Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỷ Từ Nhiên hôn mê suốt mấy tiếng đồng hồ cũng tỉnh dậy. Cô ngồi trên giường, ánh mắt mờ mịt nhìn những người trong phòng, mùi thuốc khử trùng lẩn quẩn quanh chóp mũi, trên đầu quấn một nùi băng trắng nặng trịch.

Kỷ lão phu nhân vội vàng lấy nắm tay cô cháu nhỏ: “Nhiên Nhiên, cháu thấy thế nào rồi?”

Vợ chồng Kỷ Phùng và Lương Tích đứng bên cạnh trong lòng đầy căng thẳng nhìn con gái mình.

Bọn họ đang ở lễ cưới đột nhiên lại nhận được điện thoại của Mạc Tinh Duyệt nên tức tốc đến đây. Nhìn con gái quấn băng trên đầu, gương mặt nhợt nhạt, bậc làm cha làm mẹ xót hết cả ruột gan.

“Bà là ai? Còn mấy người là ai vậy?” Kỷ Từ Nhiên bất an, thu tay về giấu dưới lớp mềm màu trắng đục, ánh mắt sợ sệt không dám nhìn thẳng.

Cả phòng kinh ngạc, Kỷ Du Triệt với Khương Tiếu ở ngay cửa nghe được câu này liền chạy đi gọi bác sĩ kiểm tra.

Lâm Trứ Nghi cùng một bác sĩ khác đến phòng bệnh, vội vàng tiến hành kiểm tra tổng quát. Kết quả kiểm tra cho thấy não của Kỷ Từ Nhiên bị chấn động nhẹ gây mất trí nhớ tạm thời.

Lâm Trứ Nghi chỉ từng người trong Kỷ gia xem Kỷ Từ Nhiên còn nhớ được những ai để đưa ra phương án điều trị. Cô bắt đầu từ chỗ Kỷ lão phu nhân: “Đây là bà nội của em, em có nhớ ra không?”

Kỷ Từ Nhiên rụt rè lắc đầu, mười ngón tay đan vào nhau, xiết thật chặt lại.

Lâm Trứ Nghi lại chỉ qua vợ chồng Kỷ Phùng và Lương Tích: “Em có nhớ hai người này không, họ là cha mẹ của em.”

Kỷ Từ Nhiên cũng lắc đầu.

Lâm Trứ Nghi đăm chiêu, chỉ đến Kỷ Du Triệt: “Anh trai của em?”

Kết quả không ngoài dự đoán, Kỷ Từ Nhiên vẫn lắc đầu, trong mắt thể hiện rõ sự xa cách.

Khương Tiếu sốt ruột, cô đến gần bên giường hỏi: “Nhiên Nhiên, cậu có nhận ra tớ không, tớ là Khương Tiếu.”

Tầm mắt Kỷ Từ Nhiên dừng lại trên người Khương Tiếu rất lâu, đôi tay lặng lẽ giấu trong mềm run lên, lát sau lắc đầu trong im lặng.

Lâm Trứ Nghi quan sát một hồi, cuối cùng gọi Mạc Tinh Duyệt đang đứng trong góc phòng tới gần. Ôm một hi vọng mờ ảo, cô hỏi: “Em có nhớ ra người này là ai không?”

Kỷ Du Triệt thở ra một hơi ảo não, nhìn Mạc Tinh Duyệt đi tới mà buồn lòng thay cho bạn mình.

Năm mười lăm tuổi em gái anh cũng bị mất trí nhớ, tuy không mất trí nhớ hoàn toàn nhưng đã quên đi rất nhiều thứ, trong đó ký ức về Mạc Tinh Duyệt là quên đi một cách triệt để. Bây giờ ngay cả người nhà còn không nhớ ra thì làm sao nhớ được Mạc Tinh Duyệt.

Anh khẳng định bác sĩ Lâm đang làm chuyện dư thừa.

Mạc Tinh Duyệt vốn không muốn xuất hiện ngay khi Kỷ Từ Nhiên tỉnh, anh sợ cô thấy mình sẽ kích động mắng chửi làm ảnh hưởng đến bệnh tình. Dù sao trên đời này, Kỷ Từ Nhiên ghét nhất vẫn là anh. Huống hồ anh còn là người khiến cô ngã cầu thang.

Thế nhưng, Kỷ Du Triệt nhất quyết kéo anh vào phòng đợi, anh vào được lại không ra được.

Mạc Tinh Duyệt chậm rãi bước đến, bóng người cao lớn vững chãi phủ lên người Kỷ Từ Nhiên ngồi trên giường.

Anh đã chuẩn bị, chuẩn bị để cô một lần nữa quên đi mình.

Tầm mắt Kỷ Từ Nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, không biết nghĩ gì, gương mặt bất an sợ hãi ngay tức khắc sáng bừng lên, hệt như người cùng đường lạc lối nắm được cọng rơm cứu mạng.

“Mạc Tinh Duyệt!”

Ngoài kỳ vọng của mọi người, lần này Kỷ Từ Nhiên mở miệng nói ra một cái tên làm cả phòng chấn động.

Trong lòng Mạc Tinh Duyệt ngay tức khắc nổi lên cơn sóng lớn, anh quỳ một chân bên giường, ánh mắt đắm chìm nhìn ngắm người con gái trước mặt, giọng nghẹn ngào: “Em nhận ra anh?”

Kỷ Từ Nhiên gật đầu rồi lại lắc đầu, hai hàng lông mi run run.

Lâm Trứ Nghi vội hỏi: “Ngoài mặt và tên ra thì em có nhớ thêm được gì không?”

“Một ít nhưng không rõ lắm! Những người khác… cũng vậy.”

Lâm Trứ Nghi mỉm cười an tâm, như vậy là có hi vọng hồi phục trí nhớ. Cô để cho từng người trong phòng nói chuyện với Kỷ Từ Nhiên, thông qua nói chuyện kích thích bộ não nhớ lại.

Kỷ Từ Nhiên nghe người này tới người kia nói là bà nội, cha mẹ, anh trai và bạn của mình thì cũng tiếp thu chút ít mà gật gật đầu.Đến lượt Mạc Tinh Duyệt, anh chỉ nói anh là bạn thân của Kỷ Du Triệt, quen biết cô từ năm cô lên mười tuổi, ngoài ra không nói thêm bất cứ điều gì.

Lúc Mạc Tinh Duyệt định đi ra ngoài để Kỷ Từ Nhiên có nhiều thời gian nói chuyện với người nhà thì đột nhiên, một bàn tay nắm chặt lấy tay anh.

“Anh đi đâu vậy? Ở lại với em có được không?” Kỷ Từ Nhiên ngây ngô nói.

Mạc Tinh Duyệt nhíu mày nhìn kỹ người nắm tay mình, Kỷ Từ Nhiên bây giờ giống như một đứa trẻ cố giữ lấy món đồ chơi của bản thân, sống chết cũng không chịu buông tay.

Kỷ Du Triệt thấy vậy liền ấn Mạc Tinh Duyệt ngồi xuống ghế.

Người nhà Kỷ gia cũng nhanh chóng nắm bắt cơ hội.

“Nhiên Nhiên, ngày xưa cháu thích nhất là anh Tinh Duyệt đấy. Cháu còn từng hứa sau này lớn lên sẽ gả cho thằng bé nữa đó.”

Kỷ lão phu nhân lên tiếng, mặt mày vui mừng.

Kỷ Từ Nhiên hứng thú, dựng tai lên nghe, mấy người Kỷ gia lại tiếp sức, kể một loạt chuyện về quá khứ của cô với Mạc Tinh Duyệt.

Kỷ lão phu nhân tin rằng việc cháu gái mình mất trí nhớ là do duyên phận. Bà chứng kiến quá trình trưởng thành của Kỷ Từ Nhiên, cũng chứng kiến cái cách cô cháu nhỏ nhà bà xum xoe nói cười bên cạnh Mạc Tinh Duyệt.

Bà cứ tưởng hai đứa nhỏ này sau này sẽ nên duyên với nhau, không ngờ lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Kỷ Từ Nhiên mất trí nhớ, đặc biệt là mất ký ức về Mạc Tinh Duyệt, người mà cháu gái bà yêu quý nhất.

Vài năm sau, cháu gái bà dẫn bạn trai về nhà, bà không hài lòng chút nào. Trên dưới Kỷ gia cũng không hài lòng, bọn họ hợp sức cấm cản đủ đường nhưng rốt cuộc Kỷ Từ Nhiên vẫn thắng.

Bây giờ, cái gọi là duyên phận cuối cùng cũng vận hành đúng theo cái cách ban đầu nó đã từng.

Nói chuyện không được bao lâu, Lâm Trứ Nghi bảo mọi người nên về nhà để Kỷ Từ Nhiên nghỉ ngơi, hôm sau là có thể đến làm thủ tục xuất viện rồi.

Người nhà Kỷ gia dẫn nhau ra một góc bàn chuyện.

Kỷ lão phu nhân - người quyền lực nhất Kỷ gia đề xuất: “Chúng ta trực tiếp giao Nhiên Nhiên cho Tinh Duyệt luôn đi.”

Lương Tích - mẹ của Kỷ Từ Nhiên lại nói: “Như vậy có được không? Tinh Duyệt sẽ cảm thấy bất tiện, cậu ấy còn nhiều việc phải làm nữa mà mẹ.”

Kỷ lão phu nhân đánh vào trọng điểm: “Nhiên Nhiên chỉ nhớ mỗi mình Tinh Duyệt, bây giờ ở bên cạnh Tinh Duyệt mới tốt cho việc khôi phục trí nhớ.”

Kỷ Phùng - cha của Kỷ Từ Nhiên im lặng nảy giờ mới lên tiếng: “Thế còn đám cưới, còn Cơ Hàn Uy? Lúc Nhiên Nhiên khôi phục trí nhớ, nó sẽ trách chúng ta sao không nói chuyện này cho nó nghe.”

Kỷ lão phu nhân chậc một tiếng: “Lúc đó gạo nấu thành cơm rồi, Nhiên Nhiên còn làm gì được nữa. Cứ quyết vậy đi. Du Triệt, cháu thông báo hủy hôn với Cơ Hàn Uy, cũng phong tỏa hết tin tức liên quan đến Nhiên Nhiên, đừng để cậu ta tìm thấy con bé.”

“Ngày xưa đánh chết con bé cũng không nghe lời chúng ta, bà hận không thể ném tiền rồi đuổi Cơ Hàn Uy đi. Bây giờ ông trời giúp Tinh Duyệt, giúp chúng ta, chỉ cần Nhiên Nhiên không đi tìm nó, chúng ta không thiếu cách khiến cậu ta rời xa con bé.”

Quả nhiên gừng càng già càng cay, Kỷ Du Triệt tán đồng quan điểm với bà mình: “Bà yên tâm, chuyện đó cứ để cháu. Nếu sau này Tinh Duyệt thấy phiền thì chúng ta đón Nhiên Nhiên về sau.”

Bốn người nhà họ Kỷ sau một hồi thảo luận thì trở vào phòng, chính thức đem Kỷ Từ Nhiên ngu ngu ngơ ngơ tặng cho Mạc Tinh Duyệt.

Mạc Tinh Duyệt đối với sự tín nhiệm của nhà họ Kỷ đương nhiên là rất vui, không thấy phiền phức gì cả. Chăm sóc Kỷ Từ Nhiên, đừng nói là một hai ngày, cho dù là cả đời, anh cũng tình nguyện.

Nhưng con người Mạc Tinh Duyệt luôn đặt cảm nhận của Kỷ Từ Nhiên lên hàng đầu. Anh quay sang hỏi Kỷ Từ Nhiên có muốn ở bên cạnh anh cho đến khi khôi phục trí nhớ không, chỉ cần cô có một chút biểu hiện khó chịu anh tuyệt đối không ép buộc.

Kỷ Từ Nhiên lén lút nhìn Mạc Tinh Duyệt rồi lại nhìn qua những người thân ruột thịt, ánh mắt long lanh chờ đợi của bọn họ đều ghim chặt lên người cô.

Cái bọn họ chờ chính là một lời đồng ý từ miệng Kỷ Từ Nhiên.

Kỷ Từ Nhiên mân mê ngón tay, ngờ nghệch một hồi mới mở miệng: “Được ạ.”

Một tiếng vỗ tay ngay tức khắc vang lên, Kỷ lão phu nhân vui mừng: “Tốt quá rồi!”

Khương Tiếu lắc đầu não nề, cô không hiểu vì sao người nhà họ Kỷ lại không thích Cơ Hàn Uy, nhưng chắc chắn họ sẽ không vô duyên vô cớ ghét một người.

Lại nói Mạc Tinh Duyệt thì nhận được hết thảy sự tín nhiệm và yêu quý của người nhà họ Kỷ.

Khương Tiếu đoán rằng một phần là vì Mạc Tinh Duyệt là bạn thân của Kỷ Du Triệt, hai nhà Kỷ - Mạc lại có thâm giao nên mới có sự phân biệt đối xử rõ ràng như vậy.

Nhưng người nhà họ Kỷ thích Mạc Tinh Duyệt cũng không có ích gì, Kỷ Từ Nhiên thích hay không mới là vấn đề.

Rõ ràng bọn họ biết Kỷ Từ Nhiên ghét cay ghét đắng Mạc Tinh Duyệt mà còn làm vậy, xác định khi Kỷ Từ Nhiên hồi phục trí nhớ, Kỷ gia sẽ gà bay chó sủa một phen.

Khương Tiếu chỉ đành âm thầm chắp tay khấn cầu trong lòng: “Nhiên Nhiên, cậu mau mau nhớ lại đi, người nhà cậu sắp bán cậu tới nơi rồi. Còn là đại hạ giá, bán rồi không nhận hoàn đấy!”

Ngoài trời, ánh chiều tà đang dần dần buông xuống, người trong phòng cũng bắt đầu rời đi. Mạc Tinh Duyệt bảo Kỷ Từ Nhiên ngồi trong phòng, anh đi tiễn mọi người rồi sẽ quay lại ngay.Đợi người đi hết, Kỷ Từ Nhiên rục rịch rời khỏi giường. Cô cẩn thận đi về phía cửa, sau đó len lén ló đầu ra nhìn những dáng người đang đi trên hành lang.

Những tia nắng cuối ngày len lỏi qua ô cửa sổ, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt nhợt nhạt vì thiếu máu của Kỷ Từ Nhiên, cô đứng đó, trầm lặng nhìn bà nội, cha mẹ, anh trai và Khương Tiếu nói cười với nhau rồi đi khuất sau dãy hàng lang dài.

Nước mắt lặng lẽ rơi xuống trên gương mặt trắng mềm, tiếng nức nở không kìm nén nổi bật ra khỏi cổ họng. Kỷ Từ Nhiên khóc, khóc càng lúc càng dữ dội.

Cô ôm mặt, hai hàm răng cắn chặt lấy mu bàn tay, nước mắt nhem nhuốc mà long lanh đẹp đẽ rơi trong cái nhìn của nắng chiều dịu nhẹ.Đời này Kỷ Từ Nhiên không kết hôn với Cơ Hàn Uy.Đời này Kỷ Từ Nhiên không hại chết Khương Tiếu.Đời này bà nội và cha không mất trong tai nạn giao thông.Đời này anh trai không đi tù, mẹ không bị điên.Đời này còn dài, Kỷ Từ Nhiên còn cơ hội thay đổi tương lai, còn cơ hội chuộc lại lỗi lầm của mình ở đời trước.

Giây phút nhìn thấy những người thân yêu của mình vẫn bình an, khỏe mạnh, Kỷ Từ Nhiên còn hạnh phúc hơn cái khoảnh khắc cô nhận ra mình sống lại.Ấy vậy mà cô chẳng thể cười nổi. Nước mắt cứ như lũ tràn bờ đê, cho dù có cố kìm nén thì nó vẫn rơi tràn ngập trên mặt.Đôi khi hạnh phúc, chỉ cười thôi không đủ diễn tả hết. Mà Kỷ Từ Nhiên bây giờ, một từ hạnh phúc không đủ nói hết tâm tình.

Một người bỏ mặc bản thân bị tuyệt vọng cắn nuốt, đôi mắt đã không nhìn thấy gì ngoài đêm đen vô tận, bỗng nhiên có một tia sáng le lói chiếu tới, chầm chậm truyền sinh khí, một lần nữa đôi mắt kia có thể nhìn thấy nắng xuân rạng rỡ là cảm giác như thế nào?

Kỷ Từ Nhiên không rõ. Cô chỉ biết, giây phút đó chứng minh, đời này đáng để cô sống tiếp. Như vậy là đủ rồi.

Dốc hết ruột gan khóc một trận thật đã, mặt mũi Kỷ Từ Nhiên đã tèm lem đủ thứ nước mắt cùng nước mũi. Cô kéo ống tay áo lên chùi cho sạch sẽ, thoáng thấy trên bàn có khăn giấy thì đi qua lấy một ít hỉ mũi sau đó vuốt tóc, vuốt tai cho tươm tất.

Hoàn thành xong, Kỷ Từ Nhiên lại bò lên giường, đắp mền nằm nghiêng giả vờ như đang ngủ.Ống tay áo được cô dùng lau mặt đã ướt một mảng vô cùng lợi hại, Kỷ Từ Nhiên chậc lưỡi chửi chính mình là đồ ăn hại.

Ngoài cãi ngang lời người lớn, bướng bỉnh khăng khăng làm theo ý mình thì Kỷ Từ Nhiên giỏi nhất chính là khóc lóc. Không biết bao nhiêu lần cô dùng tuyệt chiêu nước chảy đá mòn để đối phó với người khác. Mà mỗi lần khóc là không cầm lại được, mặc dù miệng cười như điên mà nước mắt cứ rơi mãi.

Cô hoài nghi tuyến lệ của mình có vấn đề. Hôm nào, à không, sau này đợi khi giải quyết ổn thỏa mọi chuyện cô sẽ đi khám tuyến lệ thử xem.

Kỷ Từ Nhiên đang rủa chính mình thì có người vào phòng, cô giật mình nhưng nhanh chóng nhận ra người đó là Mạc Tinh Duyệt.

Mạc Tinh Duyệt chỉ thấy được lưng của Kỷ Từ Nhiên nằm nghiêng trên giường nên cho rằng cô đã ngủ. Anh xoay người tắt đèn, nhẹ nhàng đóng cửa ra ngoài để không làm phiền cô nghỉ ngơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK