Không chậm trễ, mười lăm phút sau Lăng Sở Dạ đã được mọi người hỗ trợ đưa vào trong phòng cấp cứu của bệnh viện lớn nhất thành phố.
Phía ngoài hành lang, mọi người lần lượt rời đi. Đến khi Mễ Bối sực để ý thì chỉ còn lại mình cô đứng đấy đợi chờ.
Có hơi mỏi chân, Mễ Bối đến ngồi co ro trên hàng ghế dài. Gục mặt vào đôi đầu gối mà khóc nức nở, tự trách. Tấm lưng tội nghiệp cũng vì thế run rẩy không ngừng.
- Tầng ba đúng không con?
- Dạ.
Phía bên này, sau khi nghe tin con trai gặp nạn, bà Sam đã không màng bỏ hết mọi cộng việc dang dở, lập tức bảo tài xế lái xe đưa mình bệnh viện.
Trên đường bà còn vô tình gặp phải Angel, cũng không phải con người nhỏ mọn, thấy cô ấy lo lắng cho Lăng Sở Dạ nên bà cũng đồng ý để cô ta đi cùng.
Ting!
- Đợi con với.
Cửa thang máy vừa mở ra, bà Sam lật đật chạy đi, khiến Angel khó mà đuổi kịp vì hôm nay cô ấy mang đôi cao gót tận hai mươi phân.
Nhưng bước chân ấy đã dần chậm lại khi bà Sam trông thấy một cô gái ngồi trước cửa phòng cấp cứu nơi con trai bà điều trị.
Bà thận trọng tiến tới, tỉ mỉ quan sát bao quát người đó. Cảm giác vừa quen vừa lạ trực trào trong lòng, tâm trí của người phụ nữ già cỗi bỗng chốc nhảy số, nhớ đến đứa con dâu mất tích mấy tháng nay, cũng chẳng dám khẳng định vì ngoại hình giữa hai người có rất nhiều điểm khác biệt, nhất là mái tóc ngắn kia.
Gần thêm một chút nữa, bà Sam vỗ nhẹ lên vai đối phương, dè dặt gọi:
- Mễ Bối... có phải là con không?
Nhận ra được giọng nói thân thuộc này, Mễ Bối không ngại mà ngẩn lên, nước mắt nước mũi dàn dụa chưa kịp lau đã sà ngay vào lòng bà.
- Mẹ ơi... mẹ ơi... anh ấy bị bắn rồi.
Lúc bấy giờ, có Mễ Bối thì Lăng Sở Dạ đã bị mẹ cho ra rìa. Bà Sam dịu dàng bưng lấy gương mặt cô, vuốt từng đường nét rồi nghẹn ngào.
- Mễ Bối đúng là con rồi!
- Con gái của mẹ, bấy lâu nay con sống ở nơi nào? Cuộc sống có ổn không?
- Sao không quay về tìm mẹ hả?
- Hức... con xin lỗi mẹ.
Bị mẹ chất vấn, nhất thời Mễ Bối không biết trả lời thế nào, cũng không biết bắt đầu kể từ đâu, chỉ dành dùng nước mắt để phớt lờ mọi việc.
Mẹ con hội ngộ, sum vầy khiến người qua đường đều vô cùng cảm động. Không nỡ làm phiền.
Cho đến khi Angel xuất hiện, tiếng cao gót truyền đến lộp cộp. Cô ấy e dè ôm túi xách bước đến, hỏi:
- Cô ấy là ai vậy ạ?
Bà Sam không nhanh không chậm, với ngữ điệu tự vào, giới thiệu Mễ Bối với cô ta.
- Đây là con gái, cũng chính là con dâu của dì đấy Angel.
Biết được thân phận của Mễ Bối, trong nháy mắt, sắc mặt của Angel đã thay đổi, khó coi đến cực hạn, nhưng trong khoảnh khắc ấy, bà Sam chỉ chú ý đến một mình Mễ Bối mà thôi.
Đến khi bà ấy quay ra nhìn, thì Angel đã nở một nụ cười gượng gạo, vờ thân thiện đến chào hỏi.
- Xin chào, tôi là Angel Lancaster! Là bạn của anh Sở Dạ.
Cô ta lịch thiệp bắt lấy tay Mễ Bối, những lời lẽ cuối cùng cố ý nhấn nhá, gọi thẳng tên Sở Dạ tỏ ra mình và anh vô cùng thân thiết.
- Tôi là Mễ Bối!
Nhưng Mễ Bối lúc này nào còn tâm trí để tâm. Cô cười nhạt, cũng chỉ đáp lại vài lời qua loa rồi ngồi vào vị trí cũ.
Như bị sỉ nhục, Angel cắn chặt lòng môi trong để kiềm nén cơn giận. Rồi cùng với bà Sam lần lượt ngồi vào dãy ghế.
[...]
Ở bên ngoài, ba người phụ nữ ấy lo lắng, sốt ruột bao nhiêu, thì ngay tại bên trong gian phòng cấp cứu, Lăng Sở Dạ lại nhởn nhơ trên giường bệnh bấy nhiêu.
Phần thân trên của anh cởi trần, chỉ quấn mỗi băng gạc trắng xoá, bắp tay cường tráng, cơ bụng lấp ló lộ ra làm các cô y tá xao xuyến nhưng không dám manh động.
Viên đạn ghim vào da thịt đã được gắp ra từ sớm, vậy mà Lăng Sở Dạ lại không chịu ra ngoài, mà chọn thưởng trà, ăn hoa quả ở trong không gian tràn ngập thuốc khử trùng.
Cũng chẳng biết Chu Tiết qua mặt được Mễ Bối lúc nào, mà có thể lẻn vào trong đây bầu bạn với Lăng Sở Dạ.
- Tôi nghĩ thống đốc nên đổi nghề sang làm diễn viên được rồi đấy. Chỉ bị bắn ở bả vai, vậy mà ngài diễn như thể sắp chết không bằng, làm tôi suýt tí nữa cũng phải tin theo.
- Nhưng vì sao lại phải làm như vậy? Tôi thấy Mễ tiểu thư khóc nhiều lắm đấy.
Trước sự chất vấn trực diện của Chu Tiết, Lăng Sở Dạ suy tư cắn tay, không biết phải giải đáp thế nào.
Mặc dù trước đó, đã khẳng định dù Mễ Bối có trở thành cái dạng gì, anh cũng đều chấp nhận.
Nhưng hiện thực không dễ dàng như anh nghĩ. Cái thời khắc khi biết được Mễ Bối đã không còn nguyên vẹn, tim anh đau nhiều lắm. Dù không ghét bỏ cô, nhưng tạm thời anh vẫn không đủ can đảm để đối diện với sự thật.
Có lẽ hiện tại, Lăng Sở Dạ cần tránh mặt Mễ Bối đôi ba ngày để vượt qua được chướng ngại tâm trí lần này.
Thế mà khi nghe tin Mễ Bối đã đổ lệ, anh bỗng cảm thấy mình thật có lỗi.
Lăng Sở Dạ thở hắt, quay qua căn dặn bác sĩ.
- Được rồi, tôi muốn ra ngoài.
- Nếu cô ấy có hỏi, thì cũng đừng nói gì về tình trạng của tôi.
Dứt lời, Lăng Sở Dạ nằm xuống giường bệnh, lấy nước lọc vuốt lên tóc, trong nháy mắt sắc mặt đã thay đổi, môi trắng bệch, trông thiếu sức sống vô cùng.
Cạch.
Cửa phòng cấp cứu mở rộng, Lăng Sở Dạ được bác sĩ đẩy ra.
- Sở Dạ, Sở Dạ!
Vừa trông thấy anh, Mễ Bối, bà Sam và cả Angel đồng loạt xông đến, nhưng chỉ vừa nhấc được vài bước chân, Mễ Bối đã chợt khựng lại, không nói lời nào mà ngậm ngùi lùi dần về sau, trơ mắt nhìn Angel tiếp cận Lăng Sở Dạ, cảm xúc liền trở ngỗn ngang, khó tả.
- Phiền mọi người nhường đường.
Y tá nhận được cái đánh mắt từ bác sĩ, vội tiến lên mở lối cho băng ca được đẩy đi.
Anh càng lúc càng xa dần, nhưng Mễ Bối vẫn chôn chân tại chỗ, thụt người hít hà lấy mùi thơm thoang thoảng trên chiếc áo khoác của anh.
Cho đến khi bàn tay bị nắm lấy, Mễ Bối mới sực giật mình, ngước lên thì nhận ra người đấy là bà Sam.
- Mẹ... mẹ không đi theo anh ấy sao?
Bà Sam nhìn thẳng vào ánh mắt Mễ Bối, nét mặt hiền từ, xoa nhẹ mái tóc rối của cô, rộ cười rồi nói:
- Chúng ta là gia đình! Chúng ta cùng nhau đi!
Nghe được những lời này, Mễ Bối cảm động không thôi. Sống mũi bất giác cay xè, môi nhỏ vểnh cao kiềm nén nước mắt trực trào nơi vành mi, gật đầu đáp:
- Dạ.
[...]
Nửa tiếng sau.
- Sở Dạ! quýt đã bóc vỏ rồi này.
- Được rồi, cứ để đó đi.
Cuộc trò chuyện từ bên trong truyền đến. Vô tình lọt hết vào vành tai của cô gái nhỏ.
Sau khi rời khỏi phòng cấp cứu, bà Sam không vội mang cô đi gặp Lăng Sở Dạ và đã đưa về nhà tút tá lại vẻ ngoài để không bị lép vế trước đối thủ.
Nhưng vì có việc đột xuất, nên bà buộc lòng phải để Mễ Bối đến trở lại bệnh viện một mình.
Mặc trên người chiếc váy cô vuông màu đỏ rượu, kết giờ với làn da trắng tinh khôi, cùng hai bím sam nhỏ xinh giúp Mễ Bối trở nên tươi tắn, tràn đầy sức sống hơn rất nhiều.
Chỉ một quãng ngắn từ hầm xe lên đây, vậy mà đã thu hút biết bao ánh nhìn ngưỡng mộ.
Thế mà khi đến trước cửa phòng của Lăng Sở Dạ, Mễ Bối lại trở về với dáng vẻ tự ti ban đầu. Cô chần chừ, tiến một bước, lùi hai bước, không đủ can đảm để vào sâu bên trong.
Khụ.
Chu Tiết thoáng thấy bóng cô lấp ló, thì hắn giọng nhắc nhở Lăng Sở Dạ.
Khuất bóng cô, Lăng Sở Dạ nháy mắt ra ám hiệu với Chu Tiết.
Anh ta bắt kịp tần số, đến bên vỗ vai, kiếm cớ dụ dỗ Angel.
- Đi thôi, tôi đưa cô đi ăn kem.
Angel dùng dằng vùng ra, trả lời:
- Tôi không thích ăn đồ ngọt.
- Vậy thì ăn đồ nướng.
- Tôi không có thích ăn... này... này thả tôi xuống.
Bất quá, thất bài nhiều lần. Chu Tiết không đủ kiên nhẫn, trực tiếp vác cô ta lên vai, thẳng lưng rời đi. Trả lại không gian riêng tư cho đôi vợ chồng.
Danh Sách Chương: