Lời này mà cũng dám nói với cựu hoa khôi da trắng mặt xinh, không hổ danh tên hảo hán nhà cậu!
Âu Dương Húc âm thầm cảm thán vài câu, giây tiếp theo liền thấy Tống Mạn Mạn tức tốc chạy về như bị ma đuổi.
Cô ta biết Dụ Quy Tinh nói được làm được. Nếu bị hắn đuổi ra ngoài, không khéo cả khối mười đều biết hết, mặt mũi ả biết để đâu?
Kỷ Vân không nhịn được cười: "Sao cô nàng cứ nghĩ quẩn một hai đòi gặm ván sắt Dụ Quy Tinh thế nhỉ?"
Âu Dương Húc trầm tư: "Mấy cô nương thật chẳng biết gì về sự đáng sợ của đại ma vương".
Mạc Sơ Quyết vừa quay lại đã nghe câu này, liền cười hỏi: "Sao vậy?"
Âu Dương Húc kể lại sự việc, cuối cùng nhận xét: "Coi cô ta sợ vậy, méo nhìn ra ả thích Dụ Quy Tinh chỗ nào. Nhưng đáng đời, ai kêu suốt ngày nhìn người bằng nửa con mắt. Làm như phàm nhân chúng ta không xứng hít chung không khí với ả không bằng. Cho bản thân là tiểu tiên nữ uống sương hít phấn lớn lên à?"
Dẫu biết Âu Dương Húc mồm mép sắc sảo nhưng không ngờ lợi hại đến vậy.
Kỷ Vân ngồi cạnh cười ngả tới ngả lui.
Mạc Sơ Quyết cũng tán đồng sâu sắc. Gần đây Tống Mạn Mạn thường xuyên lởn vởn trên hành lang lớp họ. Người đi ngang vô tình đụng trúng một chút, cô ả liền nổi đóa lên.
Hồi trước có một bạn lớp Hai bất cẩn dẫm lên giày ả, ả liền yêu cầu đối phương bồi thường toàn bộ số tiền hơn cả chục nghìn.
Thế mà không ai biết vụ này cả. Trường học ém nhẹp tin tức. Chẳng qua Âu Dương Húc thông tin nhanh nhạy nên mới nghe được.
Hết chuyện này đến chuyện kia như vậy, Mạc Sơ Quyết sao có thể yên tâm?
Nữ phụ độc ác tuyệt đối không thể ở bên nam chính!
Cậu củng cố lập trường một lần nữa!
Buổi chiều có tiết thể dục, hiếm khi không bị giáo viên tiếng Anh chiếm lớp, học sinh sung sướng ùa nhau xuống lầu. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi lớp học đã vắng tanh.
Mạc Sơ Quyết rót nước xong mới từ từ lắc lư xuống lầu.
Lúc cậu đến, mọi người đã xếp hàng dài. Cậu cất xong bình nước rồi chen vào. Sau khi đứng ổn định mới thấy hơi sai sai.
"Sao cậu lại ở đây?!"
Dụ Vĩ Quang nhếch môi: "Sao tôi không thể ở đây? Tôi cũng là học sinh trong lớp này đấy".
Từ khi Mạc Sơ Quyết nhớ lại nội dung tiểu thuyết, biết đây chính là đứa con riêng kia thì mất hết hảo cảm với người này.
Mẹ mình là người thứ ba cho xong, đằng này còn tìm chết đi khiêu khích con trai của vợ cả. Đây là chuyện người bình thường có thể làm sao?
Gần đây Dụ Vĩ Quang không tới, những tưởng cậu ta buông bỏ rồi, nào ngờ bây giờ lại bắt đầu tìm đường chết.
Mạc Sơ Quyết lặng lẽ cách ra xa.
Ngày đó Dụ Vĩ Quang làm ầm ĩ trong lớp đã khiến mọi người nảy sinh ác cảm. Vì sợ tên này tự nhiên nổi khùng, khi xếp hàng không ai tình nguyện đứng gần, thành ra xung quanh cậu ta biến thành đất trống. Lúc giáo viên thể dục đến hỏi: "Các em đứng kiểu gì thế? Khoảng trống rộng như vậy không ai thấy hả?"
Lúc này những người khác mới lác đác vây lại.
Vẻ mặt Dụ Vĩ Quang cứng ngắc. Cậu ta cũng nhận ra bản thân bị xa lánh, nhưng làm sao cậu ta có thể hạ mình lấy lòng người khác. Thế nên mới lầm lì không mở miệng.
Thầy giáo cho cả lớp khởi động chạy hai vòng sân trường, sau đó dành vài phút thực hiện các động tác giãn cơ.
Mạc Sơ Quyết nói chuyện với giáo viên thể dục rồi yên lặng đứng một bên nhìn mọi người chạy.
Bình thường trông cậu rất ổn, mọi người đều không biết thể chất đặc biệt kia nên chỉ cho rằng cậu bị thương chân.
Sau khi chạy xong, Âu Dương Húc nói với Mạc Sơ Quyết: "Vừa nãy chạy bộ có vài người tới hỏi thăm tình hình, thằng nhóc nhà cậu cũng nổi tiếng lắm đấy".
Mạc Sơ Quyết không chút khách khí: "Đương nhiên. Hồi nhỏ ông đây là cục cưng của trường mẫu giáo đấy nhé. Dụ Quy Tinh có thể làm chứng".
Dụ Quy Tinh đang khởi động khớp, nghe vậy liền rũ mắt, nhẹ ừm một tiếng.
Hắn chưa bao giờ hứng thú với loại chủ đề này. Mọi người đã quen, cả bọn cùng nhau bàn về trận bóng rổ sắp tới.
"Đến lúc đó lớp chúng ta cử ai ra sân đây? Tớ không yêu cầu gì khác, chỉ cần đừng đứng nhất từ dưới đếm lên là được". Lớp trưởng u sầu nói.
Lớp Một toàn học bá, đại đa số đều là mọt sách ít vận động, mỗi lần đụng đến thể dục đều gặp khó khăn. Đại hội thể thao lần trước không ai đăng ký, cuối cùng gom góp được vài mống cầm được giải nhất từ dưới đếm lên.
Âu Dương Húc lên tiếng: "Tớ tớ! Có anh Húc ở đây, đảm bảo thắng trận!"
Mấy bạn nam khác cũng yếu ớt giơ tay: "Tớ cũng thử chút".
Kỷ Vân nói: "Chắc tớ cũng có thể".
Âu Dương Húc đưa mắt nhìn Mạc Sơ Quyết, nhìn làn da trắng nõn mềm mại của cậu, nói: "Mạc Sơ Quyết sẽ là đội trưởng đội cổ vũ của lớp chúng ta. Chắc chắn có thể áp đảo các nữ sinh lớp khác!".
"Cút". Mạc Sơ Quyết cười mắng một tiếng, nói: "Dụ Quy Tinh chơi bóng rổ lợi hại lắm. Các cậu rủ cậu ấy đi".
Âu Dương Húc lập tức kinh hãi: "Bọn này không dám".
Kỷ Vân cũng nói: "Hay cậu đi đi?". Truyện Đoản Văn
Cả bọn đồng loạt nhìn về phía Mạc Sơ Quyết.
Mạc Sơ Quyết: "Được, để tớ thử xem".
Chơi bóng rổ không thể tránh khỏi việc va chạm cơ thể. Hơn nữa, sau khi chơi lâu, sân đấu hỗn tạp mùi mồ hôi, Dụ Quy Tinh nhất định chịu không nổi.
Nhưng đây là điều không thể tránh khỏi, Mạc Sơ Quyết vẫn định gọi thử.
Cậu đụng cánh tay Dụ Quy Tinh: "Có trận bóng rổ, cậu muốn tham gia không?"
Lúc nãy cả bọn thảo luận, Dụ Quy Tinh cách rất gần, dĩ nhiên đều nghe thấy.
Nhưng không biết vì sao, rõ ràng biết Mạc Sơ Quyết sẽ qua đây, hắn vẫn không định tránh né. Cái đụng chạm kia khiến lồng ngực hắn tê dại, da thịt hơi nóng lên.
Đồng tính luyến ái bây giờ đều táo bạo như vậy sao?
Hắn đã khéo léo từ chối rồi, tại sao cậu ấy vẫn cứ sờ tới sờ lui.
Thấy hắn làm thinh, Mạc Sơ Quyết đánh bạo đụng vào người đối phương: "Nè, sao không để ý tớ".
Cậu phát hiện Dụ Quy Tinh càng ngày càng kỳ lạ. Ban đầu thì không cho mình chạm vào, bây giờ thì thường xuyên ngẩn người, chẳng biết là nghĩ cái gì cả ngày.
Nghe nói thường xuyên ngây người chính là dấu hiệu sắp yêu. Đừng bảo Dụ Quy Tinh đang nghĩ về Tống Mạn Mạn nha?
Hồi chuông báo động không ngừng vang lên trong lòng Mạc Sơ Quyết.
Dụ Quy Tinh định thần, vẻ mặt bình tĩnh: "Vừa rồi tôi bận suy nghĩ, cậu nói gì thế?"
Mạc Sơ Quyết nhắc: "Trường sắp tổ chức đấu bóng rổ, cậu tham gia không? Lớp mình không đủ người".
Dụ Quy Tinh lập tức nhíu mày.
Thấy hắn muốn cự tuyệt, Mạc Sơ Quyết vội bổ sung: "Lớp mình thật sự không tìm được người. Lâu rồi mới có trận bóng, cậu tham gia một lần đi? Tớ đưa nước cho cậu!"
Dụ Quy Tinh vẫn do dự.
Bọn Âu Dương Húc núp góc tường hóng hớt hồi lâu, nghe vậy liền góp gió: "Cậu mau đồng ý đi! Mạc Sơ Quyết là đội trưởng đội cổ vũ lớp mình đó!"
Đậu má!
Mạc Sơ Quyết nóng bừng mặt, mắng: "Ai nói tớ đồng ý!"
Một nam sinh xuất hiện từ phía sau Âu Dương Húc, cười nói: "Nãy chúng ta quyết định rồi mà, cậu không được chối!"
Mạc Sơ Quyết: "Nhảm nhí, các cậu đây là ép mua ép bán! Thật là bỉ ổi!"
Thấy cậu nhe nanh múa vuốt, khóe môi Dụ Quy Tinh hơi nhếch lên, chưa kịp nghĩ thông suốt đã buột miệng thốt ra: "Được".
"Yeah!" Âu Dương Húc cùng những người khác đập tay reo hò.
Dụ Quy Tinh chơi bóng rổ rất giỏi. Nếu có hắn tham gia, lớp Một nhất định sẽ không đứng bét!
Nhiệt độ trên mặt Mạc Sơ Quyết vẫn chưa giảm xuống, trông như quả đào mật. Cậu phồng má: "Nói trước, ông đây tuyệt đối không làm đội trưởng đội cổ vũ gì đó đâu!"
"Cậu xem Dụ Quy Tinh người ta đặc biệt vì cậu mới đồng ý chơi bóng rổ. Cậu không chịu làm, coi sao được". Âu Dương Húc nháy mắt với Kỷ Vân, "Cứ coi như cống hiến cho lớp đi. Kỷ Vân, cậu nói đúng không?"
Kỷ Vân nén cười: "Đúng vậy".
Lớp phó thể dục đi ngang, nghe thấy cuộc trò chuyện của cả bọn liền dở khóc dở cười: "Các cậu gấp cái gì, nãy thầy giáo báo là thay đổi thời gian trận bóng sang học kỳ sau rồi".
"Cái gì?!" Nghe qua như sét đánh ngang tai, Âu Dương Húc sốc đến nỗi chưa thể hồi thần.
Hắn buồn rười rượi nói: "Sao lâu thế?"
Lớp phó thể dục vỗ vai: "Sắp cuối kỳ rồi, tính kỹ cũng còn có mấy tháng. Đội mình vừa mới thành lập, thời gian dài vừa khéo thuận tiện cho các cậu luyện tập nhuần nhuyễn thêm".
Nghĩ cũng phải, Âu Dương Húc gật đầu.
Mạc Sơ Quyết thở phào một hơi. Hoãn lại càng tốt, tới đó mọi người quên hết, cậu không thèm vào đội cổ vũ đâu.
Hết tiết, Mạc Sơ Quyết theo Kỷ Vân về lớp. Dụ Quy Tinh một mình đến căng tin mua nước.
Hắn vừa đánh bóng, đuôi tóc hơi ẩm ướt, trông lười biếng hơn bình thường đôi chút.
Các nữ sinh đi ngang đều liếc nhìn, sau khi bắt gặp ánh mắt chính chủ mới ngượng ngùng rời mắt.
Hắn mua một chai nước khoáng ướp lạnh, trên đường về đột nhiên bị người chặn lại.
Dụ Vĩ Quang nhìn hắn: "Bây giờ anh đắc ý lắm đúng không?"
Ánh mắt Dụ Quy Tinh lạnh băng: "Cậu có bệnh à?"
"Tôi nói cho anh biết, một nhà ba người chúng tôi rất hòa thuận. Mẹ anh có chen vào cũng vô dụng". Dụ Vĩ Quang bùng nổ.
Hôm nay cậu ta vừa đua xe về, vốn dĩ muốn ngủ một giấc thật ngon, kết quả lúc đi ngang thư phòng nghe được cha mình đang bàn với luật sư về chuyện tặng cổ phiếu.
Dụ Văn Phong muốn đem 2% cổ phần công ty tặng không cho Trần Cửu Cửu. Đồng thời dự định dẫn Trần Bạch Lộ ra nước ngoài dưỡng bệnh!
Trong lòng Dụ Vĩ Quang dâng lên cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ.
Cậu ta cãi tay đôi với Dụ Văn Phong một trận, sau đó chạy tới trường học.
Hiện tại cậu ta chính là thiếu gia duy nhất của Dụ gia. Những thứ này đều là của cậu ta, tại sao phải đưa cho Dụ Quy Tinh!
"Tôi nói cho anh biết, anh đừng hòng tơ tưởng tới tài sản nhà chúng tôi. Anh là đứa con hoang! Anh không xứng!"
Dụ Quy Tinh khinh thường cười khẩy: "Tài sản Dụ gia nhà cậu, có cho tôi cũng không cần. Đừng tự mình đa tình".
Dụ Vĩ Quang tiến lên một bước, nhìn thẳng đối phương: "Trước mặt tôi anh giả vờ thanh cao cái gì?"
Ánh mắt Dụ Quy Tinh thờ ơ: "Đây đều do Trần Bạch Lộ nói với cậu?"
Dụ Vĩ Quang nổi cơn thịnh nộ: "Mày có biết lễ độ không? Mẹ mày dạy cách xưng hô với trưởng bối như vậy à?"
Dụ Quy Tinh nhìn người trước mặt như nhìn một thằng hề đang nhảy nhót. Hắn dùng khí thế áp bức lạnh lẽo đánh trả: "Cậu nghĩ Trần Bạch Lộ xứng làm trưởng bối của tôi? Kẻ thứ ba còn không xứng làm người".
Bị sự lạnh lẽo trên người hắn áp bách, Dụ Vĩ Quang mím chặt môi, nhất thời cứng họng.
Dụ Quy Tinh vòng qua cậu ta đi về phía trước: "Trước khi chất vấn, tôi khuyên cậu nên tìm hiểu rõ xem ai mới thực sự là kẻ thứ ba".
Dụ Vĩ Quang cuối cùng cũng phản ứng lại: "Mày nói bậy! Mẹ tao nói bà ấy và ba quen nhau từ trước! Chính là mẹ mày giở trò tính kế!"
Dụ Quy Tinh dừng bước. Hắn quay người, ánh mắt u ám dọa người: "Ai cho mày lá gan dám phách lối trước mặt tao".
Dụ Vĩ Quang bị dọa sợ, liên tục thoái lui về sau.
Dụ Quy Tinh có hai điểm giới hạn. Một là Mạc Sơ Quyết, hai là Trần Cửu Cửu. Vậy mà Dụ Vĩ Quang không biết sống chết, ngang nhiên nhảy nhót tại giới hạn của hắn nhiều lần.
Hắn nắm lấy cổ áo Dụ Vĩ Quang, hung hăng nhấc bổng cậu ta lên. Đến khi mặt đối phương đỏ bừng vì thiếu oxy, hắn mới dùng lực ném sang một bên, giọng tàn nhẫn: "Lần sau nhớ chú ý lời nói. Nếu không sẽ không đơn giản như hôm nay đâu".
Dụ Vĩ Quang ngã lên cỏ, thở hổn hển như vừa sống sót sau cơn đại nạn, ánh mắt với đối phương không còn đố kỵ và hận thù mà chỉ có sợ hãi ngập tràn.
Dụ Quy Tinh giống người bình thường chỗ nào!
Trong tích tắc vừa nãy, cậu ta thật sự cho rằng Dụ Quy Tinh muốn bóp chết mình!
Mãi cho đến khi hắn đi khỏi, cậu ta vẫn ngồi thẫn thờ trên đất, chưa thể hoàn hồn.
......
"Sao còn chưa về?" Chuông vào lớp đã reo được một lúc. Mạc Sơ Quyết nhìn chiếc ghế trống bên cạnh, hơi lo lắng.
Dụ Quy Tinh rất có ý thức về thời gian, hầu như chưa bao giờ đi trễ.
Cậu thò đầu qua hỏi thăm Âu Dương Húc: "Cậu biết Dụ Quy Tinh đi đâu không?"
Âu Dương Húc vừa chơi bóng xong, mình đầy mồ hôi, đang dùng đồng phục quạt gió, nghe vậy thờ ơ đáp: "Vừa nãy thấy cậu ấy ở căng tin, chắc mua đồ uống".
Thấy vẻ mặt lo âu của Mạc Sơ Quyết, hắn an ủi: "Cậu lo lắng làm gì. Cậu ta lớn rồi không lạc được đâu. Đây là trường học mà, rất an toàn".
Mạc Sơ Quyết vẫn không an tâm, nhất là khi thấy chỗ ngồi của Dụ Vĩ Quang cũng trống.
Rõ ràng tiết thể dục Dụ Vĩ Quang vẫn có mặt.
Thiếu một người thì không sao, nhưng hai người thì khác.
Nguyên tác miêu tả cảm xúc của Dụ Vĩ Quang đối với Dụ Quy Tinh rất phức tạp. Một mặt không muốn thừa nhận sự thật bản thân mới là con riêng, cho nên vẫn luôn khiêu khích và sỉ nhục đối phương; mặt khác cậu ta lại rất ghen tỵ với Dụ Quy Tinh.
Ghen tỵ Dụ Quy Tinh dễ dàng được người khác ngưỡng mộ và sùng bái. Dù hắn không thích nói chuyện nhưng vẫn có nhiều người tình nguyện vây quanh, yêu mến hắn, đi theo hắn.
Ngay cả khi không phải công tử nhà giàu, hắn vẫn được người khác kính trọng.
Còn cậu ta bất quá chỉ có các mác thiếu gia Dụ gia. Người xung quanh vì ích lợi nên mới chơi cùng. Nếu không còn danh phận này, so với người thường cậu ta cũng không bằng.
Mà nực cười nhất là, thân phận này là do mẹ cậu ta dùng thủ đoạn xấu xa cướp đoạt từ tay Dụ Quy Tinh.
Mạc Sơ Quyết sợ Dụ Vĩ Quang bị kích thích nên thẹn quá hóa giận đến tấn công Dụ Quy Tinh.
Cậu ở đây suy nghĩ lung tung, cô giáo đã chú ý đến từ lâu.
"Bạn nam mặc áo trắng ngồi bàn cuối đứng dậy trả lời câu này".
Mạc Sơ Quyết đang ngơ ngác bị Kỷ Vân đẩy liền vội vàng đứng lên. Cậu nhìn đề bài nửa phút, sau đó trôi chảy nói ra đáp án chính xác.
Thấy cậu trả lời được, giáo viên tuy không quá vui nhưng vẫn cho ngồi xuống, lại dặn dò thêm: "Lần sau lên lớp phải chú ý lên bảng, không được phân tâm".
Vừa dứt lời chưa được một giây, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước cửa lớp.
Hai mắt Mạc Sơ Quyết phút chốc bừng sáng.
"Thưa cô". Đầu tóc Dụ Quy Tinh hơi lộn xộn, hình như vừa vội chạy đến đây.
Giáo viên thấy hắn, không hỏi lý do đã cho vào ngay: "Em vào đi".
Dụ Quy Tinh tay không bước vào.
Hắn ngồi xuống, Mạc Sơ Quyết nhích lại gần, lấy tay che miệng, nhỏ tiếng hỏi: "Cậu đi đâu thế? Sao lại đến muộn".
Dụ Quy Tinh chưa trả lời, cậu hỏi tiếp: "Không phải cậu mua nước hả? Nước đâu?"
Dường như tâm trạng Dụ Quy Tinh đang rất kém, hắn bật từng chữ.
"Ném rồi".
"Gặp phải chút chuyện".
Lần đầu Mạc Sơ Quyết thấy người này như vậy, cậu mấp máy môi muốn nói lại thôi.
Dụ Quy Tinh siết chặt hai tay để xuôi bên người.
Mạc Sơ Quyết trải qua nửa tiết còn lại trong sự dày vò. Thỉnh thoảng cậu liếc nhìn đồng hồ trên tường, lại nhìn ra cửa sổ, hoặc ngồi tại chỗ nhích tới nhích lui. Cũng may sau lưng không có ai, nếu không nhất định sẽ bị mắng một trận.
Chuông tan học vừa reo, cậu liền lao ra ngoài, chiếc ghế phát ra tiếng ken két chói tai.
Âu Dương Húc nhìn bóng lưng người vừa đi, tặc lưỡi: "Đi đâu vậy chứ? Gấp quá trời, tưởng lật đật đi đầu thai không á".
Dụ Quy Tinh dừng bút, quay đầu liếc hắn ta.
Âu Dương Húc hoảng sợ, tự vả miệng: "Tớ sai rồi".
Dụ Quy Tinh nhìn hắn ta vài giây rồi tiếp tục làm bài.
Sắc mặt Âu Dương Húc méo xẹo: "Tai thính ghê? Nói nhỏ xíu cũng nghe".
Kỷ Vân hả hê nói: "Dừa lắm, ai bảo suốt ngày ba hoa".
Chưa đầy hai phút, Mạc Sơ Quyết đã trở lại.
Vì chạy quá nhanh nên hai gò má đều đỏ ửng, nước mắt sinh lý cũng trào ra.
Khi đối phương đi tới cầu thang Dụ Quy Tinh liền nhận ra. Hắn giương mắt nhìn theo.
Mạc Sơ Quyết đứng trước mặt, lồng ngực phập phồng, hơi thở dồn dập.
Dụ Quy Tinh không hiểu ra sao.
Mạc Sơ Quyết đưa nắm tay ra trước mặt Dụ Quy Tinh, giọng hơi hổn hển nhưng đầy phấn khích: "Đoán xem đây là gì!"
Dụ Quy Tinh nhướng mày: "Đồ ăn vặt?"
Mạc Sơ Quyết thu tay, lộ rõ thất vọng: "Vừa đoán đã đúng, không thú vị gì cả..."
Lông mày Dụ Quy Tinh hơi giãn ra, môi khẽ nhếch như muốn nói gì đó.
Đúng lúc này, Mạc Sơ Quyết quay lưng lại, nhanh chóng bóc vỏ đồ vật trong tay rồi nhét vào miệng Dụ Quy Tinh.
Vị đắng lan tỏa, mắt hắn lộ chút kinh ngạc.
"Sô cô la?"
"Không phải cậu thích nhất mấy thứ đắng nghét này à? Sao, có ngon không?". Đối phương chưa kịp trả lời, Mạc Sơ Quyết đã đe dọa, "Tớ chạy xa như vậy để mua cho cậu đấy, dám nói không ngon thử xem".
Siêu thị toàn bán sô cô la ngọt. Sô cô la đen có độ tinh khiết cao kiểu này cậu tìm thật lâu mới có.
Dụ Quy Tinh không rõ lòng mình là cảm giác gì, đầu óc hắn loạn cả lên: "Ngon... Tại sao mua cái này cho tôi?"
"Không phải lúc nãy cậu không vui à?" Mạc Sơ Quyết cười híp mắt, "Ăn sô cô la xong tâm trạng khá hơn nhiều đúng không?"
Kỳ thật không phải vì sô cô la.
Nhìn gương mặt trắng nõn ngậm cười trước mặt, Dụ Quy Tinh không khỏi mềm lòng: "Đúng vậy".
Thấy tâm tình hắn tốt lên, Mạc Sơ Quyết âm thầm thở phào. Nhìn đến hàng ghế sau, Dụ Vĩ Quang vẫn chưa quay lại.
Lẽ nào chuyện Dụ Quy Tinh đi trễ không liên quan mà cậu ta chỉ đơn thuần cúp tiết?
Mạc Sơ Quyết ngẫm nghĩ rồi nhanh chóng từ bỏ.
Thôi kệ, miễn Dụ Vĩ Quang không nảy ý đồ xấu với bọn họ là được, những việc khác cậu không quan tâm.
Danh Sách Chương: