, phản ứng đầu tiên là ra tay bắt lấy Giang Thiện Duy làm con tin, đánh vào ý thức hải, rồi thao túng thân thể cậu ta.
Tay chân Giang Thiện Duy đột nhiên tê liệt, khí đen bao trùm toàn thân, tựa như bị bóng đè không thể động đậy, miệng khó khăn kêu lên: "Tiền bối..."
Trước khi đi ra Giang Thiện Duy đã quan sát kỹ, cấm môn được khóa từ bên trong. Lúc này trời vừa nhá nhem tối, Kiếm Tiên tiền bối hẳn là đang ngủ trong phòng. Hơn nữa lúc cậu mắng Bì Bì đã cố ý nói "sư tỷ và Kiếm Tiên tiền bối đều ở đây", Bì Bì không hề phản bác.
Chắc là có ở đây nhỉ.
"Ngươi vậy mà lừa ta!" Chi Kỳ ở sâu trong ý thức hải của Giang Thiện Duy, vừa thương tâm vừa giận dữ.
Hắn không hề muốn thương tổn Giang Thiện Duy, thế nhưng ai có thể ngờ lại bị cậu ta hại.
Không, không phải lỗi của hắn. Đều là tại đám nhân loại này, ngay cả Quả Thiện cũng bị bọn họ dạy cho một bụng đầy ý xấu.
Bì Bì trên mái nhà sợ ngây người, vốn tưởng Giang Thiện Duy lại lên cơn gì đó nhưng rồi đột nhiên nhìn thấy khí đen bao phủ khắp người cậu, từ lòng bàn chân bốc lên đến đỉnh đầu, trên da chằng chịt những đường đen như mạng nhện, duy chỉ có ấn đường còn sót chút sáng trong.
Bì Bì không biết chuyện gì đang xảy ra, linh tính mách bảo nó rằng ấn đường rất quan trọng. Nó vỗ cánh bay nhanh đến, vươn cổ mổ thật mạnh vào điểm giữa đôi mày của Giang Thiện Duy.
Chi Kỳ điều khiển Giang Thiện Duy dùng một chưởng đánh bay Bì Bì ra xa. Nhưng giữa mày Giang Thiện Duy đã bị mổ rách da, máu tươi nóng rực chảy xuống, những đường tơ nhện chằng chịt trên mặt cũng biến mất dần theo vệt máu.
Không thể kiểm soát hoàn toàn được nữa, Chi Kỳ buộc phải cố gắng khống chế Giang Thiện Duy đi ra ngoài để hắn có thể tẩu thoát.
Đột nhiên, một tràng âm thanh "bụp, bụp, vèo vèo" vang lên từ trong phòng Ẩm Triều Tịch, chính là những mảnh kiếm vỡ của hắn phá xuyên cửa sổ và tường bay ra, khiến cả một mảng tường thủng lỗ chỗ.
Giống như lần trước đã làm với Nguyên Hóa Nhất, những mảnh kiếm vỡ bao bọc lấy cả người Giang Thiện Duy, vừa phát ra tiếng "vù vù".
Thật quá ồn ào, Giang Thiện Duy bịt tai, cố gắng phong bế nhĩ thức nhưng cả người đều vô lực. Chi Kỳ bên trong người cậu trong nháy mắt cũng mất hết pháp lực.
Ẩm Triều Tịch bước ra, kinh ngạc cảm thán: "Tà ma này thật lợi hại, ở ngay bên cạnh mà ta lại không phát hiện được khí tức của ngươi."
Hắn bấm tay, chuẩn bị dùng kiếm khí đập nát Chi Kỳ bên trong cơ thể Giang Thiện Duy.
"Tiền bối, hạ thủ lưu tình!" Quân Chấp chạy tới, vội vàng đáp xuống sân viện, "Tên tà ma này không thể giết!"
"Vì sao?" Ẩm Triều Tịch nhìn hắn.
"Hắn có liên quan đến án oan của Cái Thế tiền bối, còn có..." Quân Chấp không thể tiết lộ lai lịch hạt ma chủng, cũng không thể nói ra tên tà ma này là Quả Hợp Đạo Ác, Khúc Duyệt đã giải thích việc này sẽ dẫn đến nhiều rắc rối không cần thiết, "Bắt hắn là được rồi."
Vừa nói chuyện, Quân Chấp vừa nhìn về phía cửa phòng Khúc Duyệt, ồn ào như vậy cũng không xuất hiện, hẳn là tối đến lại quay về thế giới của nàng.
"Ngươi là người phương nào?" Ẩm Triều Tịch cũng không đến mức hễ gặp tà ma liền chém thẳng tay, nhưng hắn chưa từng gặp Quân Chấp đương nhiên không thể dễ dàng bị thuyết phục.
"Vãn bối Quân Chấp Phúc Sương." Quân Chấp nho nhã lễ độ chắp tay.
"Quân Chấp? À, chính là ngươi nhặt Thiên Thiếu Kiếm về đây?" Ẩm Triều Tịch nhớ ra đây là khí linh của hạt ma chủng.
"Thưa đúng." Quân Chấp đáp.
Vậy thì không có vấn đề gì nữa, Ẩm Triều Tịch dò hỏi: "Tu vi của ta chỉ cấp sáu, nếu không dùng kiếm trấn áp thế này sẽ không đánh lại hắn. Khi ta thu kiếm, ngươi có khả năng bắt hắn không?"
Quân Chấp không hoàn toàn chắc chắn có thể bắt Chi Kỳ ra khỏi thân thể Giang Thiện Duy mà không làm cậu ta bị thương.
Nhưng kiếm của Ẩm Triều Tịch gây thương tổn quá lớn cho Giang Thiện Duy, chàng nói: "Ngài thu kiếm đi, vãn bối dùng linh thừng trói hắn lại trước rồi tính tiếp."
Ẩm Triều Tịch huýt sáo, những mảnh kiếm vỡ như thiêu thân bay khỏi người Giang Thiện Duy. Quân Chấp lập tức ra tay, một sợi thừng lấp lánh bay ra khỏi tay áo, trói chặt cậu lại.
Giang Thiện Duy ngã trên đất, máu vẫn chảy ra từ tai, một lúc lâu sau mới có thể nghe được trở lại. Sau khi tỉnh táo, tuy toàn thân rã rời, nhưng phát hiện bản thân còn chưa chết, cậu vui mừng mất một lúc.
Sau đó lại oán trách với Ẩm Triều Tịch: "Tiền bối, ngài làm gì trong phòng mà hành động chậm như vậy?"
Ẩm Triều Tịch ngẩng đầu nhìn trời: "Mặt trời chưa mọc, kiếm của ta chẳng chịu rời giường, ta phải đấu tranh thắng nó, nó mới bằng lòng ra tay cứu ngươi."
Giang Thiện Duy: Vậy mà sư tỷ còn dặn dò nếu tỷ ấy không có ở đây, có việc gì cứ tìm Kiếm Tiên tiền bối nhờ giúp đỡ. Sao có cảm giác Kiếm Tiên tiền bối này không đáng tin cậy chút nào hết vậy? Còn không đáng tin bằng Bì Bì.
"A, Bì Bì!" Giang Thiện Duy vội vàng nhìn quanh xem Bì Bì bị bay đi nơi nào.
Ẩm Triều Tịch quay người đi đến góc tường. Bì Bì bị Chi Kỳ mượn tay Giang Thiện Duy đánh một phát đến choáng váng, trên thân vương chút khí đen, dường như có dấu hiệu bị nhiễm độc, bộ lông trắng biến thành màu xám.
Ẩm Triều Tịch nắm hai đùi nó xách ngược lên, đầu trút xuống đất, hắn giũ mạnh, một ngụm khí đen trào ra khỏi miệng nó.
Hắn khen: "Con hạc nhỏ này vậy mà biết phá linh đài của cậu, thật sự thông minh và dũng cảm, rất đáng khen."
Bì Bì thầm nghĩ: Biết trước bị đánh thành như vậy, ai thèm quản hắn chứ.
Trong miệng nó ê a rên rỉ, dáng vẻ như bị thương nghiêm trọng đến sắp chết. Quả nhiên lừa được Ẩm Triều Tịch cho một viên thuốc, tuy không biết là gì nhưng đồ của Kiếm Tiên hẳn là thứ tốt, vội vàng nuốt xuống.
— truyện được chia sẻ tại vymiu.wordpress.com và wattpad@vymiu1910, đọc tại nhà mình để tiếp thêm tinh thần cho mình lấp xong hố này nha —
Khúc Duyệt dự định chỉ đợi một buổi trưa, chạng vạng sẽ quay về. Nhưng khách đến từ Thập Cửu Châu khiến nàng phải nán lại chờ tin tức, đợi suốt cả một đêm.
Cuối cùng nhận được tin đoàn người Diệp Lam Khuynh quyết định ở lại Hoa Hạ chờ ấn ký của Cửu Hoang được ổn định lại. Đi rồi quay lại không dễ dàng, huống chi đối với người tu đạo chờ đợi vài tháng vài năm đáng là bao.
"Thật sự không biết nên nói sao về Thập Cửu Châu của các người." Khúc Duyệt vừa đưa Cửu Hoang về Thiên La Tháp vừa nói, "Là thế giới thượng đẳng trong ba nghìn thế giới mà vẫn còn thực hiện chế độ tội liên đới dã man này."
Cửu Hoang phụ họa: "Ta chỉ thích châu Nam Man, cũng vô cùng ghét mười tám châu khác."
Khúc Duyệt cạn lời: "Thôi đi, mười tám châu kia dù gì cũng đã đến thời đại phong kiến, Châu Nam Man của chàng vẫn còn nửa thời kỳ đồ đá, nửa thời kỳ nô lệ đấy, một đám người man rợ."
Sau hai năm ở Châu Nam Man đầy rẫy yêu ma quỷ quái, tam quan của nàng bị buộc phải đổi mới vô số lần.
Cửu Hoang không hiểu từ "thời đại" nàng nói có nghĩa gì, khi cửa lồng giam chậm rãi khép lại, hắn hỏi: "Nàng không thích Châu Nam Man sao?"
Khúc Duyệt nói thật lòng: "Không thích."
Cửu Hoang cau mày: "Nhưng ta nhớ trước đây nàng từng nói sống trên núi thoải mái hơn trong thành, một gian nhà gỗ ba gian và nuôi một bầy cừu."
Cừu ăn cỏ nên không thể sống nổi trong núi độc, nhưng hắn đã cố ý học cách dựng nhà gỗ, tạo cảnh núi.
Khúc Duyệt hồi tưởng lại, hình như nàng đã từng nói vậy: "Ý của ta là vui thú điền viên tự do tự tại, không phải ở giữa một đám lãnh chủ như hổ rình mồi..."
Cửu Hoang suy tư: "Ta hiểu rồi."
Đợi hắn ra tù rồi sẽ đem toàn bộ đám lãnh chủ Châu Nam Man giết... à không, đuổi đi hết, khắc tên hắn Cái Thế Anh Hùng lên khắp đỉnh núi rừng cây.
— —
Lúc Khúc Duyệt trở lại thế giới ma chủng thì trời đã sáng choang. Chân vừa chạm đất, nghiêng nghiêng tai liền nghe thấy một loạt giọng nói xôn xao ngoài sân, có tiếng của Quân Chấp, cũng có tiếng Ẩm Triều Tịch.
Khúc Duyệt nhanh chóng đi ra cửa, nhìn thấy Giang Thiện Duy bị dây thừng trói gô nửa người trên, khoanh chân ngồi dưới đất, ấn đường bị thủng một lỗ, mặt đầy máu.
Nàng hoảng hốt lắp bắp: "Tiểu Duy, sao lại thế này?"
"Sư tỷ, tỷ còn nhớ giấc mộng ta thấy mấy tháng trước không, là thật đó!" Giang Thiện Duy ngước lên thấy Khúc Duyệt, gấp gáp nói: "Ta thực sự có một đệ đệ, hắn giống hệt ta, còn chui ra từ trong người ta. Sau khi bị ta phát hiện hắn giả vờ đáng thương cầu ta giúp hắn trốn khỏi đây..."
Khúc Duyệt nghe cậu kể lại, lo lắng không thôi, nàng đã đề phòng cẩn thận nhưng thật không ngờ tên Quả Ác kia lại có thể nhập vào trong người Giang Thiện Duy.
Giang Thiện Duy vẫn còn sợ hãi: "Nếu không nhờ giấc mộng đó, ta suýt nữa đã hồ đồ không biết hắn là đại ác tặc..."
"Ha!" Chi Kỳ trong thân thể cậu bật ra tiếng cười lạnh.
Mọi người đều nhìn về phía đó, từ lúc bị trói Chi Kỳ chưa phát ra tiếng nào.
Hắn từ cười lạnh chuyển thành cười khổ: "Ca ca, ta không có ý định làm hại huynh, cảm ứng được huynh không chết nên ta luôn đi tìm huynh. Biết được huynh sống an vui, ta vốn không muốn quấy rầy cuộc sống của huynh, nào sẽ làm hại huynh chứ!"
Giờ phút này Khúc Duyệt lại lo đến một việc khác, nàng truyền âm cho Quân Chấp: "Tiền bối, ngài biết thân phận của Giang Thiện Duy rồi?"
Quân Chấp: "Quả Hợp Đạo Thiện phải không?"
Quân Chấp biết cũng không sao, hắn là khí linh, không cần Quả Hợp Đạo.
Nàng lại hỏi: "Ẩm tiền bối thì sao?"
Quân Chấp đáp: "Không biết, Quả Hợp Đạo Ác này cũng không để lộ lai lịch, hắn cũng biết nặng nhẹ." Dừng một chút, "Hoặc là, hắn không muốn Giang Thiện Duy bị bại lộ."
Ngay khi Khúc Duyệt vừa nhẹ nhõm, nghe được Ẩm Triều Tịch truyền âm: "Quả Hợp Đạo Thiện và Ác à?"
Khúc Duyệt:...
Ẩm Triều Tịch cười nói: "Yên tâm, Quả Thiện không có tác dụng gì đối với ta."
Khúc Duyệt bình tĩnh lại: "Vậy mong tiền bối giữ bí mật giúp."
Nàng lấy ra Kim Quang Lưu Ly Tráo, mở lớn ra, bao bọc cả mảnh sân. Bì Bì đang trốn trong một góc để tiêu hóa đan dược bị ngăn cách bên ngoài.
"Sư tỷ?" Giang Thiện Duy nhìn Khúc Duyệt đi đến trước mặt cậu.
Khúc Duyệt hạ tay chặt một đòn khiến cậu lăn ra bất tỉnh.
Giang lão tổ gạt Giang Thiện Duy về thân thế thật của cậu hẳn cũng đã cân nhắc kỹ càng, nếu để cậu ta biết mình chính là Quả Hợp Đạo Thiện, không chừng tự cậu ta sẽ để lộ ra hết. Chỉ số thông minh vượt trội của ngày hôm nay chỉ là trường hợp hiếm hoi trong vô số lần thiếu hụt trước kia.
Khúc Duyệt ngồi xuống gọi: "Quả Hợp Đạo Ác..."
"Chi Kỳ!" Hắn lạnh lùng lên tiếng bên trong cơ thể Giang Thiện Duy, dường như rất không thích cái tên Quả Hợp Đạo Ác này.
"Chi Kỳ." Khúc Duyệt gọi như hắn muốn, "Là ngươi biến rắn Cửu Hoang nuôi thành rắn giết người đúng không? Phối hợp với độc y của Châu Nam Man lừa Cửu Hoang tu luyện để thay máu khử độc, là ngươi đúng không?"
Chỉ cần hắn thừa nhận, án tù oan của Cửu Hoang liền được giải quyết.
Chi Kỳ im lặng không nói.
Khúc Duyệt tiếp tục: "Ba trăm năm trước thần hồn của Đường lão tổ nhảy ra khỏi thế giới, nhưng sau khi chuyển sang tu ma đạo, thần hồn của lão bị tổn thương, không thể nào rời khỏi ma chủng được. Đào ma chủng ra khỏi sông băng, ném tới Thái Bình Dương ở địa cầu của ta cũng là ngươi? Ngươi muốn dùng ngọn lửa ở tầng mười tám Thiên La Tháp để bùng nổ sức mạnh của ma chủng phải không? Hạt ma chủng này rốt cuộc là thứ gì?"
Chi Kỳ chậm rãi nói: "Vì sao ta phải trả lời? Các người dám giết ta không? Ta cứ ăn vạ trong cơ thể của Giang Thiện Duy, các người làm gì được ta?"
Khúc Duyệt không có cách nào, phỏng chừng Ẩm Triều Tịch và Quân Chấp cũng thế, nếu không đã không giằng co đến tận lúc này.
Khúc Duyệt khẽ mỉm cười: "Đúng vậy, ta không làm gì được ngươi, nhưng ta có thể mời đại cao thủ ra đối phó với ngươi, ma quân Câu Lê, ngươi biết không?"
Khúc Duyệt đứng lên, chuẩn bị dùng Nhất Tuyến Khiên hỏi Khúc Tống chú ngữ mở lồng số tám.
Ẩm Triều Tịch đột nhiên lên tiếng: "Câu Lê?"
Khúc Duyệt ngừng lại, xoay mặt nhìn Ẩm Triều Tịch: "Ngài quen hắn ư?"
Ẩm Triều Tịch kinh ngạc: "Hắn cũng ở trong Thiên La Tháp?"
Khúc Duyệt gật đầu: "Đúng vậy, ngài ở lồng số bảy, ma quân Câu Lê ở lồng số tám, đi vào sau ngài một bước."
Ẩm Triều Tịch sửng sốt mất một lúc, rồi hít sâu một hơi: "Không cần thả hắn ra. Mà không, cô thả hắn ra cũng được, nhưng đưa ta về trước."
Danh Sách Chương: