Nằm trong vòng tay ấm áp, úp mặt vào lòng ngực vững trải của Anh ấy bỗng tôi cảm thấy thật an toàn. Giờ tôi có nhà rồi, có người thân rồi, sẽ có người chờ tôi về nhà, lo lắng cho tôi, nấu cơm cho tôi rồi. Mỗi ngày mở mắt ra là có thể thấy họ, được họ an ủi, được họ bảo vệ. Ánh sáng chiếu rọi cả căn phòng, nhìn mười ngón tay đan nhau thật hạnh phúc.
'' Tỉnh?'' giọng anh khàn khàn vang lên
'' um '' - '' đói bụng không, dậy ăn sáng "
Tôi lắc đầu áp sát vào anh '' Sao vậy không khỏe ở đâu?''
'' Em không bị gì đâu, chỉ muốn ôm anh một tí thôi ''
Môi kề trán '' Có gì sao nói anh nghe '' cô im lặng nhìn anh không nói gì. '' Thôi, xuống giường ăn sáng thôi. Muốn ăn gì, anh nấu ''
Thấy anh bước ra ngoài tôi vội nắm tay anh lại ''Em... Em có một câu chuyện xưa muốn kể anh nghe''
Anh nhướng mày, ôm cả tôi và chăn vào lòng, đầu kề vào vai tôi
'' Ngày xửa ngày xưa, ở một thị trấn nhỏ, có một bé gái bị bỏ rơi ở một con hẻm, trên người chỉ được quấn một cái bao ni lông lớn. Lúc đó ngay mùa đông mới chuyển mùa, lạnh lắm. Cô bé khóc rất lớn, rất lớn đỏ hết cả mặt vậy mà không ai chịu đứng lại nhìn cô bé đó. Nếu không ai để ý cô thì cô sẽ chết, vừa đói vừa lạnh, lại vừa lạ lẫm sợ hãi. Nhưng ông trời có mắt, cô gặp được một người đàn bà chịu đứng lại nhìn cô. Sau đó cô được bà nhận nuôi, được bà chăm sóc, bà ấy yêu thương cô lắm. Ở đây có rất nhiều bạn, rất vui. Đây là nơi lần đầu cô gặp họ 3 người thân của cô. Trong đám trẻ, chỉ có một cô bé gái mang nước da ngâm đen cafe nổi bật ngồi cô lập một góc phòng, cả người ốm nhách còi xương. Ấn tượng đầu tiên kia thấy cô bé này là một cảm giác lạnh lẽo, không phải lạnh của sự bị cô lập mà là một cái lạnh như có sẵn bao lấy toàn thân của cô bé nhưng cô lại không thấy sợ mà rất muốn được bắt chuyện với cô bé lạnh lùng này. Trái ngược hoàn toàn với cô bé đó là 2 cô nhóc dễ thương nổi bật nhất trong đám trẻ. Một người thì nhút nhát luôn nắm tay cô nhóc mũm mĩm, cô bé nhút nhát luôn bị bắt nạt trong đây, bị dành đồ ăn bị hắt nước còn bị nhốt trong nhà vệ sinh vì vậy mà ngày càng nhút nhát mít ướt hơn. Còn cô bé mũm mĩm thì lại là một nữ lực sĩ nha, luôn bênh vực bảo vệ cô bé nhút nhát kia, lúc nào cũng cũng lôi cô bé nhút nhát đi trả thù haha thú vị phết. Đây là 3 cô bé được đem về trong nhóm người gần đây, vì mới đến nên bị bắt nạt. Cuộc sống cứ trôi qua êm đềm như vậy
Nhưng cái ngày định mệnh cũng phải đến. Hôm nay ngày 25/10/2004, trời âm u toàn mây đen bên ngoài mưa lớn không có dấu hiệu bớt đi. Bọn trẻ được đưa đến một nơi rất lạ mà cô chưa bao giờ đến, xung quanh toàn cây và được bao quanh bởi một vòng tường lưới rất khổng lồ, nhìn như một cái nhà tù vậy, chạy một đoạn thấy có 2 tên canh cổng trong rất đáng sợ, trong tay họ còn có súng nữa. Tới nơi người đàn bà nuôi cô bảo bọn trẻ xuống xe '' Các con xếp thành 4 hàng nào. Giới thiệu với các con đây là trường học của các con, sau này chúng ta sẽ sống ở đây '' nói vậy nhưng sau lần đó mama đã biến mất tiêu.
Bọn trẻ sợ hãi nhìn ngó xung quanh '' Mama chúng ta về nhà đi, con đói bụng quá con muốn ăn súp thịt heo của mama '' một cậu bé mập mạp mở miệng nói cậu tên là Bruch - một cậu bé láo cá hay phải nói đúng là có phần hung bạo vì hay bắt nạt bạn bè trong nhà bằng những trò chơi độc ác như nhấn đầu người nào cậu ghét vào bồn cầu, đẩy người khác xuống sông, hay trộn cát vào cơm của mọi người không nghe lời cậu. Nên mọi đứa trẻ ở đây ai cũng sợ cậu hết, đã có người đi mách với Mama nhưng có cảm giác rằng bà luôn bao che cho cậu trong những việc làm hung bạo này. Dần dần bọn trẻ học được cách im lặng và nhẫn nhịn.
'' Sau này các con ở lại đây. Xin chào các bạn nhỏ - Ta là hiệu trưởng của trường SACrangle. Ta tên là Lucifer sẽ là người chăm sóc và yêu thương các con. Chào mừng những thiên thần nhỏ đáng yêu đến với ngôi trường này.'' Một người đàn ông lịch thiệp trong bộ vest đỏ ma mị. Ông ta đem lại cho cô cảm giác áp lực khó chịu, khi bạn nhìn vào đôi mắt chim ưng chỉ cảm thấy lạnh lẽo và mang lại một thứ gọi là sự phục tùng vô điều kiện dưới ánh mắt đó. Nhưng trên mặt ông ta lại treo nụ cười dịu dàng ấm áp mà không chạm tới đáy. Bỗng ông ta quay đầu nhìn sâu vào cô, rồi tiến từng bước về phía cô, cả người cô run lên muốn lùi lại nhưng sao cơ thể không cử động được. Càng lúc càng gần cuối cùng cũng dừng bước trước mặt cô cúi đầu nói '' Cháu bé đừng sợ, cháu cứ yên tâm ở đây, giờ này đây là nhà của cháu sẽ không ai có thể tổn thương cháu bỏ rơi cháu nữa'' Một vòng tay ấm áp bao quanh cô giây phút ấy cô.... cô có cảm giác bản thân rất hạnh phúc rất vui, cô ôm chặt người đàn ông trước mặt cúi đầu chôn mặt vào vai ông khóc. Cô thích được ôm như vậy, được ông vuốt tóc được ông bảo vệ. Nhưng sau cái ôm ấm áp vừa rồi làm cô giựt mình trở lại hiện thực, cô tự hỏi với lòng là ông ấy nói thật chứ hay không? sao ông ấy nói như vậy ông ta lại có thể nói đúng khát vọng của cô chứ rốt cuộc ông ta là ai?
Tiếp theo đó bọn trẻ được một cô gái xinh đẹp dẫn đi thăm quan mọi nơi trong trường rồi đi ăn trưa sau đó được đưa về phòng ngủ. Mỗi phòng 4 đứa không phân biệt nam nữ. Tại phòng 404 gồm có cô, cô bé cà phê, cậu bé tóc vàng và xui xẻo thật là cùng phòng với tên Bruch. Không biết đạp trúng bãi cứt chó nào mà hên vậy mới vào phòng thì thấy thằng đó đang ngủ trương bụng như một con heo đực, nếu có cái bao bố với cây gậy bóng chày trên tay thì tốt biết mấy, thở dài một cái cô quay về chỗ ngủ của mình sắp xếp đồ rồi cũng lăn ra ngủ vì chiều nay là lớp học đầu tiên. Cô ôm theo niềm háo hức đi vào giấc ngủ.
Danh Sách Chương: