Editor: Lệ Diệp
Beta: Tân Sinh
Tới nửa đêm, Hồ gia đã là một mảnh náo nhiệt. Khách khứa phần lớn là phú thương quan lại ở trấn Sung Phán hoặc là trấn lân cận, trên gương mặt mỗi người đều tươi cười trái ngược nhau, vừa chụp vai lại kính rượu, cũng giống như khung cảnh kết giao với quyền quý trong kinh, không khác là mấy.
Hồ Hiến kéo tay Vạn Cẩn Phàm, nhiệt tình vạn phần nói: "Tề muội, ta mở cái yến hội này đều là vì ngươi. Lại đây, ta giới thiệu cho ngươi.."
Vạn Cẩn Phàm lễ phép cười, nhìn không ra có bao nhiêu cao hứng: "Làm phiền Hồ tỷ, tiểu muội cảm kích khôn cùng."
"Nói gì vậy, ta làm tỷ tỷ này tự nhiên phải m giúp đỡ ngươi thật tốt chứ." Hồ Hiến vừa nói vừa kéo Vạn Cẩn Phàm đi đến trung tâm yến hội, lớn tiếng nói: "Các vị trưởng bối, các loại bằng hữu, đây là tỷ muội ta mới kết giao, Tề Phàm, mọi người đừng nhìn nàng tuổi còn trẻ, thế nhưng là năng lực bất phàm, về sau xin các vị giúp đỡ nhiều hơn!"
"Được, chắc chắn được", "Có thể cùng Hồ tiểu thư kết làm tỷ muội, tất nhiên là nhân vật ghê gớm", "Hậu sinh khả úy a, hậu sinh khả úy (*).." Những lời khen tặng và ca ngợi như thế không dứt bên tai. Vạn Cẩn Phàm ôn hòa cười: "Toàn bộ về sau tiểu bối sẽ dựa vào bằng hữu ở đây chiếu cố dìu dắt, ta kính một chén trước."
(*) Hậu sinh khả úy: Kẻ sinh sau ắt hơn bậc đàn anh.
Mọi người cũng nâng chén tượng trưng trở về một chén, lại nói chút lời khách sáo, sau đó tản ra hết.
Tuy rằng Hồ Hiến hết lòng khen ngợi đề cử Vạn Cẩn Phàm, nhưng thời gian kế tiếp, cũng không có một người nào đến đây cùng nàng kết bạn. Dường như mọi người ở bên trong náo nhiệt này đều quên mất có một nữ tử gọi là Vạn Cẩn Phàm, khi gặp thoáng qua ánh mắt cũng chưa từng dừng lại một lát.
"Hồ Hiến thằng nhãi này, quả thực là.." Giọng Thành An Liễu căm hận khẽ nguyền rủa, tiếc rằng vạn Cẩn Phàm không để ý lắm chỉ biết uống rượu, khó chịu trong lòng càng sâu.
Vạn Cẩn Phàm lười nghe nàng càu nhàu, cầm lấy chén rượu đi đến bên cạnh chiếc bàn trong một góc không người chậm rãi uống. Thành An Liễu không còn cách nào, cũng đành phải đi theo, lại không nói nửa chữ.
Khi trăng đã lên cao, mọi người trong yến hội không nhiều thì ít đều cảm giác có chút say, hai nữ tử trung niên phúc hậu vừa nói vừa cười, đi tới bàn này của Vạn Cẩn Phàm. Hai người ngươi một ly ta một ly, không coi ai ra gì cao giọng nói chuyện với nhau.
"Lô hàng da của ta phải đưa tới kinh thành, ha ha.." Nữ nhân hồng y vui vô cùng dồn sức rót hai ly rượu.
"Thật sự? A.. Chúc mừng, chúc mừng, đây chính là giao đại vận." Nữ nhân áo lam vội vàng đổ một chén rượu cho nữ nhân hồng y, cẩn thận khen tặng.
"Đó cũng không phải sao, hừ.. Chờ ta thành hoàng thương, hừ.. Những người này.." Nữ nhân hồng y ngạo mạn đem mọi người ở đây quét nhìn một lần, tự cao tự đại lại uống chén rượu.
"Những người tự cho là đúng đó, nơi nào xứng mà đánh đồng với Nghiêm đại đương gia, đến đây uống.." Nữ nhân áo lam cười xấu hổ, nhưng vẫn miễn cưỡng cười vui tới rót rượu.
Vạn Cẩn Phàm vuốt ve chén rượu trong tay, thấy hai nữ nhân kia đã uống đến không biết phân biệt đồ vật, mới nói khẽ với Thành An Liễu: "Hãy cướp lô hàng da này đi."
Thành An Liễu giật mình, cái gì gọi là cướp thì cướp? Chẳng lẽ cả đêm nàng sẽ phải đi cướp của cải? Vạn Cẩn Phàm không kiên nhẫn nói: "Không nghe thấy sao?"
"Cướp hàng.. Loại sự việc này.." Cướp hàng, còn là một lô hàng da tiến cung, cũng mệt nàng một hoàng nữ có thể làm ra được.
"Giết người cướp của, mượn gió bẻ măng, những cái thủ đoạn dĩ dật đãi lao (*) này đó, chủ tử nhà ngươi chơi còn thiếu sao? Làm sao, tới chỗ này của ta thì không được?" Vạn Cẩn Phàm cười như không cười nhìn bộ dáng nghẹn khuất giận mà không dám nói gì của Thành An Liễu, trong mắt nói không rõ là hận hay là buồn.
(*) Dĩ dật đãi lao: Dùng khoẻ ứng mệt; đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công (trong chiến đấu dùng thế thủ bồi dưỡng lực lượng chờ quân địch mệt mỏi, mới tiến đánh)
Thành An Liễu nghẹn một lúc lâu, mới thỏa hiệp nói: "Vậy cũng không nên.. Loại sự việc này.."
Vạn Cẩn Phàm hừ nhẹ một tiếng: "Không phải là thời điểm ta lộ thái độ cùng mẫu hoàng, đại tỷ cùng Tam tỷ, hiện tại ta đang làm những gì sao?"
Thành An Liễu đã không biết nên trao đổi với Vạn Cẩn Phàm như thế nào, nàng hoàn toàn không hiểu được trong đầu nữ tử trước mắt này rốt cuộc là suy nghĩ cái gì. Cướp một lô hàng da đưa vào kinh? Đây không phải con nít con nôi đang cáu kỉnh sao?
Sau khi hai nữ nhân đối diện uống say, đề tài đã thoát khỏi lối buôn bán, hướng phương diện nam sắc triển khai.
"Nghe nói hai tháng sau đệ nhất công tử Thương quốc.. Nấc, Lâm Ngữ Khanh phải cùng Tạ gia.. Tam tiểu thư thành thân, như thế nào, có muốn ở.. Thấy dung mạo đệ nhất công tử trước khi xuất giá không?"
"Muốn.. Không, đến, Trần Thanh sư mới mất tích không bao lâu, này.. Tạ, Tạ gia liền xuống tay, nấc.. Nhìn, nhìn, nhìn thấy là có thể.. Đi xem.."
"Trần, Trần Thanh sư là, là ai.."
"Chính là, An vương a.. Cái kia, cái kia.. Giết người không chớp mắt.. An vương nữ a.."
"Nấc, nấc.. Là, là nàng a.. Xứng đáng, cũng không nhìn xem.. Xem nàng là cái đức hạnh gì, cho, xách giày cho Lâm công tử cũng.. Không xứng!"
"Ha ha.. Nấc, lần này nàng mất tích, cũng thật là.. Hả hê lòng người, ta nhìn a.. Tám phần là để cho Tạ gia.." Nói điên điên đảo đảo làm cái động tác cắt cổ, lại nói: "Răng rắc một tiếng.. Ha ha.."
"Ha ha, chính là.."
Vạn Cẩn Phàm nghe được tới đây, sắc mặt càng ngày càng lạnh, cũng không cùng Hồ Hiến chào hỏi, liền bước nhanh đi ra khỏi Hồ gia.
"Tiểu thư, ngươi đây là.. Muốn chào hỏi một cái lại đi hay không." Thành An Liễu cảm thấy Vạn Cẩn Phàm càng ngày càng không có giáo dưỡng, tuy rằng đối Hồ Hiến có khó chịu đi nữa, nhưng trên mặt mũi vẫn phải qua loa có lệ chứ.
"Chào hỏi? Hừ.. Hồ Hiến cái loại du côn tầm nhìn hạn hẹp ta còn chưa để vào mắt, chỉ là còn có chút giá trị lợi dụng." Vạn Cẩn Phàm quay đầu lại nhìn khung cảnh ầm ĩ huyên náo phía xa trong sân, dưới ánh đèn sáng tối, vẻ mặt trống rỗng, cực kỳ giống một bộ xác không có hồn phách.
"Vậy ngươi.." Thành An Liễu không rõ một vương nữ bị giết hại nước hắn, cùng nàng có cái quan hệ gì, cần phẫn nộ đến loại tình trạng này.
"Trần Thanh Sư rơi vào kết cục này, là nàng xứng đáng, lại dám cùng Tam tỷ bảo hổ lột da (*), một đứa trẻlớn mười ba tuổi, chỉ biết dùng thủ đoạn đẫm máu dọa người, loại người này chết cũng chưa hết tội. Thế nhưng là ta đây, dựa vào cái gì muốn kéo người vô tội như ta này chôn cùng, rất tốt cho một màn mượn đao giết người trong tối, Tam tỷ thật sự là dùng đến lô hỏa thuần thanh, hôm nay một An vương nữ có tầm ảnh hưởng lớn như vậy có thể bị nàng lặng yên không một tiếng động giết chết, như vậy còn ta thì sao, ta thì sao?" Hai mắt Vạn Cẩn Phàm đỏ đậm trừng mắt nhìn Thành An Liễu, tuyệt vọng cùng cực kỳ bi ai đan chéo ở trên mặt nàng, ở dưới ánh trăng trắng bệch, quỷ dị đến không giống nhân gian.
(*) Bảo hổ lột da: Hán Việt - dữ hổ mưu bì: Không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương.
"Vương nữ.." Thành An Liễu thấy bộ dáng không vui không buồn ngày thường của nàng, còn tưởng rằng nàng đã buông xuống quá khứ, không nghĩ tới trận tranh chấp hoàng trữ (*) này mang đến cho nàng tổn thương rất nhiều so với bản thân có thể lý giải còn muốn sâu hơn. Thế nhưng nữ tử chân không bước ra khỏi cửa này đến cùng là như thế nào biết được chân tướng? Thậm chí, ngay cả chuyện nữ vương Thương quốc mất tích nàng cũng có thể nói ra một hai.
(*) Hoàng trừ: Người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua.
Danh Sách Chương: