Lý Lưu Trụ vội vàng lắc đầu.
Lưu Đại Ngân buông đũa, thờ ơ nói: “Mẹ đã để lại đường lui cho Giang Văn Chung rồi, nếu cậu ta trả lại tiền, mẹ sẽ không báo cảnh sát.”
“Nhưng con biết Giang Văn Chung nói thế nào không?” Lưu Đại Ngân nghiến răng nghiến lợi: “Cậu ta nóinguyện vọng lớn nhất của cha cậu ta trước khi chết chính là cậu ta có thể vào đại học, nếu đưa tiền cho chúng ta, chẳng phải là cậu ta bất hiếu sao? Còn bảo chúng ta đừng trút giận lên người chị gái cậu ta.”
“Cậu ta nói ra lời này trước mặt không ít sinh viên, ý trong ý ngoài chính là nhà chúng ta bắt nạt nhà bọn họ cô nhi quả phụ, thấy cậu ta thi đỗ đại học, cố tình chạy tới tỉnh thành tống tiền cậu ta.”
Lưu Đại Ngân vỗ bàn một cái: “Nếu nhà họ Giang bọn họ đã bất nhân, đừng trách chúng ta bất nghĩa. Lưu Trụ, trước kia con tặng lương thực cho nhà họ Giang, nuôi Giang Văn Chung đi học, mẹ chưa nói câu nào, dù sao cha cậu ta không còn, mẹ cậu ta lại không làm được việc nặng, con là anh rể chiếu cố hai mẹ con nhà bọn họ một chút cũng là việc nên làm.”
“Nhưng lần này, nhà họ Giang thật sự quá đáng, con muốn ly hôn, mẹ ủng hộ con.”
“Nếu như ly hôn, chuyện hai đứa trẻ con tính sao?”
Lý Lưu Trụ: “Con sẽ không để Giang An Ni nuôi chúng, có một thì có hai, khó đảm bảo lần sau cô ta sẽ không vì em trai khiến chúng nó chịu ấm ức.”…Mấy ngày nay, cuộc sống của mẹ Giang thật sự rất thoải mái.
Lâu lắm rồi con gái mới về nhà mẹ đẻ ở một khoảng thời gian, bà ta cũng không ra đồng kiếm công điểm, mỗi ngày đều ở nhà với con gái.
Nhưng cuộc sống thoải mái không kéo dài quá lâu, hôm nay trưởng thôn dẫn theo mấy người mặc đồng phục cảnh sát vào nhà họ Giang.
Mẹ Giang đang ngồi trong sân trông cháu, đột nhiên thấy mấy người cảnh sát bước vào, nhất thời sửng sốt.
Bà ta nhận ra một vị cảnh sát trong số đó, là cảnh sát trên thị trấn, mấy hôm trước chính đối phương bắt Lý Lưu Trụ đi.
Mẹ Giang vội vàng đứng dậy, gọi con gái mang mấy băng ghế ra sân: “Trưởng thôn, ngài dẫn mấy đồng chí này tới đây… Là có chuyện gì sao?”
Trưởng thôn giới thiệu hai vị cảnh sát đi đầu trước: “Đây là hai đồng chí từ tỉnh xuống, có vài chuyện muốn hỏi mọi người.”
Mẹ Giang nghe xong càng không hiểu ra sao, cả đời bà ta chưa từng lên tỉnh thành lần nào, đồng chí cảnh sát tỉnh muốn hỏi bà ta chuyện gì?
Trong lòng mẹ Giang thầm cằn nhằn, nhưng ngoài mặt vẫn cười tươi như hoa: “Cảnh sát, ngài hỏi đi.”
Cảnh sát lớn tuổi hơn đi phía trước đáp: “Chúng ta vẫn nên vào phòng rồi nói đi.”
Vào phòng, ngồi xuống, Giang An Ni bận rộn đổ nước pha trà.
Cảnh sát lớn tuổi nói: “Không cần bận việc, chúng tôi tới vì muốn tìm mẹ và chị gái Giang Văn Chung.”
Giang An Ni hơi khó hiểu, sao còn liên quan đến mình nhỉ?Đợi hai mẹ con đều ngồi xuống, cảnh sát lớn tuổi mở miệng giới thiệu bản thân trước: “Tôi họ Triệu, hai người có thể gọi tôi là cảnh sát Triệu, đồng chí đi cùng tôi là cảnh sát Trần.”
Mẹ Giang với Giang An Ni chào hỏi: “Cảnh sát Triệu, cảnh sát Trần.”
Cảnh sát Trần lấy bút bi và sổ ghi chép trong cặp da ra, bắt đầu ghi chép.
Cảnh sát Triệu hỏi Giang An Ni trước: “Họ tên?”
Giang An Ni mở to mắt: “Tôi?”
Cảnh sát Triệu: “Chính cô đó.”
Giang An Ni: “Giang An Ni.”
“Giới tính?”
“Nữ.”
“Tuổi?”
“26.”
“Quan hệ với Giang Văn Chung?”
“Chị em.”
“Học phí của Giang Văn Chung từ đâu ra? Có phải cô cho cậu ta hay không?”
Mẹ Giang ở bên cạnh có chút không vui, nói: “Đồng chí, không phải chúng tôi đã nói, học phí của Văn Chung là trường học khen thưởng, và vay mượn từ thân thích và hàng xóm, thật sự không phải An Ni cho. Không phải các anh đã điều tra rõ ràng rồi à? Tất cả đều là Lý Lưu Trụ nói bậy.”
Câu cuối cùng là mẹ Giang nói với cảnh sát thị trấn.
Nhìn thấy nhiều cảnh sát như vậy, ban đầu mẹ Giang còn sợ hãi, nhưng khi nghe thấy cảnh sát tỉnh hỏi chuyện học phí của con trai, bà ta lại khờ dại cho rằng, có lẽ vụ án của con gái đã khiến cảnh sát tỉnh thành chú ý.
Bà ta nói liên miên: “Nhà họ Lý bị trộm tiền, Lý Lưu Trụ khăng khăng nói là con gái tôi lấy tiền cho Văn Chung. Trời đất chứng giám, học phí của Văn Chung đã gom góp đủ từ lâu, sao An Ni còn lấy tiền cho em trai con bé, huống chi tiền đó còn là tiền phí phẫu thuật cho cháu ngoại tôi. Lý Lưu Trụ kia tự mình đánh mất tiền phẫu thuật, cơn giận trong lòng không biết xả vào đâu, mới cố ý lôi con gái tôi ra xả giận…”
Cảnh sát tỉnh thành giao lưu ánh mắt với nhau, xem ra Giang An Ni này thật sự không đưa tiền cho em trai mình.
Người bị tình nghi kia nhìn lịch sự văn nhã, không ngờ trong lòng lại xấu xa như vậy, vì hư vinh, vậy mà lại ăn trộm tiền cứu mạng của cháu ngoại ruột thịt.
Trong túi đựng tiền của cậu ta, còn có một tờ hóa đơn của trung tâm thương mại tỉnh thành đó. Chính là hóa đơn mua đồng hồ, đồng hồ mới đang mang trên cổ tay Giang Văn Chung.
Cảnh sát Triệu: “Giang An Ni, cô thật sự không đưa tiền cho em trai mình? Cô phải hoàn toàn chịu trách nhiệm với lời nói của mình.”
Giang An Ni lắc đầu, thái độ chém đinh chặt sắt: “Tôi không cho em trai tiền.”
Cảnh sát Trần ghi chép xong, đưa sổ tay qua cho Giang An Ni, nói: “Cô xem qua đi, không có vấn đề gì, ký tên là được.”
Giang An Ni ký tên mình lên, lại ấn dấu tay.
Danh Sách Chương: