• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 38




Phương Tử Quân vốn là gã đàn ông có lòng tự trọng cực cao, nếu không cũng chẳng đến nỗi đã ngoại tình rồi còn tìm kiếm sai lầm của Lâm Mân Côi.



Dạo này Hoàng Oanh rất tốt với hắn, gần như muốn gió được gió, muốn mưa được mưa dần dà Phương Tử Quân rất tự hào.



Gái già Hoàng Oanh ấy chắc chắn phải lòng hắn rồi. Quả nhiên, bất cứ phụ nữ nào cũng trốn không thoát quần tây của hắn.



Nhưng, người phụ nữ đã phải lòng một đàn ông sẽ lăn lộn trên giường với một người đàn ông khác ở trước mặt người yêu của cô ta sao?



Đáp án là: Ha ha.



Mặt Phương Tử Quân nóng bừng đỏ lự, đặc biệt ở khoảng cách gần thế, hắn có thể thấy rõ cái thứ tội ác của gã đàn ông kia đang ra ra vào vào chỗ riêng tư của Hoàng Oanh, khi rút ra còn kéo theo ít dịch thể trắng loáng, vừa nhìn đã biết hai người làm rất lâu rồi.



Mặt Phương Tử Quân đỏ bừng, đương nhiên do giận dữ.



Quá giận dữ nên không còn phong thái.



Chẳng chút nghĩ ngợi muốn xoay người bỏ đi, mà Hoàng Oanh ở trên giường giống như giật mình tỉnh lại, vẫy vẫy tay với Phương Tử Quân, mái tóc dài của người phụ nữ nghiêm túc rũ xuống, cả người lộ vẻ lười nhác sau khi được hầu hạ, nhưng ở trong mắt Phương Tử Quân, lại là tội ác tày trời.



"Oanh Oanh... em giỏi thật... em rất giỏi... em đây có ý gì?"



Trước sự phẫn nộ của Phương Tử Quân, Hoàng Oanh rất bình tĩnh và không thèm để ý.



"Vui đùa chút thôi... Anh có muốn tham gia luôn không, nhóm ba người sướng lắm..."



Hắn biết Hoàng Oanh là một người đàn bà dâm đãng từ lâu, nhưng Phương Tử Quân cho rằng trong khoảng thời gian này, Hoàng Oanh đã quỳ dưới quần tây của hắn, có điều...



Giờ xem ra, hoàn toàn do hắn suy nghĩ nhiều.



Phương Tử Quân cảm thấy thất bại, càng thấy mất mặt hơn, rất muốn ném cái tát qua.



Tát chết mụ đàn bà đê tiện dâm đãng này.



Lòng bàn tay ngứa ngáy, Phương Tử Quân cắn chặt răng, rất lâu mới kiềm chế được hành động quá khích của mình, bật ra một câu.



"Xin lỗi, Oanh Oanh, hôm nay tôi thực sự không có tâm trạng."



"Không có tâm trạng?" Hoàng Oanh hình như bật cười một tiếng, còn chưa mở miệng nói tiếp, gã đàn ông hung hăng làm Hoàng Oanh kia đã ôm lấy cô ta, dang rộng hai chân quấn quýt ở trước mặt Phương Tử Quân, từ góc độ này của Phương Tử Quân có thể nhìn thấy dụng cụ X ướt nhẹp của hai người.



Ghê tởm, Phương Tử Quân ghê tởm không nói nên lời.



Nhưng gã đàn ông ấy giống như thách thức, trực tiếp chuyển động, vừa hôn vành tai Hoàng Oanh vừa nói: "Oanh Oanh... tìm đâu ra người anh em này thế... rất cá tính..."



"Cá tính?" Hoàng Oanh vẫn còn cười, nhưng từ trên người gã đàn ông ngồi dậy, chậm rãi xuống giường tiến lại gần Phương Tử Quân.



Nói xin lỗi đi, tỉnh ngộ đi, mụ đàn bà đê tiện.



Phương Tử Quân nghĩ thầm, mụ đàn bà này nhất định sẽ quỳ xuống trước mặt hắn, cầu tha thứ cầu hòa hảo.



Bốp –



Nhưng, sự thật đảo ngược chớp nhoáng.



Hoàng Oanh vừa cao vừa gầy, trông khí thế không hề thua kém Phương Tử Quân. Lúc này một cái tát vung lên mặt Phương Tử Quân, chiếm được vẻ mặt không dám tin của Phương Tử Quân, cô ta cười lạnh, "Anh tưởng anh là ai, cùng lắm chỉ là một tên trai bao tôi bỏ tiền ra mua thôi... Anh có tư cách gì nói không có tâm trạng..."



Đời này Phương Tử Quân chưa từng mất mặt vậy, trong khoảng thời gian ngắn hắn thực sự rất muốn tát trả lại.



Song Hoàng Oanh nhìn thấu suy nghĩ của hắn, chống nạnh tiếp tục cười lạnh: "Thứ hèn nhát như anh mà muốn động vào tôi... Tôi nói cho anh biết, tôi nhìn trúng Phương Tử Quân anh là phúc của anh, anh ngoan ngoãn, tâm trạng tôi tốt còn lâm hạnh anh... Nếu anh không biết điều, thì người muốn lên giường tôi còn nhiều lắm... không kém người như anh đâu..."



Phương Tử Quân rất hận, hận đến nghiến răng nghiến lợi.



Nhưng còn cách nào ư? Người phụ nữ mềm mại dễ bắt chẹt như Lâm Mân Côi hắn không cần, nhất định phải ra ngoài tìm Lâm Thanh Thiển lẳng lơ kia, coi như đó là tình yêu đích thật của hắn, nhưng Hoàng Oanh tính là gì...



Trong khoảng thời gian ngắn, nước mắt nhục nhã của Phương Tử Quân đảo quanh hốc mắt, dáng vẻ yếu đuối của hắn hình như làm Hoàng Oanh hơi mềm lòng, thở dài một tiếng, chủ động kéo Phương Tử Quân lên giường.



"Tử Quân, đừng ầm ĩ với tôi nữa, chúng ta cứ vui vẻ chơi đùa, không tốt sao?" Thấy Phương Tử Quân không lên tiếng, Hoàng Oanh lại bỏ thêm một câu, "Hay anh không muốn thứ hai đi làm?"



"..."



Tối đó, giống như muốn phát tiết vậy, Phương Tử Quân dốc hết toàn lự, tốt nhất làm Hoàng Oanh chỉ có thể xin tha. Khi ấy, Phương Tử Quân vừa cưỡi Hoàng Oanh, vừa tét mông Hoàng Oanh bốp bốp.



Miệng hung hăng nói: "Tôi f* chết cô... Đồ dâm tiện!"



Hiếm khi hắn cường thế khiến Hoàng Oanh sung sướng bất ngờ, nhanh chóng run rẩy thành một khối. Cuối cùng sau khi làm xong, Phương Tử Quân bị nhục nhã khó tránh khỏi tâm trạng không tốt, ngược lại Hoàng Oanh được hầu hạ sung sướng, tâm tình tốt hẳn quay sang dỗ dành Phương Tử Quân.



Không chỉ nói sẽ chia hoa hồng tháng này cho hắn, còn đưa cho Phương Tử Quân thẻ phụ, bảo hắn đi mua ít thứ cho vui vẻ.



Cũng chính giờ khắc này, Phương Tử Quân mới ý thức sâu sắc, hắn là một tên mặt trắng được bao nuôi.



Buồn cười là, còn không phải người duy nhất.



Nhưng giờ đã không cho phép hắn đổi ý.



Bên này Lâm Mân Côi chẳng biết Phương Tử Quân đang nước sôi lửa bỏng, cả ngày cô hơi buồn bực. Nghe Lâm Kiến Quốc nói, lệnh thuyên chuyển của Phương Tử Quân đã gửi xuống, cuối tuần này sẽ sang cục Kiểm toán làm việc.



Nghĩ đến tên khốn đó không bị trừng phạt, ngược lại càng sống càng tốt, Lâm Mân Côi vô cùng khó chịu.



Buổi tối khi ăn cơm với Phương Nhược Cuồng, Lâm Mân Côi khó tránh khỏi có chút không vui.



Phương Nhược Cuông thấy tâm trạng cô không tốt, bèn ôm cô vào lòng, ước lượng cân nặng, dùng giọng nói cực kỳ đáng tiếc bảo: "Hoa nhỏ, gần đây em nhẹ đi rất nhiều,"



Quả nhiên phụ nữ luôn để ý đến cân nặng, Lâm Mân Côi thoát khỏi ma chướng của Phương Nhược Cuồng, hào hứng muốn đi cân, nhưng bị Phương Nhược Cuồng ôm lại. "Ông chú" hết sức thân mật xoa ngực cô, vừa ngậm đôi môi căng mọng của cô, vừa bất mãn nói: "Sớm biết sự chú ý của em đều đặt trên người tên Phương Tiểu Bạch kia, anh đã tốc chiến tốc thắng,..."



Lâm Mân Côi bị hôn đến mức thở hồng hộc, thình lình nghe Phương Nhược Cuồng nói thế, trong lòng chợt sáng tỏ, chủ động xoay người ôm cổ Phương Nhược Cuồng, hôn đối phương cuồng nhiệt triền miên.



"Nhược Cuồng, lúc nãy anh nói gì..."



Đầu lưỡi Lâm Mân Côi cho anh cảm giác quá tuyệt vời, Phương Nhược Cuồng hừ hừ hai tiếng bày tỏ vẫn muốn nữa.



Lâm Mân Côi cũng rộng rãi đưa lưỡi qua, khuấy đảo đối phương truy đuổi chơi đùa, rất nhanh hai người đều nóng lên.



Sô pha rất rộng, nửa người dưới của Lâm Mân Côi mau chóng mát lạnh, thứ cứng rắn chống đỡ trên người cô xâm nhập từng chút từng chút nơi ướt át của cô.



Cảm giác căng trướng được lấp đầy khiến Lâm Mân Côi hài lòng rên một tiếng, chợt ưỡn người, vừa vặn đưa nụ hoa đầy đặn vào miệng Phương Nhược Cuồng.



Cách lớp áo lót mỏng, Phương Nhược Cuồng liếm láp nụ hoa ướt át, một tay còn nắm lấy thắt lưng cô, nửa ép buộc cô nuốt lấy dục vọng căng phồng của anh.



Rất nhanh, nơi kết hợp của hai người tiết ra dịch ấm nóng, Lâm Mân Côi động một hồi, cái mông nhỏ lắc đến mỏi nhừ, thắt lưng cũng mềm nhũn, làm sao cũng không chịu nổi.



"Không được nữa?"



Phương Nhược Cuồng còn cười nhạo cô, sau khi thấy cô bất mãn hờn dỗi, người đàn ông bèn tăng tốc độ, thắt lưng cường tráng chuyển động rất nhanh giống như mô tơ thần tốc, mạnh mẽ đưa cô đến cao triều.



Sau khi xong việc, Lâm Mân Côi ghé vào lòng Phương Nhược Cuồng, câu được câu không nghịch tóc đối phương, còn hỏi: "Đúng rồi, lúc nãy anh có ý gì?"



Phương Nhược Cuồng ăn uống no nê, đặc biệt dễ nói chuyện, vì vậy kể lại chuyện Hoàng Oanh cho Lâm Mân Côi nghe.



Lâm Mân Côi thoáng hưng phấn, "Anh nói Hoàng Oanh ấy là một tay chơi, vậy đâu phải khẩu vị của tên tiểu nhân Phương Tử Quân kia?"



Phương Nhược Cuồng tiếp tục kéo Lâm Mân Côi vào lòng, vô cùng thân mật hôn trán cô, mới từ từ nói: "Đàn ông thích chơi, nhưng không thích bị chơi."



Nói xong, Phương Nhược Cuồng ném ánh mắt đầy thâm ý cho Lâm Mân Côi, Lâm Mân Côi chớp mắt, hình như hiểu ra.



Nghĩ đến Phương Tử Quân luôn ra vẻ cao ngạo vênh váo trước mặt cô, cho rằng phụ nữ nào cũng đều quỳ dưới quần tây hắn, nghĩ đến hắn có một ngày bị phụ nữ chơi đùa lại, nhất thời lòng cô cực kỳ sung sướng.



Thấy tâm trạng Lâm Mân Côi tốt hắn, mặt mày Phương Nhược Cuồng cũng vui vẻ.



Vuốt ve thân thể trần trụi của Lâm Mân Côi, lại chậm rãi chui vào bên dưới cô, Lâm Mân Côi vẫn còn ướt át, dễ dàng để anh tiến vào.



Hai người cứ triền miên như vậy trên ghế salon, câu được câu không nói chuyện phiếm, thuận tiền từ từ nghiền nát đóa hoa hồng phấn.



Lâm Mân Côi nhanh chóng chịu không nổi, run rẩy hét lên một tiếng, dưới thân nhất thời ướt nhẹp một mảng.



Lúc này Phương Nhược Cuồng hài lòng ôm cô, tiếp tục nói tin tốt cho cô nghe.



"Chỗ Hoàng Oanh sẽ mau chóng thấy kết quả."



Lâm Mân Côi mệt mỏi chỉ muốn ngủ, thình lình nghe được câu ấy của Phương Nhược Cuồng, lập tức chống người dậy, tràn ngập nghi hoặc: "Ý anh là gì?"



"Biết Quân Cửu Thiên không?"



Lâm Mân Côi gật đầu, Bí thư thành ủy đẹp trai của Nghi Châu ấy có một dạo trở thành cao phú soái có tiềm lực nhất Nghi Châu, được vô số thiếu nữ mê mẩn, sao cô không biết chứ.



"Có lẽ anh ta muốn xuống tay với thị trưởng Hoàng... Đối phương cho rằng anh ta trẻ tuổi sẽ không ra tay độc ác, anh thấy lần này ông ta nhìn lầm rồi, Quân Cửu Thiên là một nhân vật khá tàn nhẫn..." Phương Nhược Cuồng nhắc tới Quân Cửu Thiên, vẻ mặt tràn đầy sự kính phục, "Phải rồi, Hoàng Oanh là cháu gái thị trưởng Hoàng, cũng là lãnh đạo trực tiếp của cha em..."



Phương Nhược Cuồng nói đến đây, Lâm Mân Côi thoáng hiểu ra.



Phương Nhược Cuồng nghe được phong thanh nên nhắc nhở cô.



Mặc dù trong cuộc hôn nhân của Lâm Mân Côi và Phương Tử Quân. Lâm Kiến Quốc đã làm một số chuyện khiến cô lạnh lòng, nhưng dù sao cũng là ba ruột mình, chẳng lẽ Lâm Mân Côi có thể bỏ mặc không quan tâm?



"Anh nghĩ em có nên nhắc nhở ông ấy không? Dù gì ông ấy đã làm chuyện sai..."



Thấy cô gái nhỏ đau buồn, Phương Nhược Cuồng hơi hối hận vì đã cho Lâm Kiến Quốc một cơ hội, bất quá anh nghĩ mặc kệ thế nào, người nọ cũng coi như ba vợ anh, kính già yêu trẻ là truyền thống tốt đẹp, anh vẫn nên tuân theo.



Ôm lấy cô gái nhỏ, Phương Nhược Cuồng vô cùng thân thiết khuyên giải, an ủi, "Việc này tùy em, nhưng Hoa nhỏ nè, em hỏi vậy chẳng phải em có quyết định rồi sao?"



Đúng thế, sau khi Lâm Mân Côi thông suốt, liền sung sướng tiến vào vòng ôm của Phương Nhược Cuồng, tựa vào ngực anh, cô cực kỳ buồn ngủ.



Cô không phải người có tam quan đặc biệt đứng đắn, bằng không cũng sẽ chẳng làm vậy với Phương Nhược Cuồng.



Ngay cả khi Lâm Kiến Quốc không đúng, nhưng ông ta vẫn là ba cô, cô có thể thờ ơ mặc kệ ư? Hơn nữa thói đời này đứng đúng đội ngũ rất quan trọng, nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Mân Côi vẫn quyết định nói chuyện với Lâm Kiến Quốc.



Cô không muốn mẹ Kim Phân Phương đã lâu không về, vừa về nhà liền chịu hai cú sốc.



Không còn con rể.



Cũng sắp không còn chồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK