• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Thanh Ngọc, em dậy chưa, anh mua đồ ăn sáng cho em này.

Tiếng gọi ở dưới nhà cắt ngang dòng suy nghĩ của Thanh Ngọc. Nhận ra giọng nói quen thuộc, cô vui mừng mà chạy bay xuống nhà, vội vàng đến nỗi không kịp xỏ dép.

Thanh Ngọc có một người anh trai là Dương Thanh Hải. Anh ấy đối với cô vô cùng tốt, có thể nói là hết mực cưng chiều. Mọi người xung quanh còn nói đùa rằng: "Nếu Thanh Ngọc muốn ngôi sao ở trên trời, chắc chắn Hải sẽ tìm mọi cách để hái sao tặng cho em gái"

Hải là một quân nhân. Anh quyết định thi vào trường quân đội một phần vì yêu màu xanh áo lính, một phần là do muốn tìm ra hung thủ đã hại chết bố mình. Bố anh là một chiến sĩ ưu tú. Hải còn nhớ, năm anh vừa tròn mười tám tuổi, khi anh sắp bước vào kỳ thi quan trọng nhất của cả cuộc đời, anh nhận được tin bố mình bị sát hại bởi bọn khủng bố trong lúc đang làm nhiệm vụ. Lúc đó, anh đã thề rằng, nhất định phải báo thù cho bố.

Khi Thanh Ngọc vừa đỗ đại học cùng thành phố với anh, Hải lập tức tìm chỗ ở cho em gái. Chỉ là việc tìm nhà vô cùng khó khăn. Anh đã đi xem nhà không dưới chục lần nhưng vẫn không tìm được chỗ nào ưng ý. Cũng may nhờ Trần Anh Vũ giới thiệu, việc thuê nhà mới xem như được giải quyết.

Căn hộ Hải thuê nằm ở khu biệt thự Thiên Phương mới xây dựng cách đây không lâu. Nơi này phong cảnh khá tốt, từ đây đến trường học của em gái chỉ mất mười năm phút, cũng cách chỗ anh làm việc rất gần. Hải rất nhanh liền ký hợp đồng thuê nhà. Nhưng không biết vì lý do gì, đã ba năm, những căn hộ xung quanh nhà anh đều không có người đến ở.

Anh thường xuyên phải ra ngoài làm nhiệm vụ, rất lâu mới có thể trở về nhà.

Nhiệm vụ lần này của anh có chút đặc thù. Hải được phân công theo dõi một đường dây buôn bán ma tuý xuyên quốc gia. Việc này vô cùng nguy hiểm. Phải đến nửa năm, khi tên trùm ma tuý cùng đàn em bị tóm gọn, anh mới có thể trở về thăm em gái.

Biết anh trai trở về, Thanh Ngọc vô cùng vui vẻ. Cô chạy đến ôm chầm lấy anh trai, sau đó nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt.

- Anh gầy đi rồi, da cũng đen hơn trước rất nhiều.

Thanh Ngọc đau lòng cho anh trai, không nhịn được mà cằn nhằn. Anh gầy hơn trước. Nước da màu đồng của anh sạm đen lại vì nắng mưa, khuôn mặt cũng hốc hác hơn trông thấy. Thậm chí trên người anh còn có thêm không ít vết sẹo lớn nhỏ khác nhau.

- Anh bị thương.

Không phải là một câu hỏi, Thanh Ngọc nghẹn ngào khi nói ra câu này.

Lúc ôm anh, cô đã ngửi thấy một mùi máu tươi nhàn nhạt. Tay Thanh Ngọc run run sờ vào vết thương đã được băng bó, không kìm được mà rơi xuống những giọt nước mắt.

Nhìn thấy em gái khóc, Hải luống cuống không biết phải làm thế nào, nước mắt của em gái luôn là thứ khiến anh phải đầu hàng cam chịu.

Anh xoa đầu cô, nhẹ nhàng giải thích:

- Đừng lo lắng, chỉ là vết thương ngoài da thôi, bác sĩ đã băng bó cho anh rồi. Chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là sẽ khỏi.

- Anh nói dối. Anh bị thương rất nặng. Từ lúc gặp anh, em đã để ý kỹ, tay trái của anh luôn buông thõng, hơn nữa lúc anh ôm em cũng chỉ ôm bằng một tay. Rõ ràng tay trái của anh không thể cử động được.

Dù biết anh trai vì không muốn để mình lo lắng nên mới nói như vậy nhưng Thanh Ngọc vẫn vô cùng tức gận. Anh ấy lúc nào cũng như vậy, lúc nào cũng chỉ biết chịu đựng một mình, lúc nào cũng đặt cô dưới vòng bảo hộ của anh, để cô có thể sống vô lo vô nghĩ. Cũng giống như trong giấc mơ, anh vì cứu cô không màng nguy hiểm lao vào bầy zombie cứu cô. Mà cô lúc đó chẳng thể giúp gì cho anh!

Thanh Ngọc nắm chặt lòng bàn tay, móng tay ghim sâu vào da thịt. Cảm giác đau xót tràn đến não bộ.

- Vết thương không có nghiêm trọng như em nghĩ, bác sĩ nói dăm bữa nửa tháng là tay anh có thể hoạt động bình thường. Thật đó. Em đừng khóc nữa. Không phải em thích ăn cháo gà nhất sao, anh mua cho em rồi, em ăn đi không để lâu cháo gà sẽ mất ngon.

Hải luống cuống lau nước mắt ướt đẫm trên khuôn mặt của em gái, anh thề thốt dỗ dành cô, sau đó lại đánh trống lảng sang chuyện khác. Trong lòng anh không ngừng tự trách. Anh đã làm em gái khóc. Nếu bố ở đây, chắc chắn bố sẽ đánh anh nhừ đòn mất. Chỉ là…bố đã không còn ở bên cạnh họ nữa rồi!

Thanh Ngọc không muốn anh trai vừa trở về liền phải khó xử. Cô gật đầu đồng ý.

Từ hôm nay trở đi, cô phải chú ý nhắc nhở anh dưỡng thương cho thật tốt. Nếu không, một người cuồng công việc như anh chắc chắn sẽ lao vào huấn luyện ngay. Đến lúc đó, vết thương của anh sẽ rất khó lành. Thanh Ngọc tự nhủ.

Mười lăm phút sau, cô đã có mặt ở bàn ăn. Thanh Ngọc nhìn bát cháo gà toả ra làn khói nghi ngút, không hiểu sao, cô có chút không muốn ăn.

- Sao em không ăn đi? Cháo gà hôm nay không hợp khẩu vị của em sao?

Thấy em gái mãi không ăn, Hải khẽ nhíu mày. Anh nhận ra tâm trạng em gái có gì đó rất khác lạ. Hải bắt đầu lo lắng. Có khi nào trong thời gian anh không có ở nhà, em gái đã phải chịu ấm ức hoặc bị bắt nạt không? Gần đây cũng có không ít vụ bạo lực học đường xảy ra.

Nghĩ như vậy, Hải vội hỏi Thanh Ngọc:

- Ngọc, gần đây em gặp chuyện gì không vui sao? Hay là có ai bắt nạt em? Nếu có em hãy nói cho anh biết, anh lập tức đi trút giận cho em.

Thanh Ngọc vẫn còn đang chìm trong cảm xúc đau khổ do giấc mơ vừa nãy mang lại. Đến bây giờ cô vẫn không có câu trả lời cho giấc mơ kì lạ đó!

Cô nhìn gương mặt lo lắng của anh trai, bỗng Thanh Ngọc loé lên ý tưởng.

Anh trai là người rất thông minh. Có lẽ nếu cô kể cho anh về giấc mơ đó, anh trai sẽ phát hiện ra điều gì đó. Dù sao điều này cũng hơn hẳn việc cô một mình ngồi đây lo lắng, bất an.

- Anh…

- Mấy ngày nay, em đều nằm mơ thấy tận thế sẽ xảy ra. Trong mơ, loài người sẽ biến thành những con quái vật ăn thịt người giống như những con zoombie trong phim ảnh. Khung cảnh rất đáng sợ...

Nghe đến đây, khuôn mặt Hải liền lạnh xuống. Việc giấc mơ của Thanh Ngọc thường ứng với hiện thực anh vẫn luôn biết. Chỉ là anh là người theo chủ nghĩa vô thần, vốn không tin vào ma quỷ nên anh cũng chỉ nghĩ đó là chuyện trùng hợp. Nhưng nhìn em gái trong trạng thái lo lắng cùng hốt hoảng như vậy, Hải rơi vào trầm tư.

Zombie ư? Anh đã từng thấy zombie trong phim ảnh. Con người sẽ giống như phát điên mà lao đến người sống mà cắn xé, biểu hiện rất giống với bệnh dại.

“Bệnh dại? Không đúng!"

Mặt Hải biến sắc. Theo thông tin anh mới nhận được, mấy ngày nay, tỉ lệ mắc bệnh dại ở người tăng nhanh đột biến dù người bệnh không tiếp xúc với chó mèo hay bị chó mèo cắn. Viện nghiên cứu hiện tại vẫn chưa phát hiện ra nguồn cơn gây bệnh. Hơn nữa những người mắc bệnh dại lúc đầu sẽ có biểu hiện sốt và cảm cúm.

Hải chợt nhớ đến câu nói kỳ lạ của một người thần bí nói với tên trùm ma tuý qua điện thoại: “Thí nghiệm thành công, virus Z đã cho ra kết quả, tân thế giới chuẩn bị mở ra"

Đáy mắt Hải là một mảng lạnh lẽo. Có khi nào loại virus Z mà đám người đó nhắc đến có liên quan đến dịch bệnh Zombie không?

- Thanh Ngọc, em hãy thử kể cho anh nghe những gì xuất hiện trong giấc mơ của em có được không.

Thấy dáng vẻ vô cùng nghiêm trọng của anh trai, Thanh Ngọc cố gắng nhớ lại giấc mơ rồi kể lại cho anh nghe một cách vô cùng chi tiết.

- Trong giấc mơ của em, năm ngày sau sẽ xảy ra mạt thế. Lúc mạt thế bắt đầu là ban đêm, mọi người không hề phát giác. Nhưng đến buổi sáng, khung cảnh vô cùng hỗn loạn. Rất nhiều người đột nhiên ngất xỉu, sau đó bị biến thành zombie ăn thịt con người.

Cẩn thận nghe những lời em gái nói, rất nhanh, Hải đã bắt được điểm mấu chốt. Nhưng anh vẫn cần một số thông tin để xác định.

- Em có còn nhớ trước khi mạt thế bắt đầu có xảy ra chuyện gì khác không, ví dụ như bão, tai nạn giao thông chẳng hạn?

Nghe anh trai nói, mắt Thanh Ngọc sáng lên. Quả nhiên là anh trai. Nếu có thể chứng thực những sự việc xảy ra trước đó, cô có thể biết chính xác mạt thế có thực sự xảy ra hay không.

Thanh Ngọc căng da đầu cố nhớ lại từng chi tiết. Giấc mơ mang đến cho cô lượng thông tin rất lớn. Nhưng thời gian càng lâu, những hình ảnh trong giấc mơ lại càng trở nên mơ hồ. Đến bây giờ, trong đầu cô chỉ nhớ một số sự kiện chính.

- Đúng rồi!

Thanh Ngọc như reo lên, rồi cô nói tiếp:

- Mạt thế xảy ra vào ngày 24 tháng 10 thì năm ngày trước mạt thế, tức là ngày 20 tháng 10 cầu Hương Vân nối liền hai tỉnh C và K bị sập. Đây là công trình trọng điểm quốc gia nên việc này thu hút rất nhiều dư luận.

Sở dĩ Thanh Ngọc có thể nhớ được việc này là do việc sập cầu gây thương vong rất lớn, hơn nữa nó còn xảy ra ngay trong ngày đặc biệt.

- Sập cầu vào lúc nào?

- Là buổi sáng. Thanh Ngọc nhanh chóng đáp.

Nói đến đây, cả hai anh em Ngọc không khỏi giật mình. Hôm nay chẳng phải là ngày 20 tháng 10 sao?

Khi đã định thần lại, Hải vội vơ lấy điều khiển ti vi sau đó nhanh chóng chuyển sang kênh tin tức buổi sáng.

Trong tivi, cô MC dẫn chương trình thời sự buổi sáng đang đề cập đến những vấn đề nóng hổi trong ngày.

- Xà lan húc sập cầu khiến nhiều người bị thương, sự việc xảy ra vào khoảng 5h30 rạng sáng hôm nay tại cầu Hương Vân, thành phố Vẫn Phương, tỉnh K.

Thanh Ngọc nhìn anh trai, ánh mắt cô vô cùng hoảng hốt.

"Cầu Hương Vân bị sập! Mạt thế thực sự sẽ xảy ra!"



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK