Mèo con làm sao không tò mò cho được.
Nhưng lời vừa nói ra Đường Hi lập tức hối hận, cậu cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Nhung, quả nhiên là hắn đã tức giận rồi.
Bên cạnh vốn có nữ tử cầm hoa đăng đang định tặng khăn tay biểu đạt tâm ý, các nàng nhìn thấy hắn như vậy thì bị dọa chạy mất dạng.
Một con phố đông đúc náo nhiệt nhưng chỉ có nơi họ đang đứng là vô cùng trống trải, đoàn người tự giác tránh xa nam nhân cao lớn đang mang mặt nạ kia.
Mặt Nhiếp Nhung bị một cái mặt nạ quỷ che nửa mặt thế nhưng vẫn không thể ngăn được cơn thịnh nộ của hắn: "Hoàng thượng vừa nói muốn đi đâu?"
Đường Hi lúng túng, cậu vừa định nói hắn nghe lầm rồi thì thấy Nhiếp Nhung đột nhiên bình tĩnh lại.
Nhiếp Nhung: "Nếu hoàng thượng muốn đi thì thần sẽ dẫn người đến xem một chút."
Đường Hi kinh ngạc:【1551, nhân viên dọn phân có bệnh hả?】
1551: 【...!Tôi không biết gì hết.】
Nó điều tra được Nhiếp Nhung vốn không phải dẫn con mèo ngốc đi thanh lâu mà là đi tiểu quan lâu.
Nhưng nó cái gì cũng không dám nói.
Trên người nhân viên dọn phân của con mèo ngốc dường như có một luồng khí tức khiến nó vô thức sợ hãi.
Quả thật Nhiếp Nhung đang rất tức giận, nếu hoàng thượng đã muốn đi, vậy thì dẫn y đến xem cho đủ.
Sẵn tiện có thể giúp hoàng thượng mở mang tầm mắt.
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của hoàng đế nhỏ này, sợ là chuyện giữa nam nhân với nam nhân làm thế nào cũng không biết.
Đường Hi ngây ngốc bị kéo vào một ngõ nhỏ, ở triều đại này, việc làm ăn bằng da thịt thì không được cho phép, thế nhưng quan gia cũng chẳng quản, chỉ cần ngươi mở sinh ý bí mật thì sẽ không có việc gì.
Tòa lâu tên Phương Hương các này nằm sâu trong hẻm, vừa nhìn là đã thấy sai sai.
Đứng ở trước cửa là hai tên chạy vặt, thấy Nhiếp Nhung và Đường Hi vừa đến thì lập tức chạy ra niềm nở tiếp đón.
Nhìn dáng vẻ của Nhiếp Nhung thì hình như đây là lần đầu tiên hắn đến nơi này, nét mặt hung lệ có chút cứng ngắc, đặc biệt là khi tú bà ăn mặc hở hang, gương mặt được trang điểm diễm lệ xuất hiện thì càng thấy không thích hợp.
Đường Hi nhìn tú bà trang điểm dày cộp, lúc nói chuyện cơ hồ phấn lả tả rơi xuống, lúc này cậu mới phát hiện không đúng ở chỗ nào.
Sao mọi người ở nơi này đều là nam vậy?!
Cho dù thân hình mảnh khảnh, thanh âm lúc nói chuyện cũng lanh lảnh nhưng vẫn không thể thay đổi sự thật là nơi này chỉ toàn nam nhân.
Thậm chí thái giám trong cung cũng không nói chuyện kiểu vậy.
Đường Hi sợ hãi nép sau lưng Nhiếp Nhung, tránh một tiểu quan đang muốn nắm lấy tay cậu.
Tuy rằng tú bà nơi này thân mang nữ trang nhưng hắn vẫn là một nam nhân, ngày ngày tiếp đón vô số khách nhân kẻ đến người đi, bộ dạng nào cũng có, vậy nên hắn đã luyện được đôi mắt tinh tế, chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn ra hai người họ là một đôi.
Hơn nữa nhìn qua vị nam nhân cao lớn vô cùng bảo vệ tiểu công tử, lúc tiểu quan vươn tay muốn nắm lấy tiểu công tử thì suýt nữa đã bị ánh mắt hung ác của hắn dọa cho phát khóc.
Hắn đã thấy qua vô số hạng người, sự tình kỳ quái gì cũng đã từng gặp qua, tú bà mặt không đổi sắc mở miệng trêu đùa: "Xem ra hai vị khách quan chỉ muốn thuê một gian phòng thôi nhỉ?"
"Ừm, không cần gọi người." Nhiếp Nhung ném cho hắn một thỏi vàng, nói thêm: "Lấy một gian có thể nhìn thấy được lầu dưới."
Được rồi, đam mê này cũng thật là đặc biệt.
Tú bà nhận lấy thỏi vàng ròng sờ sờ, xác định đây không phải là bạc mà là vàng, hắn cười đến hai mắt biến thành đường thẳng, từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ tiếp một vị khách nhân nào hào phóng như vậy.
Một tiểu quan cũng không cho gọi mà lại trả nhiều tiền đến vậy, cho dù chỉ cần trả một nén bạc thôi là cũng đủ rồi.
Tú bà cười đến mức lớp trang điểm run rẩy: "Vâng vâng gia, ta đảm bảo sẽ cho ngài một gian phòng chỉ cần liếc mắt một cái là thấy rõ mồn một lầu dưới, hơn nữa lầu dưới tuyệt đối sẽ không nhìn được lên trên, ngài cứ an tâm chơi đi."
Tiểu quan bên cạnh chu đáo dẫn đường cho bọn họ, hắn vẫn luôn ném mị nhãn về phía Nhiếp Nhung nhưng đáng tiếc là Nhiếp Nhung cứ như người mù vậy.
Trong mắt Nhiếp Nhung chỉ có duy nhất vị hoàng đế nhỏ vẫn còn đang ngây ngốc nhìn ngó xung quanh này.
Tiểu quan kia tức giận nghiến răng, vị khách quan này có dáng người vô cùng đẹp, khí chất cũng rất xuất chúng, cho dù hắn muốn thượng mình thì mình cũng vô cùng nguyện ý.
Hắn không cam lòng nhìn Nhiếp Nhung đang che chở cho Đường Hi.
Hắn phát hiện eo người ta nhỏ hơn hắn, gương mặt chỉ lộ ra một nửa nhưng da dẻ lại mềm mại hơn hắn, môi cũng hồng hơn hắn.
Tiểu quan: Ta thua rồi!
Thu liễm tâm tư không nên có, tiểu quan dẫn bọn họ đến nơi xong lập tức rời đi, trước khi đi còn không quên cẩn thận đóng cửa, hắn còn định đốt một ít hương kích tình nhưng đã bị Nhiếp Nhung ngăn lại.
Nhiếp Nhung quả thật rất muốn rất muốn hoàng đế nhỏ, thậm chí chỉ cần một ánh mắt của y cũng đủ khiến hắn nổi lên phản ứng.
Nhưng hắn không thể ở nơi này mà làm y, hắn phải tìm một nơi tốt nhất cho hoàng đế nhỏ.
Nhiếp Nhung ôm hoàng đế nhỏ ngồi xuống, tầm mắt đối diện với khung cảnh kẻ tới người lui dưới lầu.
Đường Hi bị thế giới mới mẻ này thu hút, lúc phản ứng lại thì cậu mới phát hiện nãy giờ mình đang ngồi trên đùi của Nhiếp tướng quân.
"Làm càn! Nhiếp Nhung, ngươi muốn ăn đánh à?" Cậu mãnh liệt giãy giụa.
Tức giận đến mức muốn quay người cắn hắn một cái.
Nhiếp Nhung khẽ hừ một tiếng: "Hoàng thượng, đừng lộn xộn."
Nghe được thanh âm trầm khàn của hắn, Đường Hi nháy mắt ngồi nghiêm chỉnh lại.
Ngoài miệng vẫn hung dữ: "Trẫm nhất định sẽ chém đầu ngươi."
Nhiếp Nhung nhịn cơn khó chịu: "Được được được, hoàng thượng muốn chém muốn giết tùy người định đoạt." Giọng nói y hệt đang dỗ trẻ con.
Đường Hi càng tức giận hơn: "Trẫm muốn hồi cung!"
Nhiếp Nhung giam chặt không cho cậu đi, hắn còn hung ác đỉnh đỉnh lên trên: "Không phải hoàng thượng muốn xem sao, xem đi, xem xong thì về."
Nhân viên dọn phân quả nhiên tức giận rồi.
Trực giác cảm nhận được từng tia nguy hiểm vây quanh, Đường Hi yên lặng nhìn xuống dưới lầu.
Tầm nhìn của gian phòng này vô cùng tốt, có thể nhìn rõ ở bên dưới không sót một thứ.
Cũng may là cổ nhân nơi này vẫn còn chút ý tứ, không có ai trực tiếp hành sự ở lầu dưới, chọn người xong mới lên lầu tìm phòng.
Đường Hi tận mắt chứng kiến một nam tử mảnh khảnh bị ba đại nam nhân mập mạp kéo lên lầu.
Cậu sợ đến cả người mềm nhũn: "Nhiếp tướng quân, trẫm xem xong rồi, chúng ta về thôi."
Nhiếp Nhung thích mềm không thích cứng, nghe được thanh âm oan ức sợ hãi của hoàng đế nhỏ, hắn lập tức đau lòng.
Đứa nhỏ ngây thơ lớn lên trong hoàng cung nào đã thấy qua nơi dơ bẩn như thế này.
Hoàng thượng còn nhỏ, không hiểu chuyện là điều bình thường, sao đầu óc hắn lại mụ mị mà dẫn y đến nơi này cho được.
Nhiếp Nhung hối hận, trong mắt ánh lên tia đau lòng nhưng ngoài miệng vẫn lạnh nhạt: "Sau này hoàng thượng còn muốn đến đây nữa không?"
Hắn vốn tưởng hoàng đế sẽ ngoan ngoãn nói sẽ không bao giờ đến đây tìm hoa hỏi liễu nữa, nhưng không ngờ hoàng đế nhỏ lại đột nhiên phấn khích chỉ vào một người đang bước vào.
"Kia không phải là thừa tướng sao?"
Thẩm Hành vậy mà lại đến nơi này, thân là mệnh định chi nhân của Diệp Bạch Thương thì không phải hắn nên giữ cho bản thân trong sạch sao?
Đường Hi ngửi thấy dưa vị tra nam, ngay lập tức không còn sợ nữa.
Nhưng dáng vẻ này lọt vào mắt Nhiếp Nhung thì lại có ý nghĩa khác.
Nhiếp Nhung nhàn nhạt: "Hoàng thượng rất để ý đến thừa tướng à?"
Tên cáo già Thẩm Hành này ngày thường vẫn luôn ở trước mặt hoàng thượng nói xấu hắn.
Trước đây có thể hắn sẽ không thèm quan tâm, nhưng bây giờ thì không được.
Vừa nghĩ đến hắn âm thầm gài bẫy hoàng đế nhỏ làm cho y không thích mình, Nhiếp Nhung không nhịn được lòng nổi lên sát tâm.
Đường Hi bất ngờ trì độn, hoàn toàn không nhận ra vai ác đang ăn giấm: "Trẫm chỉ là tò mò thừa tướng đến đây làm gì thôi."
Nhiếp Nhung cười khẽ: "Còn có thể làm gì, đến chỗ này thì đương nhiên là để..."
Hắn không cần nói hết câu nhưng cũng đủ khiến người ta liên tưởng.
Thấy lỗ tai của hoàng đế nhỏ thuận theo lời hắn mà từ từ ửng hồng, hắn như tìm được một thú vui gì đó, nghiêng đầu liếm cậu một cái.
Đường Hi nghiêng người né tránh: "Ngươi, ngươi lại táy máy tay chân! Trẫm phải hồi cung."
Cậu suy nghĩ một chút, lập tức bổ sung thêm: "Nếu không trẫm sẽ cho người chém đầu ngươi."
Lần này Nhiếp Nhung thuận theo ý cậu buông tay ra, hắn cười cười nhìn hoàng đế nhỏ đang làm bộ hung dữ ở trước mặt, giọng nói mang theo chút trào phúng khó giải thích: "Được, thần đưa người hồi cung." Sẵn tiện dẫn người đến xem bộ mặt thật sự của lão hồ ly kia.
Thẩm Hành ở ngay dưới lầu chạm mặt với hai người họ.
Hắn ngẩng đầu liếc mắt một cái là đã chú ý đến Đường Hi đang mang mặt nạ.
Nửa gương mặt lộ ra và vóc dáng khá giống với vị kia...!Nhưng chẳng phải bây giờ y đang ở trong cung hay sao, làm sao có thể xuất hiện ở nơi này được.
Đêm nay Thẩm Hành một mình đến dạo tiểu quan lâu là có mục đích, gần đây trong giấc mộng của hắn thỉnh thoảng xuất hiện người không nên xuất hiện, hắn thừa nhận mình đoạn tụ.
Nhưng hắn không chấp nhận mình sẽ thích cái túi rơm đó.
Chẳng qua y chỉ là một cái lọ hoa ưa nhìn, tùy tiện tìm thì sẽ có cả đống người thay thế.
Sau khi đến đây lại phát hiện các tiểu quan này có khí vị hoàn toàn kém xa người đó nên nhất thời mất hứng.
Hắn đã định rời đi nhưng không ngờ lại gặp một người y đúc vị kia.
Thẩm Hành vô thức đi đến, hắn cũng không nhận ra Nhiếp Nhung, chỉ gật gật đầu chào hỏi: "Chẳng hay vị huynh đài này có tìm được người mình muốn rồi hay chưa?"
Nhiếp Nhung cố ý đổi giọng: "Ồ? Chẳng lẽ huynh đài coi trọng vị phía sau ta ư?"
Thẩm Hành không phủ nhận, cúi đầu cười cười: "Chẳng biết có được như ý muốn hay không?"
Đường Hi sửng sốt hơn mười giây mới phản ứng được thì ra mình bị xem là tiểu quan.
Ngay lập tức nổi giận đến muốn xù lông, không cần thiết lập tính cách của nguyên chủ thì cậu cũng tự mình giận đến phát run.
Thật ra cũng không thể trách Thẩm Hành, ai lại nghĩ đến sẽ có người đến tiểu quan lâu nhưng cái gì cũng không làm, chỉ đến để mở mang tầm mắt mà thôi.
Đường Hi vẫn luôn ngoan ngoãn đi theo sau Nhiếp Nhung, nhìn qua giống như là bị Nhiếp Nhung mua về.
Cậu có khí chất cao quý mà không một tiểu quan nào có được, thoạt nhìn đặc biệt nổi bật như hạc trong bầy gà.
Không nghĩ đến nơi này lại có thể dưỡng ra người như vậy, trong lòng Thẩm Hành càng ngứa ngáy, dù thế nào cũng phải mua lại tiểu quan này.
"Đúng vậy, vị huynh đài này ra giá đi, bao nhiêu ta cũng trả."
"Ồ," Nhiếp Nhung nở nụ cười đầy ẩn ý, "thừa tướng quả nhiên là vì mỹ nhân mà vung tiền như rác."
Thẩm Hành kinh ngạc, ánh mắt dò xét trên người Nhiếp Nhung.
Nhưng hắn cũng không quá cảnh giác, dù sao với địa vị của hắn thì người trong chốn quan trường ít nhiều có thể nhận ra hắn cũng chẳng có gì lạ.
"Hay là huynh đài có thứ gì đặc biệt muốn thì cứ nói ra, có lẽ bỉ nhân(1) sẽ giúp được."
(1)Bỉ nhân: danh xưng khiêm tốn, tương tự như kẻ bất tài, tại hạ,...!
Ở trong mắt hắn, người mang mặt nạ này nếu không tham tiền thì chắc hẳn điều cầu cạnh, vậy nên mới cố ý vạch trần thân phận thừa tướng của hắn.
Nhiếp Nhung không gật cũng không lắc đầu, trái lại còn hỏi vấn đề khác: "Các hạ muốn làm gì với y?"
Nhiếp Nhung kéo hoàng đế nhỏ đang tức giận thở phì phò ở sau lưng mình ra, vòng tay qua ôm eo cậu.
"Người này da mềm thịt mỏng cũng không biết có thể chịu bao nhiêu lần đùa bỡn, hay là thôi đi vậy." Nhiếp Nhung thoáng dùng sức siết eo Đường Hi, lời nói ẩn ý muốn ám chỉ Thẩm Hành là tên lòng dạ hiểm độc, muốn hù dọa hoàng đế nhỏ ngốc nghếch một chút.
Đúng là không chịu đựng nổi thật, chỉ cần hắn liếm một chút cũng có thể khiến hoàng đế nhỏ oan ức phát khóc, lá gan nhỏ vô cùng, nói y là bạo quân nhưng thật ra cũng chỉ là tính tình như mèo con thôi, khi tức giận thì sẽ vung cho ngươi một móng rồi lập tức chạy trốn mất dạng.
Lời hắn nói ra vô cùng thô tục, lại thêm vành tai đỏ ửng khả nghi của Đường Hi nữa càng khiến người khác sinh ra dục vọng.
Thẩm Hành miệng khô lưỡi đắng nhìn về phía Đường Hi, trong mắt ánh lên tia tham vọng.
Ánh mắt của hắn làm Nhiếp Nhung muốn bốc hỏa, thấy dáng vẻ hắn như vậy thì biết được mục đích của mình đã thành, Nhiếp Nhung không tốn thời gian dây dưa với hắn nữa, mang hoàng đế nhỏ đi mất.
Hắn cũng không tin sau chuyện này hoàng đế nhỏ sẽ còn dùng sắc mặt tốt mà nhìn Thẩm Hành.
Với tính tình của nguyên chủ mà nói thì tuyệt đối y sẽ không để cho người nào biết mình đã đến nơi này, lúc này y và thừa tướng chắc chắn sẽ có khoảng cách với nhau.
1551 âm thầm quan sát toàn bộ quá trình, nó không nhịn được cho Nhiếp Nhung một ngón tay cái.
Không hổ là chiến thuật của nhân vật phản diện, đạo hạnh cao vô cùng.
Bởi vậy mỗi lần con mèo ngốc bị hắn bắt cóc cũng không oan chút nào.
Thẩm Hành nhìn bọn họ đi xa, mắt đảo liên hồi, hắn vừa phất tay thì lập tức có ám vệ từ trong bóng tối đi ra.
"Chủ thượng có gì phân phó?". Truyện Điền Văn
"Theo dõi bọn họ."
Thứ hắn đã muốn thì nhất định phải nắm trong tay..