Editor: Ya
Sau mấy ngày âm u, trời hôm nay mới quang đãng lên một chút nhưng nhiệt độ ngoài trời vẫn còn rất thấp.
Hệ thống sưởi ấm ở đài truyền hình được bật cao, Nhan Hạc Kính hai tay ôm túi giữ ấm ngồi co ro trong phòng nghỉ, trên vai khoác một chiếc áo lông vũ dày. Tháng mười hai nhiệt độ giảm mạnh, Nhan Hạc Kính bị cảm nặng, sau bữa sáng đã uống thuốc nhưng giờ vẫn còn thấy chóng mặt, thỉnh thoảng nén vài tiếng ho trong cổ họng.
Nhân viên công tác chạy tới, vội vàng nói với anh: "Thầy Nhan, chúng ta chuẩn bị đi rồi."
Vào trường quay, Nhan Hạc Kính nhấp một ngụm trà từ bình giữ nhiệt mới cảm thấy nhiệt độ cơ thể ấm lên một chút.
Nhan Hạc kính nghe thấy người dẫn chương trình giới thiệu chính mình bằng một đoạn mở đầu dài- đại ý là giới thiệu một nhà văn tuổi trẻ tài cao, và những giải thưởng mà anh đã đạt được. Anh đem áo khoác đưa cho nhân viên công tác bên cạnh, cô gái nói vài câu với bộ đàm, sau đó quay sang phía Nhan Hạc Kính nói: "Người dẫn nói xong câu này anh sẽ lên sân khấu."
Mới vừa cởi áo khoác ra, Nhan Hạc Kính cảm thấy có gió thổi qua, bèn chà xát hai tay rồi gật đầu với cô gái.
Nhan Hạc Kính được đài truyền hình mời đến ghi hình một buổi diễn thuyết, dưới sân khấu có rất nhiều người là sinh viên của các đại học nổi tiếng. Anh nói về quê hương, gia đình, tất cả những gì có ảnh hưởng đến việc sáng tác của anh, và nói chính mình là "một người bình thường có chút may mắn".
Nhan Hạc Kính 31 tuổi, được xem như là một người trẻ tuổi trong giới văn học. Giành được giải thưởng cho cuốn tiểu thuyết của mình ở tuổi 25, 6 năm sau vẫn luôn theo đuổi nghiệp viết văn, từ lúc còn là người mới trong giới văn học đến khi trở thành "Thầy Nhan.", con đường sáng tác dường như vẫn luôn thuận lợi, anh lại cho rằng tất cả những thành công mình đạt được phần nhiều là nhờ "may mắn".
Sau khi tốt nghiệp đại học, Nhan Hạc Kính ở lại trường dạy học đã hơn một năm. Trong khoảng thời gian này, anh đã đăng nhiều truyện ngắn trên một số tạp chí văn học và cũng đạt được một số thành tựu. Anh từ chức, thuê phòng ở để chuyên tâm viết sách. Nhưng cuộc sống ở thành phố lớn khó khăn, còn phải giấu gia đình chuyện này, nên mọi chuyện thật ra cũng không phải là thuận buồm xuôi gió. Suy cho cùng, việc viết lách đòi hỏi sự quyết tâm và cảm hứng là một điều gì đó rất bí ẩn, nó không tới là không tới, cho dù có ép buộc như thế nào thì cũng vô ích.
Sau khi chương trình kết thúc, Nhan Hạc Kính chuẩn bị rời khỏi đài truyền hình, thì ở hành lang ngoài phòng nghỉ gặp một vài bạn học sinh hôm nay đến nghe buổi diễn thuyết, đang cầm sách của Nhan Hạc Kính muốn được anh ký tên.
Nhan Hạc Kính cầm lấy cuốn sách của họ, nhận ra đây là bản tái bản của cuốn tiểu thuyết đầu tay của anh ấy.
Một cô gái nhìn chữ ký trên sách vài lần, nhìn một lúc mới đóng sách lại, kích động nói: "Thầy Nhan, chữ viết của thầy thật đẹp, em luôn nghĩ thầy là người rất dịu dàng, hôm nay nghe thầy nói lâu như vậy, cảm thấy thấy còn là một người rất vui tính."
Nhan Hạc Kính cùng họ đi qua hành lang, lúc đứng chờ thang máy tò mò nhìn chằm chằm vào cô gái đang nói chuyện, bối rối hỏi: "Vui tính? Đây là lần đầu tiên tôi nghe có người nhận xét về mình như vậy đấy!"
"Bởi vì nghe thầy nói chuyện rất thú vị, lại còn học được rất nhiều điều."
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Nhan Hạc Kính cười nói với họ: "Được rồi, được rồi đừng khen tôi nữa."
Bên ngoài gió rất lớn, lạnh như cắt vừa ra ngoài hai bên tai là thứ đầu tiên đông cứng lại.
Nhan Hạc Kính tạm biệt các bạn học sinh, đi đến bãi đỗ xe, tay ấn chìa khóa xe trong túi áo, đúng lúc điện thoại reo lên, anh còn chưa kịp lên xe, run run nghe điện thoại.
Là Thiệu Vinh gọi đến. Ngay khi được kết nối, Thiệu Vinh lại im lặng, không nói gì.
Nhan Hạc Kính lạnh đến khó chịu, trên cổ như đang có một sợi dây thép buộc quanh cổ, rất đau, anh cố gắng thả lỏng cơ thể, lưng lại cong lên trong vô thức, ho nhẹ một tiếng, hỏi Thiệu Vinh có chuyện gì.
Bên kia đầu dây có tiếng quần áo cọ xát, giọng Thiệu Vinh bỗng nhiên rõ ràng: "Hạc Kính, tối nay cùng nhau ăn cơm không?"
Nhan Hạc Kính vẫn luôn đợi cuộc điện thoại này, anh nhân nhượng với Thiệu Vinh, thậm chí anh còn không mở miệng hỏi tại sao trở về một tuần rồi mới cho anh biết, có lẽ anh đang đợi Thiệu Vinh đưa ra lựa chọn.
Địa điểm ăn tối là ở một nhà hàng Nhan Hạc Kính và Thiệu Vinh thường hay đến, lúc Nhan Hạc Kính đến nơi, Thiệu Vinh còn chưa đến. Nhan Hạc Kính gọi món xong, Thiệu Vinh mới nhắn tin đến, nói bãi đỗ xe trước nhà hàng đã kín chỗ, cậu đang tìm chỗ đậu xe, sẽ đến trễ một chút.
Đồ ăn ở nhà hàng này rất tinh xảo, vậy nên tốc độ lên món có phần hơi chậm, Nhan Hạc Kính bị cảm, buổi trưa lại ăn ít, nên giờ rất đói bụng, anh nhàn nhạt ăn đậu phộng rang trước mặt, ăn xong một đĩa nhỏ, ăn đến khô cả miệng, vội vàng rót một tách trà uống.
Đợi khoảng năm phút, trên người Thiệu Vinh mang theo hơi lạnh đi vào trong nhà hàng, vén rèm lên ngồi xuống. Lát sau mới cởi áo khoác, treo ở móc áo bên cạnh.
Chiếc áo khoác dài màu đen này là do Nhan Hạc Kính mua tặng cho Thiệu Vinh trước khi cậu đi nước ngoài, họ chỉ ghé vào một cửa hàng trong trung tâm thương mại thì Thiệu Vinh nhận được điện thoại của người nhà liền vội vàng chạy về.
Nhan Hạc Kính rót cho Thiệu Vinh một chén trà, nói: " Anh đã gọi một ít đồ ăn mà em thích, vẫn ăn cay được chứ?
"Mới đi có nửa năm mà, chưa đến mức thay đổi khẩu vị đâu."
Thiệu Vinh vẫn không ngẩng đầu, cúi đầu đùa nghịch chén đũa trước mặt, bày ra dáng vẻ rất quy củ, hai tay đặt trên đầu gối, qua một lúc lâu sau mới hỏi: "Bị cảm?"
Không biết cậu là đã nhận thấy được từ sớm, hay là dùng những lời này để giảm bớt sự trầm mặc. Đây là một câu đột ngột quan tâm. Nhan Hạc Kính cũng không quá để ý, chăm chú nhìn vào đôi mắt đang rũ xuống của Thiệu Vinh một cách ấm áp, nói: "Gần đây nhiệt độ hạ xuống rất thấp, cũng không biết đã bị cảm từ lúc nào, em cũng nên chú ý mặc nhiều quần áo".
Đầu óc kêu ù ù, Nhan Hạc Kính có thể thấy được giọng nói của mình đặc sệt như vừa mới ngủ dậy.
"Em biết rồi"
Nhan Hạc Kính thấy Thiệu Vinh tâm trạng buồn bực không vui, đang mất tập trung, liền dịu dàng nói: "Tiểu Vinh, anh rất nhớ em"
Nhan Hạc Kính nói xong, cùng lúc đó người phục vụ vén màn tiến vào, thức ăn trên tay tỏa ra hương thơm, đặt đĩa thức ăn ở giữa bàn ăn, khói trắng bốc lên trước mặt Thiệu Vinh.
Thiệu Vinh cầm lấy đũa, duỗi ngón tay tinh tế trông có vẻ hơi tái nhợt đến trước mặt Nhan Hạc Kính, mang đến một làn khí lạnh, Nhan Hạc Kính cảm thấy không khỏe lắm, cảm giác ngấy dâng lên cổ họng, chắc là do lúc nãy ăn quá nhiều đậu phộng rang.
"Ăn cơm trước đi, hơi đói bụng rồi." Thiệu Vinh vội vàng nói.
Thiệu Vinh có vẻ không hứng thú lắm, ăn không được bao nhiêu đã dừng đũa, trông có vẻ rất lo lắng. Mu bàn tay Nhan Hạc Kính chạm vào tách trà, cảm thấy rất ấm áp, anh cũng buông đũa, chờ đợi Thiệu Vinh nói ra.
Không khí an tĩnh, ánh đèn trong phòng rất sáng, chiếu lên gương mặt của Thiệu Vinh nhìn rất rõ ràng, môi tái nhợt, Nhan Hạc Kính lại lần nữa cảm thấy lạnh, anh nhìn thấy Thiệu Vinh mấp máy môi, bối rối nói: "Em đã nghĩ rất lâu..."
"Hay là chúng ta chia tay đi..." Nhan Hạc Kính ngắt lời cậu, "Em muốn nói như vậy!".
Đêm nay là lần đầu tiên, cũng là lần đầu tiên trong nửa năm qua, Thiệu Vinh nâng cằm lên, dùng đôi mắt ngấn nước đó nhìn thẳng vào Nhan Hạc kính, như thể đang sợ hãi, sững sờ nhìn anh.
Điều kì lạ chính là, rõ ràng người chia tay là Thiệu Vinh, nhưng hiện giờ cậu lại bày ra dáng vẻ của một nạn nhân, bất luận Nhan Hạc Kính có nhìn vào đôi mắt kia bao nhiêu lần vẫn sẽ cảm thấy thương tiếc. Lần đầu tiên Thiệu Vinh nói "Em yêu anh." cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, nên Nhan Hạc Kính tin tưởng.
"Em đã xong việc ở nước ngoài rồi, sau này sẽ ở trong nước làm việc?"
"Đúng vậy."
"Em có người khác?"
"Không có"
"Anh không tốt với em sao?"
"Không phải, anh rất tốt với em"
"Vậy tại sao lại muốn chia tay?"
Nhan Hạc Kính không rõ tại sao mình lại hỏi như vậy, những tai họa ngầm ấy đã được phơi bày từ lâu, chỉ là do anh cố dùng tay che đậy, hôm nay tại đây, chúng xuyên qua lòng bàn tay anh, không thể chống đỡ.
Triệu Vinh trông có vẻ nhỏ tuổi, thật ra chỉ nhỏ hơn Nhan Hạc kính vài tháng, nhìn thế nào cũng không ra được đã ba mươi. Nhưng cậu có được sự trầm ổn của tuổi ba mươi. Cậu trả lời một cách dứt khoát: "Bởi vì em không thể yêu anh nữa. Nhan Hạc Kính, chúng ta dừng ở đây thôi."
Nhan Hạc Kính không níu kéo nữa.
Đồ ăn vẫn chưa ăn hết, Nhan Hạc Kính đóng gói một ít, nghĩ đến trưa mai không cần phải nấu cơm.
Họ đi dọc hành lang xuống lầu, ở cửa nhà hàng vẫy tay chào tạm biệt. Lúc Nhan Hạc Kính lên xe, Thiệu Vinh vòng lại, gõ cửa sổ xe.
Nhan Hạc Kính hạ cửa sổ, hỏi: "Sao thế?"
Thiệu vinh đặt chiếc chìa khoá vào tay Nhan Hạc Kính, đầu ngón tay cọ qua bàn tay anh.
"Hạc Kính, chìa khoá nhà anh, trả lại cho anh." Khuôn mặt nhỏ nhắn Thiệu Vinh ẩn hiện trong bóng tối, "Đừng trách em, được không?"
Nhan Hạc Kính nói không nên lời, không biết khổ sở với tiếc nuối cái nào chiếm nhiều hơn, từ lúc ăn cơm đến giờ càng lúc càng đè ép. Nhưng càng có nhiều bất ngờ, Nhan Hạc Kính lại càng không muốn níu Thiệu Vinh lại nữa.
Nhan Hạc Kính nắm chặt tay, dấu răng chìa khoá in vào da thịt, bóng dáng Thiệu Vinh bị bao phủ bởi ánh đèn đường mờ nhạt, càng lúc càng xa, cậu vẫn mặc chiếc áo khoác dài màu đen ấy.
Nghĩ lại, Nhan Hạc Kính và Thiệu Vinh ở bên nhau 4 năm, Thiệu Vinh là người bình đạm nên tình yêu của họ cũng có phần vô vị, bây giờ chia tay cũng nhạt nhẽo như vậy. Nhà Thiệu Vinh thúc giục cậu kết hôn, trong nhà có rất nhiều họ hàng, họ giới thiệu rất nhiều cô gái cho cậu, Thiệu Vinh không nói ra nhưng anh biết rằng cậu muốn chấp nhận những cô gái đó.
Nói về chuyện tình cảm, Nhan Hạc Kính đã sớm không biết được liệu mình có còn tình cảm mãnh liệt với Thiệu Vinh hay không, chỉ là anh luyến tiếc 4 năm của họ. Anh 31 tuổi, có thể yêu đương 4 năm đã hiếm, huống gì anh biết tìm một người yêu đồng tính càng không dễ dàng, anh đã tìm kiếm mệt mỏi rồi.
Buổi tối lúc Thương Ứng đến, Nhan Hạc Kính đang nằm trên sô pha ngủ, đèn vẫn còn sáng. anh đi ra mở cửa, xong lại chui vào chăn. Chăn rất dài, màu xám kéo dài đến tận mặt đất, dường như hoà vào làm một với tấm thảm ở phòng khách.
Thương Ứng là biên tập viên của Nhan Hạc Kính, nên đã quen cửa quen nẽo, không cần tiếp đón mà trực tiếp ngồi xuống.
Nhan Hạc Kính trở mình, phát ra một vài tiếng nói mơ hồ, không biết là đang nói cái gì, Thương Ứng dứt khoát làm lơ, nhìn đến mấy đầu lọc trên gạt tàn, bên cạnh còn có mấy viên thuốc nằm rải rác.
"Chuyện này là sao vậy?"
"Anh với Thiệu Vinh chia tay rồi." Nhan Hạc Kính trả lời một cách yếu ớt, đặc giọng mũi, ngón tay dài trong chăn vươn đến, nửa gối trên đệm, ý bảo Thương Ứng đưa thuốc lá cho mình
Thương Ứng thở dài: "Bị cảm thì đừng có hút thuốc."
Hắn lại nói tiếp: "Cũng là chuyện sớm hay muộn".
Lúc đầu Thiệu Vinh theo đuổi Nhan Hạc Kính, Thương Ứng vẫn nghĩ cậu ta nhất định sẽ không theo đuổi được, không ngờ lại có thể, kết quả hai người ở bên nhau 4 năm, nhưng Thương Ứng vẫn nghĩ họ sẽ không thể đi được đến cùng, hiện tại cuối cùng Thương Ứng đã đoán đúng.
Nhan Hạc Kính không còn sức lực mà đi về phía trước, rụt tay lại, nửa mở mắt, nhéo mũi hỏi: "Có chuyện gì?"
Thương Ứng cười tươi, từ túi áo lấy ra một tấm giấy trắng trông như là thiệp mời.
"Đến đưa anh thiệp mời dự đám cưới."
Thiệp mời được thiết kế rất đẹp, chữ thiếp vàng hơi nổi lên, bên ngoài là một đoá hoa hồng với những đường cong mềm mại, còn có cả mùi hương hoa hồng. Ngón tay Nhan Hạc Kính khẽ chạm qua, ngẩng mặt lên xem, một lúc lâu sau mới nói: "Chúc mừng em, lão Thương".
Thương Ứng vỗ bả vai Nhan Hạc Kính, cả người tràn ngập niềm vui của người sắp kết hôn, an ủi anh như cho có lệ: "Không cần phải ngưỡng mộ, chắc chắn sẽ có người tốt hơn đang đợi anh."
"Người tốt hơn?"
Nhan Hạc Kính nhắm mắt lại, mệt đến nỗi sắp ngủ, có lẽ là do tác dụng của thuốc cảm, anh nghe thấy Thương Ứng nói lời tạm biệt, lúc sau thì ý thức chìm nghỉm.
Anh mơ thấy trước kia, trước kia có Thiệu Vinh, cậu nháy đôi mắt vô tội, nói cậu muốn ở bên cạnh anh.
- HẾT CHƯƠNG 2-
Danh Sách Chương: