• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi, tôi nói tin tức tố của anh có mùi gỗ mục dầu khi nào?" Tô Chiêm không có chút sức lực nào phản bác lại.

Tuy là cậu không muốn thừa nhận mùi tin tức tố của Văn Mặc rất dễ chịu, nhưng cậu cũng không nói chán ghét tin tức tố của Văn Mặc, nếu cậu không có chứng ý lại tin tức tố thì thật ra cậu cũng cảm thấy...... ừm, cũng không tệ lắm.

Cậu sẽ không nói cái gì về gỗ mục dầu.

Nên...... cứ cho là như vậy đi.

Tô Chiêm diễn hoàn mỹ vở kịch một tay thề thốt phủ nhận quay đầu một cái liền quên mất jpg.

Nhưng Văn Mặc không cho phép cậu quên, Văn Mặc nhíu mày, ung dung tường thuật lại cảnh tượng ngày đó: "Ngày đó em ngã vào lồng ngực tôi, cái mũi nhỏ của em còn tiến lại gần tuyến thể tôi để ngửi tin tức tố của tôi, tôi hỏi em có phải em thích tin tức tố của tôi không, em nói không, còn nói tin tức tố của tôi giống như gỗ mục dầu (gỗ thối)......"

Tô Chiêm đỏ mặt, cậu giận dữ xấu hổ gần chết, quả thật không thể tin được đây là lời cậu nói.

Lúc ấy đầu óc cậu mơ hồ, làm mọi việc đều dựa theo bản năng, hoàn toàn không nhớ rõ bản thân đã nói cái gì, lúc đó cậu có nói cái gì đó gỗ mục dầu, cậu còn làm ra chuyện mất mặt như vậy sao?

Cậu, cậu còn lại gần tuyến thể của Văn Mặc để ngửi?

Khuôn mặt trắng nõn ban đầu của Tô Chiêm giờ đã đỏ bừng, giống như một quả táo đỏ, vừa đáng yêu lại hấp dẫn người ta đến cắn một miếng.

Cậu hoàn toàn không dám nhìn Văn Mặc, cậu cúi đầu lắp bắp nói: "À ừm, tôi, tôi lúc đó không nhớ rõ lắm......"

"Này." Văn Mặc thở dài: "Em đúng là tên tiểu tử không có lương tâm, ngày đó tôi khổ cực giúp em như vậy, mà bây giờ em lại đối xử như thế với tôi?"

"Tôi lập tức mua đồ về bồi bổ cho anh." Tô Chiêm cúi thấp đầu, cậu căng thẳng ghim móng tay vào lòng bàn tay, thật sự ký ức của cậu lúc đó rất mơ hồ, cậu hoàn toàn không biết ngày đó cậu đã làm ra những chuyện gì.

Hiện tại cậu cũng không thể nào lên tiếng phủ nhận với Văn Mặc.

Bởi vì tin tức tố của Văn Mặc, thực sự rất có sức hấp dẫn đối với cậu.

"Tôi không muốn đồ bổ." Văn Mặc lắc đầu, tiến lại gần bên tai cậu nói: "Chỉ là, tin tức tố của tôi muốn được gặp lại em, có được không?"

"Không......" Tô Chiêm theo bản năng từ chối, cậu không dám ngửi tin tức tố của Văn Mặc, cậu sợ cậu sẽ làm lộ ra chứng ỷ lại tin tức tố của mình.

"Tại sao không?" Văn Mặc hỏi: "Em vẫn còn cảm thấy tin tức tố của tôi là mùi gỗ mục dầu?"

"Không có......" Tô Chiêm lại theo bản năng phản bác lại: "Hôm ấy, đầu óc tôi không được tỉnh táo cho lắm."

"Vì thế nên em không chống cự lại tin tức tố của tôi......" Văn Mặc kéo dài chữ cuối, dừng lại một chút: "Vậy hẳn là em cảm thấy rất dễ ngửi."

Tô Chiêm: "......"

Cậu cảm giác bản thân lại rơi vào hố mà hắn đào ra rồi.

"Vì thế nên em rất yêu thích tin tức tố của tôi." Văn Mặc thấp giọng phán đoán: "Thật đúng lúc tin tức tố của tôi cũng đang rất nhớ em."

"Chờ, chờ chút!" Tô Chiêm muốn ngăn cản, không biết phải nói như nào, Văn Mặc lại muốn phát tán tin tức tố ra cho cậu ngửi thấy?

Nhưng chút chống cự yếu ớt ấy của Tô Chiêm căn bản không lọt vào mắt của Văn Mặc, tin tức tố trên người Văn Mặc tản ra, mang theo mùi gỗ thơm ngát vây quanh Tô Chiêm.

Tuyến thể sau gáy Tô Chiêm giật giật, giống như cảm nhận được mùi hương quen thuộc, đang tràn ngập cảm giác hân hoan.

Cậu cảm thấy có loại dự cảm không lành.

Tin tức tố của Văn Mặc càng ngày càng nồng, quấn quanh lấy cậu, một cảm giác quen thuộc bỗng ập đến, hô hấp cậu trở nên gấp gáp, thắt lưng đau nhức, hai chân mềm nhũn không khép lại được, có chút không kiểm soát được mà nghiêng người về phía trước.

Văn Mặc đỡ lấy cậu, đem cậu ôm vào trong ngực.

Gần như vậy, chứng ỷ lại tin tức tố của cậu lại phát tác vào lúc này!

Rõ ràng đã có tin tức tố của Văn Mặc rồi, tại sao chứng ỷ lại tin tức tố lại phát tác vào lúc này, nhất định là do quá nhiều không thể nào tiêu hóa hết được, làm cho cơ thể cậu không chịu nổi.

Tô Chiêm thở dốc thấp giọng nói: "Cậu, cậu mau thu lại tin tức tố."

"Sao?"Văn Mặc hừ một tiếng, gợi cảm không tả được: "Không muốn tin tức tố của tôi sao?"

Trong con ngươi màu hổ phách của Tô Chiêm ánh lên một tầng nước mỏng, đuôi mắt cậu đỏ lên, thanh âm cậu mềm nhũn không chút khí lực: "...... hiện tại thì không muốn."

Trong âm thanh cậu phát ra giống như đang giận hờn còn có chút quật cường.

"Nếu không muốn, tại sao còn dựa vào ngực tôi?" Văn Mặc cảm thấy buồn cười thấp giọng hỏi cậu.

Tô Chiêm: "Tôi, tôi......"

Cậu muốn nói, nhưng tuyến thể sau gáy cậu giật đến lợi hại, cậu khẽ hừ một tiếng, nói không nên lời.

Cậu cũng đâu có muốn ngã vào lòng Văn Mặc, cậu chính là không thể đứng vững!

"Tin tức tố của tôi rất dễ ngửi sao?"

Tô Chiêm mím môi, không nói lời nào, bộ dạng cậu giống như bị người khác bắt nạt.

"Có lẽ em nên nói rất muốn tin tức tố của tôi." Văn Mặc cúi đầu nhìn cậu, đôi mắt đen như mực ẩn chưa ý cười: "Em xem, em cũng đã không tự giác mà phát tán tin tức tố, đây là kết quả của việc bị tin tức tố của tôi hấp dẫn, hiện tại em nói nên rất muốn tin tức tố của tôi mới phải." (Vô lại:))))))

"Không......" Tô Chiêm cực nhọc nói: "Tôi không muốn......"

Trên miệng cậu nói vô cùng quật cường, nhưng thân thể lại không hề muốn phối hợp, cậu vừa nói xong tuyến thể sau gáy đột nhiên giật lên, cậu không khống chế được càng phát ra nhiều tin tức tố hơn.

Ý cười trong mắt Văn Mặc trở nên sâu hơn: "Không muốn, tại sao tin tức tố của em lại nồng đến như vậy rồi?"

"Tôi, tôi......" Tô Chiêm nói không nên lời, quả thực bây giờ cậu khóc không ra nước mắt: "Anh, anh mau thu lại tin tức tố của cậu."

Cậu làm sao mà biết được cơ thể của cậu sẽ không phối hợp với cậu.

Cậu muốn ưỡn thẳng sống lưng đứng trước mặt đối thủ một mất một còn, nhưng cơ thể là omega mỗi lần đều muốn hãm hại cậu, làm cho cậu cảm giác máu me đầy mặt.

"Vì thế nên tin tức tố của tôi rất thơm sao?" Văn Mặc vẫn cố chấp với vẫn đề trước đó.

"Cũng bình thường......" Tô Chiêm kiêu ngạo, cậu không muốn thừa nhận tin tức tố của kẻ thù cũ rất dễ chịu: "Anh nhanh nhanh thu lại tin tức tố đi, alpha không thể tùy ý phát tán ra tin tức tố với omega, anh bây giờ đây là đang đùa bỡn - lưu - manh!"

"Nhưng tôi vẫn muốn đùa bỡn - lưu - manh với em." Văn Mặc không nhanh không chậm nói: "Thế nên tin tức tố của tôi có dễ ngửi không? Em biết mà, nếu như tin tức ức tố của tôi không có được đáp án hài lòng, chắc nó sẽ không cam lòng để tôi thu lại đâu."

Cái tên tao hóa Văn Mặc chết tiệt này!

Tô Chiêm hận đến nghiến răng, cái gì mà tin tức tố của hắn không có được đáp án hài lòng, rõ ràng chính là hắn đang muốn bẫy cậu mà.

Tô Chiêm cắn răng, không muốn để cho cái tên Văn Mặc này được như ý, nhưng Văn Mặc vẫn không thu lại tin tức tố, tuyến thể sau gáy cậu càng ngày giật càng lợi hại, cậu không chịu nổi nữa.

Cậu bí mật nhìn Văn Mặc hồi lâu, bỗng nhiên thở dốc hai lần, thực sự cậu không nhịn được cái cảm giác này, cậu quay đầu về phía khác, thấp giọng khó chịu nói: "Không, không khó ngửi."

Âm thanh truyền tới tai hắn là bộ vô cùng ủy khuất, có chút bất đắc dĩ, không thể nào từ chối.

Loại âm thanh này làm nổi lên những tật xấu thuộc về alpha.

Văn Mặc hơi híp mắt lại cười nhẹ, thu lại tin tức tố.

Sớm muộn cũng sẽ có một ngày hắn làm cho tên nhóc này phải nói rất thơm.

Tô Chiêm dựa vào lồng ngực hắn, đuôi mắt với chóp mũi hồng hồng, trên khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, giống như đã chịu rất nhiều oan ức, khóe mắt ươn ướt.

Nhìn bộ dạng hiện tại của cậu rất đáng thương, làm người khác có cảm giác muốn thương yêu.

Đáng tiếc Văn Mặc vẫn là một tên đại tao hóa, nhìn thấy Tô Chiêm trong bộ dạng kia hắn càng muốn bắt nạt.

Nhưng bay giờ thì không được, hắn mới vừa trêu chọc cậu quá mức, bây giờ nên dỗ dành người ta cho tốt.

Văn Mặc thu lại tin tức tố Tô Chiêm dần khôi phục lại được sức lực, việc đầu tiên cậu làm sau khi đứng vững là giẫm lên chân Văn Mặc một cái.

Văn Mặc không di chuyển tùy ý để cậu giẫm, lông mày hắn cũng không nhíu lấy một cái.

Tô Chiêm cầm lấy cặp sách, hung hăng nói: "Tôi đi đây."

Trước đó nhất định là do đầu óc cậu không tỉnh táo nên mới đồng ý đến nhà Văn Mặc, chẳng khác nào cậu đồng ý dâng lên để cho Văn Mặc bắt nạt.

Văn Mặc vịn vào vai cậu, vừa muốn nói gì đó, điện thoại Tô Chiêm liền vang lên.

Tô Chiêm liếc Văn Mặc một cái, lấy điện thoại ra, nhìn thấy trên màn hình nhấp nháy hiện lên chữ "Tô Bằng Sính".

Phẫn nỗ cùng xấu hổ trên mặt cậu đã biến mất tăm hơi, ánh mắt cậu trở nên mờ mịt.

Cậu nhấc máy.

Văn Mặc tự giác lùi về sau vài bước, cho Tô Chiêm một không gian riêng.

Tô Bằng Sính bất mãn chất vấn Tô Chiêm trong điện thoại: "Tại sao con lại không nghe điện thoại, chạy đi đâu rồi, còn việc kiểm tra sức khỏe của con thì sao đây?"

Cả người Tô Chiêm cứng đờ, cậu mím môi thấp giọng nói: "Con đã nói lúc trước rồi, con có hẹn với bạn học, để lần sau đi."

Tô Bằng Sính rất bận, bình thường cứ đến cũng nhật cũng vẫn phải đi làm, lúc cậu về nhà lấy cặp trong nhà cũng không có ai, Nhiếp Uyển Như cũng ra ngoài, vì thế nên cậu mới có thể ra ngoài thuận lợi như vậy.

"Bạn học nào, lập tức về nhà ngay cho cha!" Tô Bằng Sính trực tiếp ra lệnh: "Ta là cha con, con nên nghe lời ta."

"Nhưng mà, cha......" Tô Chiêm không chút ngập ngừng nói: "Trước kia cha sẽ không nói chuyện với con như bây giờ, gần đây đã xảy ra chuyện gì, sao cứ ra lệnh cho con phải làm cái này làm cái kia."

Tô Bằng Sính dừng lại một lúc, cố gắng chậm rãi nói với cậu: "Ta cũng chỉ là quan tâm đến cơ thể của con......"

"Cơ thể của con vô cùng tốt, không có chuyện gì hết." Tô Chiêm bình thản nói: "Cha không cần lo lắng, con với bạn học đã sớm có hẹn rồi, lần này con không đi được, để lần sau rồi nói tiếp."

Tô Bằng Sính vẫn không bỏ cuộc: "Nhưng vất vả lắm mới hẹn được bác sĩ ——"

"Cha." Tô Chiêm cao giọng: "Trước kia cha cũng không quan tâm đến cơ thể con, vậy sao lần này lại quan tâm?"

Trong lòng Tô Bằng Sính căng thẳng, sợ làm cho Tô Chiêm càng phản kháng thì mọi chuyện sẽ không ổn, chỉ có thể dạn dò cậu hai cậu, lần sau nói tiếp.

Tô Chiêm cúp điện thoại, rũ mi mắt, vẻ mặt cậu mờ mịt.

Bầu không khí kiều diễm lúc trước đã biến mất, giờ chỉ còn lại cảm giác nặng nề.

Văn Mặc thấy nét mặt của Tô Chiêm không đúng lắm, nhíu nhíu mày.

Tuy rằng hắn không nghe rõ người trong điện thoại Tô Chiêm nói gì, nhưng khi hắn nhìn Tô Chiêm hắn cũng có thể đoán ra được phần nào, cha của Tô Chiêm muốn Tô Chiêm làm một chuyện gì đó, nhưng Tô Chiêm không đồng ý.

Hắn trầm mặc một lúc, vẫn là ân cần hỏi cậu: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Không." Tô Chiêm trả lời ngắn gọn, nhớ tới chuyện lúc nãy, đeo cặp sách lên muốn rời khỏi nhà Văn Mặc.

Văn Mặc giữ lấy vai cậu, không để cậu đi, lại hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tô Chiêm buồn bực giãy dụa hai lần không trán thoát được, cau mày nói: "Anh thả tôi ra, chuyện của tôi không liên quan gì đến anh."

Có liên quan.

Văn Mặc vẫn luôn xem Tô Chiêm là tiểu omega đáng yêu của hắn, làm sao lại không liên quan.

Nhưng Văn Mặc biết, bây giờ mà nói những lời này với Tô Chiêm, khẳng định Tô Chiệm sẽ xù lông ngay lập tức.

Hắn đổi lại lời giải thích: "Đều là bạn cùng phòng, tôi chỉ quan tâm em......"

Hắn dừng lại một lúc, lại bổ sung thêm: "Hơn nữa, vừa rồi tôi còn làm cho em tức giận, muốn bù đắp lại cho em."

Tô Chiêm chép miệng, tâm tình cậu cực kỳ kém, không muốn nói bất cứ lời nào.

Văn Mặc hết sức nhẹ giọng, âm thanh lạnh lùng nguyên bản mang theo một chút ôn nhu: "Tôi đảm bảo, em ở nhà tôi chơi vài ngày này, tôi sẽ không làm chuyện gì liên quan đến tin tức tố."

Tô Chiêm vẫn không nói gì, chỉ cúi thấp đầu, giống như một thiếu niên cô độc lại quật cường.

Văn Mặc xiết chặt bả vai Tô Chiêm, hắn chợt phát hiện ra kỳ thực Tô Chiêm rất gầy, gầy đến nỗi hắn có thể cảm nhận được cả xương bả vai của cậu.

Cơ thể cậu thiếu niên lúc này lại phá lệ đơn bạc.

Văn mặc có chút đua lòng, không nhịn được lộ ra âm thanh ôn nhu khuyên cậu: "Lúc nãy tôi khong nhịn được, mới định chọc em một chút, em đừng giận nữa. Bây giờ em ra khỏi nhà tôi, em định ở đâu, tôi thấy em cũng không có ý định muốn về nhà, không bằng ở lại nhà tôi đi, đúng lúc tôi ở một mình cũng cảm thấy rất cô đơn, cũng muốn có người ở lại cùng bầu bạn, em có thể ở lại với tôi......"

Câu nói của Văn Mặc đã làm khuấy động triệt để đến tâm trí cậu.

Cậu cười tự giễu, cũng đúng, giữa trời đất bao la này, cậu còn có thể đi đâu được chứ.

Cha cậu bày ra trăm phương ngàn kế muốn cậu đi kiểm tra cơ thể, nếu như cậu phối hợp, nhất định Tô Bằng Sính sẽ biết cậu đang trong thời kỳ phân hóa, một khi đã biết, không biết Tô Bằng Sính sẽ làm ra chuyện gì với cậu, rất nhiều chuyện sẽ không thể nào tự quyết định được.

Nếu như Tô Bằng Sính muốn làm ra chuyện gì đó với cậu, điều đó sẽ không có một chút khó khăn nào cả.

Cậu không muốn về nhà, nhưng nếu như cậu không về thì cậu cũng không có nơi nào để đi......

Cậu cảm thấy rất mờ mịt.

Văn Mặc nhìn cậu không nói lời nào, trông cậu giống như đang ngẩn người, nhân cơ hội kéo cậu ngồi xuống ghế sofa, lấy lại cặp sách của cậu, an tĩnh ngồi bên cạnh cậu.

Qua một lúc lâu, biểu tình của Tô Chiêm mới dần dần được trấn tĩnh lại, cậu ngẩng đầu lên, nhàn nhạt hỏi Văn Mặc: "Không dùng tin tức tố để làm loạn?"

"Không dùng." Lần này Văn Mặc nghiêm túc bảo đảm.

Kỳ lạ là Tô Chiêm lại tin lời nói của hắn.

Cậu không tin Tô Bằng Sính, nhưng lại nguyện ý một người mà trước kia cậu từng coi là kẻ thù cũ.

Cảm giác thật sự rất kỳ diệu.

Văn Mặc thấy nét mặt cậu ổn hơn, hắn suy tư một lúc, không tiếp tục hỏi Tô Chiêm chuyện lúc nãy, hắn cầm điều khiển lên mở ti vi: "Muốn ăn gà không?"

"Chơi." Tô Chiêm không chút do dự nói, cậu hiện tại đang cần ít thứ làm phân tán sự chú ý.

Nhà Văn Mặc ngoại trừ chiếc tivi siêu to khổng lồ còn có cả máy chiếu gắn phía trên tường, hai người mỗi người một màn, dùng điện thoại kết nối với màn hình.

Mấy phút sau, hai người đáp xuống sân bay.

Văn Mặc thuộc vào loại người học gì cũng nhanh, ăn gà một cách gian xảo, đẳng cấp rất cao, cùng Tô Chiêm chơi, làm cho Tô Chiêm phi thường vui vẻ.

Hai người chơi cả một biểu chiều, tâm tình của Tô Chiêm rốt cuộc cũng đã khá hơn, cuối cùng cậu cũng có thể cười nói với Văn Mặc.

Hơn sáu giờ chiều, Văn Mặc ném điện thoại sang một bên, lười biếng dựa vào ghế sofa, hỏi cậu: "Đói bụng không?"

Tô Chiêm sờ bụng một cái: "Có chút, anh thì sao?"

"Ừ, vậy thì chuẩn bị đi ăn thôi." Văn Mặc dùng điều khiển tắt hết màn chiếu, hỏi cậu: "Em muốn ăn gì?"

Tô Chiêm sửng sốt một chút, bỗng nhiên cậu cảm thấy xấu hổ.

Hôm nay cậu tới nhà Văn Mặc, vốn là muốn giúp hắn một chút để trả ơn, cậu nói giúp hắn quét dọn nhà của nhưng cậu chưa hề động đến, cũng bởi vì tâm tình không được tốt mà ăn gà tới tận hơn sáu giờ, sa đọa thật sự.

Cậu không được tự nhiên nói: "Cái đó, để tôi làm cơm đi, đã nói là đến giúp anh quét dọn, nhưng chưa làm được gì."

Văn Mặc nhìn chằm chằm vào cậu một lúc, đột nhiên hỏi: "Em ghét tôi sao?"

Tô Chiêm trầm mặc một chút, cậu kiêu ngạo nói: "Vốn là rất ghét, nhưng bây giờ......"

Cũng là tạm được rồi đi.

Thật ra thì cậu cũng không ghét đến như vậy.

Đúng......

Dù sao đi nữa thì cậu cũng sẽ không thừa nhận bây giờ thình thoảng cậu còn cảm thấy Văn Mặc rất có mị lực.

"Vậy tại sao lúc trước em lại ghét tôi?" Văn Mặc truy hỏi.

Tô Chiêm tức giận liếc mắt nhìn hắn: "Nói nhảm, Tô chiêm tức giận nhìn hắn, liếc mắt, "Nói nhảm, anh thử một lần bị người mới gặp mặt yêu cầu lau đồ*, sau lại bị thầy lôi đi giáo huấn một trận, hết lần này tới lần khác người kia làm như chuyện này không liên quan đến mình, anh có phải sẽ rất ghét người kia hay không?" (*Đến đoạn lau đó:))) có ô vuông như này nè 你试试被一个第一次见面的人要求擦 "□□" nên tôi để là lau đồ luôn cô nương nào còn nhớ Mặc Mặc bắt Chiêm Chiêm lau gì thì ới tôi để tôi sửa lại nha:>)

Văn Mặc suy nghĩ một lúc, được rồi, hắn cảm thấy nếu như hắn ở vị trí của cậu lúc đó, đại khái hắn sẽ làm cho người đó không còn xuất hiện trong trường được nữa.

So với hắn, Tô Chiêm đã rất nhẫn nhịn rồi.

"Được rồi, lúc đó là tôi sai." lần này Văn Mặc xin lỗi: "Chuyện lần đó thật sự xin lỗi em."

Tô Chiêm giật mình, cậu không nghĩ tới cậu chỉ vừa mới thuận miệng nói một chút, Văn Mặc đã biết kiểm điểm lại rồi.

Giống như nút thắt lâu nay đột nhiên bị gỡ ra, cậu không có ghét Văn Mặc một cách vô lý, cậu thấy cậu không thể nào gán cho Văn Mặc cái danh kẻ thù cũ được nữa.

Nhưng nếu không coi Văn Mặc như kẻ thù cũ, thì cậu coi hắn là gì.....

Bạn cùng phòng?

Ừ, đúng, chính là bạn cùng phòng.

Tô Chiêm cảm thấy có lẽ Văn Mặc cũng không đáng ghét giống như trước đây, nói không chừng cậu với Văn Mặc có thể phát triển ra một mối quan hệ tình bạn cùng phòng giống như cậu với Cận Minh lỗi.

Nhưng sau đó cậu mới phát hiện, có thể nói là cậu rất ngu còn rất ngây thơ nữa.

Văn Mặc nghe cậu nói cậu sẽ làm cơm, hắn hơi nhướn mày: "Em sẽ nấu gì?"

Thật ra thì cậu cũng không biết nấu, mặc dù Tô Chiêm từ nhỏ đã thiếu tình thân, nhưng tiền thì cũng không tính là thiếu, nếu trong nhà không có ai nấu cơm thì cậu sẽ gọi đồ ăn nhanh, nhưng lần này cậu không thể kinh sợ được, cậu ho nhẹ hai tiếng, như chột dạ nói: "Thì muốn thử một lần, lúc nào cũng có thể......"

Văn Mặc tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu chốc lát, sau nói: "Được, nếu vậy thì thử một chút."

Văn Mặc đưa Tô Chiêm vào bếp, mở tủ lạnh ra nói: "Trong này là thức ăn tôi mới mua, bên dưới có thịt, gia vị để trên giá, cậu xem như nào rồi làm là được."

Thật ra thì những món ăn kia hắn mua là muốn làm cơm cho Tô Chiêm ăn, nhưng lại không nghĩ tới Tô Chiêm lại chủ động tích cực đến như vậy, hắn đương nhiên sẽ chiều theo ý cậu, dành cho Tô Chiêm một cơ hội để thể hiện.

Nhưng......

Văn Mặc xoa cằm, vẻ mặt hắn không có chút ý tốt nào.

Biểu cảm của Tô Chiêm rất dễ đoán, ngoài mặt hiện lên vẻ thông minh, nhưng lại quá ngây thơ, vẻ mặt của cậu vừa rồi giống như chột dạ, đoán chừng cậu không biết làm cơm.

Cuối cùng có thể hắn sẽ phải tới thu dọn tàn cuộc mà cậu gây ra, vậy thì hắn có nên lấy thù lao hay không......

Nói đến mới nhớ, tin tức tố của hắn đối với Tô Chiêm dường như rất đặc biệt, chắc chắn có ý nghĩa đặc thù nào đó, hắn rất muốn hỏi, nhưng nhớ đến chuyện vừa mới đáp ứng cậu sẽ không đề cập đến chuyện về tin tức tố, chờ sau này có cơ hội sẽ hỏi lại.

Tô Chiêm hướng về đống nguyên liệu trong tủ lạnh rầu rĩ, chứng khó lựa chọn của cậu lại phát tác, không biết nên làm cái gì.

Cậu trầm mặc hồi lâu, hỏi Văn Mặc: "Anh thích ăn gì?"

Văn Mặc lần này ngược lại không chút tiếc rẻ trả lời cậu: "Tôi không kén ăn, lúc tôi còn nhỏ cha với ba nhỏ tôi cũng không cho tôi chọn món, nếu thực sự được chọn, có lẽ tôi sẽ thiên vị hơn về phía động vật."

Tô Chiêm cam chịu mở tủ lạnh ra, tuyệt vọng khi thấy bên trong bầy đủ các loại thịt, từ thăn bò cho đến cá đông lạnh, bay trên trời, chạy dưới đất, bơi trong nước, đều có đủ.

Đáng tiếc, cậu không biết nên sơ chế kiểu gì với đống thức ăn này.

Cậu trầm mặc suy nghĩ về chút đồ ăn trước đó cậu từng ăn, sau khi để gọn đống thịt sang một bên, cậu chật vật lôi ra túi cá đông lạnh.

Nghe nói làm cá rán chỉ cần rán ngập dầu là được, cái này quá đơn giản.

Cậu quyết định làm một đĩa cá rán.

Văn Mặc không nói gì, im lặng nhìn Tô Chiêm cần ra một khúc cá đông lạnh, cậu đổ một chút dầu vào chảo, định đem cá mới vừa lấy trong tủ lạnh ra, còn chưa được rã đông định cứ thế ném vào chảo.

Hiếm thấy Văn Mặc mặt đầy hắc tuyến, hắn đi tới kéo tay cậu: "Em làm như vậy dầu ăn sẽ nổ, làm chảo hỏng luôn."

"Hả?" Tô Chiêm không hiểu được ý hắn.

Văn Mặc bất đắc dĩ thở dài một chút, nếu như cậu cẩn thận lắng nghe, trong tiếng thở dài kia giống như còn cất giấu một chút cưng chiều.

"Em đó......" Văn Mặc cầm thớt đặt lên mặt bàn: "Em ra phòng khách ngồi chơi đi, nếu thấy chán thì lại đi ăn gà."

Tô Chiêm đứng ở trong bếp, tay chân cậu luống cuống, chỉ cảm thấy bất lực mà đỏ mặt.

Cậu thấy Văn Mặc thuần thục mở tủ lấy ra đủ các loại nguyên liệu bắt đầu nấu nướng.

Thấy động tác thuần thục của Văn Mặc, cậu chợt hiểu ra Văn Mặc cũng biết nấu ăn, đoán chừng chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra cậu không biết nấu ăn.

Thật sự quá là xấu hổ mà, ở trước mặt kẻ thù cũ...... Không, hiện tại không thể gọi là kẻ thù cũ được nữa phải là trước mặt bạn cùng phòng cậu lại làm ra trò ló bịch như vậy.

"Cái đó, thật xin lỗi." Tô Chiêm chủ động xin lỗi: "Tôi thật sự chưa từng nấu ăn, nhưng lại muốn thử một chút."

" Ừm, tôi biết." Văn Mặc biểu tình không đổi trả lời: "Không sao, vốn dĩ tôi cũng không quá trông cậy vào việc em biết nấu ăn."

Tô Chiêm càng cảm thấy tội lỗi: "Cái đó, tôi giúp anh dọn dẹp nhà."

"Không gấp." Văn Mặc thái thức ăn rất thuần thục, dao di chuyển rất nhanh, Tô Chiêm hoa mắt một hồi.

Cậu không nhịn được hỏi hắn: "Không phải gia cảnh nhà anh rất tốt sao? Tại sao lại làm được những việc này thuần thục như vậy?"

Trong số những bạn học cũ của cậu, cũng có người rất có tiền, những người đó đều được tiếp nhận giáo dục từ sớm, đều là những người ưu tú, nhưng kỹ năng sống rất kém, gần như hoàn toàn dựa vào vú nuôi và người giúp việc.

Cậu nhớ nhà Văn Mặc cũng rất giàu, cha của Văn Mặc hình như còn có tên trong danh sách Forbes*......

Tại sao lại khác biệt đến như vậy chứ?

"Bởi vì lúc tôi còn nhỏ ba nhỏ tôi yêu cầu tôi phải tự lập." Văn Mặc đem nguyên liệu bỏ vào nồi: "Ba nhỏ tôi từ nhỏ gia cảnh nghèo khó, phải chịu nhiều khổ cực, ông ấy không muốn tôi dính vào tật xấu tiêu sài hoang phí dâm dật giống như cha tôi, nên đã luyện cho tôi cách tự lập, không thuê người làm, ngay cả tài xế cũng không thuê. Cha tôi cũng ủng hộ, tất nhiên có thể là do cha tôi không có người nào khác để sai khiến ngoài tôi nên từ lúc tôi còn nhỏ đã sai tôi làm cái này làm cái kia, nên bây giờ cái gì tôi cũng biết......"

Cha, ba nhỏ, hình như đều là nam......

Tô Chiêm trợt nhớ tới, trong nhà Văn Mặc không có trang trí theo kiểu mềm mại nữ tính, tất cả đều được trang trí một cách đơn giản, màu sắc nhẹ nhàng, theo phong cách tối giản, mặc dù những vật liệu được sử dụng rất đắt, nhưng cũng có cảm giác tách biệt, rất rộng rãi và sáng sủa.

Những đôi giày để trong tủ hình như đều là từ cỡ 40 trở lên, kích cơ này nếu là nữ alpha cũng không thể nào đi vừa.

Bên trong căn nhà này dường như không có phụ nữ......

Cậu nhịn một chút, vẫn là không chịu được liền tò mò hỏi: "Anh còn một ba nhỏ nữa?"

Văn Mặc vừa sắt rau xong, quay đầu lại đầy ý vị thấp giọng nói: "Ba nhỏ của tôi là một omega nam."

Tô Chiêm bỗng nhiên cảm thấy cậu không nên hỏi câu này.

"Nam omega cũng có thể sinh, tôi được ba nhỏ sinh ra, nhưng ông ấy không muốn tôi kêu ông ấy là mẹ, nên mới bảo tôi gọi như vậy."

Tô Chiêm: "......"

Cậu cảm giác như đã được khai sáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK