• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Trời ơi, sáu năm rồi mày vẫn không tha cho người yêu tao hả?!"

Niên Nhĩ Lạc và Tần Hiên đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa, có chút bất ngờ mà cùng lúc thốt lên.

"Mẫn Doãn Kì?"

Mẫn Doãn Kì nhíu mày, hắn xoắn tay áo lên, gương mặt mang theo sự tức giận cùng lạnh lẽo thấu xương làm cho Niên Nhĩ Lạc có chút rùng mình.

Tần Hiên thấy như thế liền tránh xa Niên Nhĩ Lạc vài bước, cậu ta dè chừng Mẫn Doãn Kì, mở miệng nói.

"Anh Doãn Kì, chuyện không như anh nghĩ đâu."

"Chứ là sao? Mày đang tính ôm Lạc Lạc mà." Mẫn Doãn Kì nghiến răng gằn giọng nói.

Niên Nhĩ Lạc nghiêng đầu nhìn Tần Hiên, mong rằng cậu ta giải thích cho đàng hoàng một chút, nếu không thì cả cô và cậu ta đều sẽ chết chắc.

Vậy mà trời đất ơi, trả lời một cái như tự đào hố chôn mình.

"Đúng là em có tính ôm cô thật..." Tần Hiên thành thật trả lời.

Tao lạy mày Tần Hiên ơi...

Mẫn Doãn Kì nghe xong liền muốn bay tới túm lấy Tần Hiên ngay, nhưng rất nhanh đã bị Niên Nhĩ Lạc ôm lại.

"Bình tĩnh anh ơi."

"Em bênh nó hả?" Mẫn Doãn Kì tức giận cúi đầu nhìn người yêu, không vui mà nói.

"Cậu ta ôm cảm ơn ấy, chứ không phải kiểu yêu thương gì đâu." Niên Nhĩ Lạc nhỏ giọng giải thích với Mẫn Doãn Kì, mong hắn có thể bớt giận.

Nhưng không hiểu tại sao, Mẫn Doãn Kì đột nhiên còn giận hơn, hắn nâng mặt Niên Nhĩ Lạc lên bắt cô nhìn hắn, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

"Thế là em cũng định cho nó ôm em hả?"

Rồi xong, chắc chắn Niên Nhĩ Lạc đã đạp trúng địa lôi của Mẫn Doãn Kì rồi, hắn sẽ nổ tưng bừng lên nếu như cô nói sai cái gì đó.

Vì thế Niên Nhĩ Lạc chỉ có thể chớp chớp mắt làm ra vẻ tội nghiệp, cô mím môi lắc lắc đầu, tay ôm eo Mẫn Doãn Kì càng thêm chặt.

"Sao có thể, em thì chỉ có anh ôm thôi chứ."

Chú mèo nào đó đang xù lông giận dữ vì câu nói này mà lập tức ngoan ngoãn, trở lại thành mèo con quấn người.

Niên Nhĩ Lạc dỗ được Mẫn Doãn Kì thì liếc nhìn Tần Hiên, ra hiệu cho cậu ta đi ra ngoài trước khi con mèo bông đang ôm cô bay qua cắn nát đầu cậu ta.

Tần Hiên đương nhiên hiểu ý, vì thế liền rón rén bước ra ngoài rồi phi thẳng lên tầng 2.

Mẫn Doãn Kì ôm người thương trong lòng lắc qua lắc lại, bộ dáng vui vẻ ngọt ngào trông rất rất đáng yêu. Hắn cười híp mắt cúi đầu hôn lên má Niên Nhĩ Lạc.

"Lạc Lạc chỉ để cho anh ôm, thích ghê á."

"Đúng đúng, em chỉ để cho anh ôm thôi, của một mình anh đó." Niên Nhĩ Lạc vươn tay nhéo má Mẫn Doãn Kì, dịu dàng nói.

Mẫn Doãn Kì nghe thấy như thế lại cười càng tươi, nhìn dễ thương chết đi được.

Hồi lâu sau Niên Nhĩ Lạc dường như nhớ ra gì đó, cô nghiêng đầu nhìn Mẫn Doãn Kì, chớp chớp mắt hỏi.

"Ủa mà anh tới đây chi?"

"Anh mới phải hỏi em câu này, em tới đây là gì?"

Niên Nhĩ Lạc đưa tay chỉ lên bàn trang điểm sau đó nói.

"Em đến đây học makeup, đang làm thực tập sinh nè."

"Anh thì làm người mẫu, tới đây chụp ảnh cho tạp chí." Mẫn Doãn Kì cúi đầu nói với Niên Nhĩ Lạc.

Lúc này ở ngoài bỗng dưng có tiếng động, ngoài cửa lại xuất hiện thêm hai người, Niên Nhĩ Lạc nghiêng đầu nhìn, sắc mặt có chút trắng bệch.

Mộc Huyền Trang đi bên cạnh Ngôn Ninh Đàm, phát hiện Niên Nhĩ Lạc và Mẫn Doãn Kì đang ở đây có chút bất ngờ, nhưng tầm vài giây sau cô ta lập tức quay về dáng vẻ bình thường.

Ngôn Ninh Đàm dẫn Mộc Huyền Trang vào trong phòng, mắt thấy Mẫn Doãn Kì thì nhíu mày.

"Chị bảo cậu tới thì phải lên tầng hai, sao lại ở đây?"

"Em ở đây chơi với bạn gái." Mẫn Doãn Kì không một chút cảm xúc trả lời.

Ngôn Ninh Đàm cũng không định hỏi nhiều cho lắm, kéo Mộc Huyền Trang đến trước mặt Niên Nhĩ Lạc, vui vẻ nói.

"Đây là Trang, con bé này cũng là thực tập sinh, sẽ làm việc cùng em."

Nếu Mẫn Doãn Kì đang không ôm Niên Nhĩ Lạc thì có lẽ cô đã ngã ra đất xỉu 3 ngày 3 đêm.

Người đánh mình đến sống đi chết lại giờ làm đồng nghiệp của cô, đ*t mẹ tuyệt vời lắm ạ!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK