Ánh mắt Trăn Trăn sáng lên, ngay cả giọng mũi nồng đậm kia cũng mất, cầm tờ chi phiếu vui vẻ nói cảm ơn.
Giản Đồng thấy rõ ràng, lúc Tiêu Thiếu cười đưa chi phiếu cho Trăn Trăn, nụ cười cùng cặp mắt kia rõ ràng là đang châm chọc cười nhạo. Tựa hồ như nhận ra được tầm mắt Giản Đồng, Tiêu Thiếu nâng mắt, một đôi mắt vô cùng tà mị rơi vào người cô “Sao? Yêu tôi rồi à?”
“Hả?”
Tiêu Thiếu cả người trên dưới cơ bắp khoẻ mạnh, không biết từ lúc nào đã ép tới gần Giản Đồng, Giản Đồng vốn không cao, Tiêu Thiếu tới gần cô, nhìn lại khiến cô càng nhỏ bé.
Tiêu Thiếu híp mắt, rũ mắt liền thấy chiếc đầu đen kia chạm vào ngực hắn, đột nhiên khom lưng, nói bên tai cô “Thật sự yêu tôi rồi? Là yêu con người tôi, hay yêu tiền của tôi?”
Giản Đồng chỉ cảm thấy một cỗ hơi nóng ở trên lỗ tai, lỗ tai liền đỏ lên. Theo bản năng, cô lùi thật nhanh về phía sau, nhưng cô quên rằng chân đang bị thương, lui quá nhanh, chân lảo đảo một cái, trọng tâm không vững, cô cũng đã chuẩn bị tốt việc tiếp đất mẹ.
Bên hông một bàn tay đột ngột xuất hiện kịp thời ôm lấy cô.
Giản Đồng tâm hữu dư quý*, chưa kịp vui mừng thì đột nhiên ý thức được mình đang bị một người đàn ông xa lạ thân mật ôm hông.
[TÂM HỮU DƯ QUÝ 心有余悸: nghĩ lại phát sợ; nghĩ lại còn rùng mình]
“A a a..” Giản Đồng thất kinh, lớn như vậy trừ anh trai ra cô chưa từng bị một người đàn ông nào thân mật ôm lấy như vậy.. Bao gồm… hắn.
Sắc mặt Tiêu Hành tối sầm, đưa tay khác ra vội vàng che miệng Giản Đồng lại “Im miệng, kêu cái rắm! Cô cái người phụ nữ này thật kỳ quái. Người bình thường ngã xuống cũng sẽ theo bản năng kêu lên, cô thì hay rồi. Lúc ngã xuống không kêu, bây giờ kêu cái rắm”
“Anh anh anh… anh buông tay trước đã”
Tiêu Hành nhìn dáng dấp khả nghi lắp ba lắp bắp của cô, trong đầu chợt loé “Này, đừng nói bởi vì tôi ôm eo của cô nên cô kêu lớn đấy?” Tiêu Hành nhìn người phụ nữ trong ngực nháy mắt sắc mặt không bình thường, khoé miệng không nhịn được co quắp lại
“… Xem ra thật đúng là như vậy” Con ngươi chuyển một cái, Tiêu Hành cổ quái cười “Không lẽ người phụ nữ như cô chưa từng bị đàn ông ôm?”
Tiêu Hành cảm thấy phản ứng người phụ nữ này hết sức thú vị, nhìn người trong ngực sắc mặt đỏ lên, trong lòng động một cái, đùa dai tay ôm ngang hông Giản Đồng cố ý xiết chặt.
Tiêu Hành nhìn người phụ nữ đỏ bừng mặt, giống như phát hiện đại lục mới… Thời đại này mà còn có những người phụ nữ ôm hông đã đỏ mặt! Quá mới lạ! Quá thú vị!
Gióng như phát hiện đại lục mới, Tiêu Hành kích động không thôi.
Bàn tay ôm Giản Đồng cố ý bóp bóp eo, bấm một cái lại phát hiện đều đụng phải vải vóc. Trong lòng cảm thấy kì quái, Tiêu Hành không thèm chú ý đến cái gì là phong độ của quân tử, bàn tay đưa vào trong áo Giản Đồng, sờ một cái trong lòng chấn động.
“Anh làm gì vậy!”
Giản Đồng giãy giụa đẩy Tiêu Hành ra. Mà Tiêu Hành mặt đầy ngạc nhiên nhìn Giản Đồng “Eo của cô…” Hắn không biết nói như thế nào mới đúng, cái vừa mới sờ thật sự là eo của một người phụ nữ bình thường sao?
Tiêu Hành từ trước đến giờ đào hoa, phụ nữ hắn từng chơi không phải một ngàn cũng cả trăm, trong này không thiếu người mẫu nổi tiếng, minh tinh nghệ sĩ, nhưng cái eo vừa chạm, so với những người phụ nữ hắn từng chơi tuyệt đối là nhỏ nhất, nhỏ đến mức một tay hắn có thể ôm hơn nửa vòng eo.
“Cô…” Hắn nhấp nháy môi, muốn nói “Thì ra trời nóng bức cô mặc nhiều quần áo vì lý do này” có thể nhìn thấy cô gái trước mặt rõ ràng đang đau đớn, nhưng ánh mắt làm bộ như không sao, nhìn khuôn mặt rõ muốn phàn nàn nhưng ánh mắt lại hèn mọn, lời muốn nói hắn đều không nói ra được.
Rất nhiều năm sau, Tiêu Hành không cách nào quên ánh mắt Giản Đồng lúc này, hắn bây giờ còn không thể hiểu, làm sao ánh mắt của một người vừa có thể kiêu ngạo lại hèn mọn như vậy, đem hai ánh mắt hoàn toàn trái ngược mà ưu tư chung lại một chỗ.
Rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì, mới có thể khiến cho trên người một người có hai loại phẩm chất hoàn toàn mâu thuẫn bất đồng như vậy?
Giản Đồng đẩy Tiêu Hành ra, nhấc chân chạy. Cô vốn dĩ không chạy nhanh, chưa được hai bước liền té một cái. Nhưng cô không quan tâm, đứng lên vịn tường cố gắng chạy cách Tiêu Hành xa một chút.
Cô suy nghĩ rất loạn… Giống như nhất thời không chịu nổi chuyện này bị người ta phát giác vậy.Xuất ngục, cô muốn có một cuộc sống yên lạnh, có cơm để ăn, có chỗ để ngủ, tự cấp tự túc, dành ít tiền đi Nhĩ Hải, dùng đôi mắt này để thấy được sự trong veo cùng xanh thẳm mà trong ngục giam mãi mãi không thấy được.
Cô không thể chịu nổi thêm bất kỳ sóng gió nào.
Tiêu Hành muốn giúp cô, nhưng hắn chỉ cần tới gần một chút người phụ nữ kia giống như sau lưng đang có quỷ đuổi, vịn tường kéo người nhìn cực kỳ chật vật.
Tiêu Hành không thể làm gì ngoài bất đắc dĩ mà đi chậm lại.
Phòng bao 606.
Giản Đồng gõ cửa, rồi đi vào.