Chợp mắt chưa được bao lâu, Sột soạt xào xạc...Đôi mắt khẻ động, tim đập thình thịnh, Trần Thạnh cố gắng nín thở, chậm rãi mở mắt. Hắn nghe thấy tiếng động từ bên ngoài truyền vào. Hai tay nắm chặt thầm nghĩ không ổn, không phải đây là hang ổ của con quái thú nào đó chứ.Âm thanh bên ngoài truyền đến mỗi lúc một gần hơn, rõ hơn, hắn có thể cảm nhận được có một con vật to cở một chiếc bánh xe ô tô đang di chuyển bằng nhiều chân tiến về phía này.
Là thứ gì? Hắn nhíu mày. Dường như cảm nhận con mồi bên trong này, con quái thú trực tiếp trèo qua cửa sổ nương theo những đống gỗ, đá ngỗn ngang trong nhà đi thẳng về góc tường, nơi Trần Thạnh đang nằm nghỉ ngơi.
Với khoảng cách chỉ hơn 10m Trần Thạnh đã có thể thấy rõ, đó là một con nhện.
Nhìn từ phía trước nó có một thân hình khá độc đáo, tự như hình chữ Thập, thân màu đen xì, với các chân dài và mảnh mai tự như những nhành tre nhỏ. Trông không phù hợp với kích thước cơ thể nó lắm.
Nó có đôi mắt hình to thập lục, bên trong phát ra ánh sáng nhạt nhòa màu tím, càng khiến nó thêm vài phầm âm u quỷ dị.
Nhìn sơ qua một lượt Trần Thạnh cảm nhận nó chỉ là dị thú vừa tiếp cận cấp D nên nhẹ nhàng thở ra. Theo bản năng hắn định bỏ chạy thật nhanh, với khả năng của hắn hoàn toàn có thể bỏ trốn khỏi con nhện này. Nhưng rồi hắn suy nghĩ bỏ chạy đến khi nào? Không, hắn muốn mạnh mẽ, hắn muốn thực lực. Đây cũng có thể là cơ hội để hắn rèn luyện.
Hắn không có kinh nghiệm chiến đấu, nếu là dị thú cấp E, hắn sẽ chạy thẳng tới và đấm thẳng mặt nó, nhưng bây giờ con này thực lực không thua hắn bao nhiêu, phái tiếp cận trước đã.Đang suy nghĩ cách tiếp cận đối phương, thì bỗng nhiên, vèo một tiếng, từ trong miệng con nhện bắn ra một thứ gì đó đen thui.
Trần Thạnh cảm nhận được nguy hiểm. Sau đó chân đạp mạnh vào tường lấy đà lăn một vòng ra phía ngoài tránh được một đòn.
Quay đầu nhìn lại khẽ nhíu mày, hắn nhìn thấy trên tường có một đống chất nhờn đen thui to bằng cái bát, bên trên còn nỗi lên vài bóng bột khí.
Hắn hơi rén người lại " Con mẹ nó có độc hả "
Hắn quay đầu bước nhanh về phía giữa ngôi nhà, nơi có một đống gạch đá đỗ nát. Thò tay xuống định cầm viên gạch 6 lỗ bên đó. Thì lại nghe một tiếng " Vèo "
Cảm giác được có thứ gì đó đang bay về phía này, hắn nhanh chóng rụt tay lại thì một tiếng " Xèo " vang lên. Lần này khoảng cách gần hơn, hắn thậm chí còn nghe được tiếng sôi sùng sục của đống chất nhờn này.
Trán hắn bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Hắn cảm thấy tốt nhất bây giờ hắn nên chạy, nhưng rất nhanh, cảnh tượng mẹ hắn nằm gục dưới bàn lại như ẩn như hiện ra trong tâm trí hắn.
Hai tay nắm chặt, đầu óc hắn bắt đầu suy nghĩ. Con nhện này có thể phóng ra chất độc, nhưng mà hắn có thể né. Đúng vậy chỉ cần né chúng, rồi tiếp cận nó...
Nắm chặt nắm đấm, cắn chặt răng, hắn phi nhanh về phía con nhện.
Như cảm giác được điều gì đó, con nhện lại tiếp tục phóng về phía hắn một đám chất nhờn, sau đó 3 chân 4 cẳng lao về phía cây cột gỗ. Thoáng cái nó đã treo ngược trên trần nhà.
Trần Thạnh nghiêng người ngã về phía tay phải nhanh chóng né đòn, mượn lực lộn một vòng đến bên cạnh đống gạch, tay phải của hắn nắm được một cục đá.
Ngước mắt nhìn lên trần nhà nhìn thấy một đôi mắt ánh tím nhìn về phía hắnh như có vẻ diễu cợt, đầy vẻ gợi đòn.
Nhìn thấy dáng vẻ đầy đắc ý của nó, con ngươi Trần Thạnh co rút. - Mày là quỷ à? Đã vậy thì tao đi đây, tao không rảnh ở đây chơi với mày đâu.
Nói xong hắn phóng nhanh về phía cánh cửa, mở cửa thật nhanh ra ngoài.
Con nhện thấy thế thì sững lại, sau đó cũng rất nhanh nó bò về phía đóng gạch đá đỗ nát, theo con đường trước đó tiến vào đuổi theo con mồi.
Hai chân trước con nhện vừa bám lên thành cửa sổ, cái đầu nhô ra phía ngoài, đôi mắt hình thập lục chớp chớp sau đó co rút.
Một tiếng " Bốp " vang lên, cái đầu của con nhện vỡ vụn, máu bắn tung tóe, nữa thân hình con nhện được đính vào cửa sổ bởi một viên đá sắc nhọn to hơn nắm tay.
Hít vào một hơi, Trần Thạnh thầm than cũng may nó chỉ là dị thú cấp D. Sau đó lôi phần còn lại của con nhện gỡ xuống, quay vào bên trong ngôi nhà.
Cầm xác con nhện trên tay, hắn hơi đắng đo, không biết ăn vào hắn có bị độc chết hay không.
Ngồi trầm tư suy nghĩ, hắn cảm thấy cách tấn công của con nhện này khá thú vị. Nghĩ đến cảnh tượng giết dị thú bằng nước bột, hắn có một chút hả hê.
Hắn bấm bụng, xé toạt con nhện ra, từ từ thưởng thức. Mùi máu tanh nồng nặc lại xông thẳng vào mũi hắn, nhưng đã có kinh nghiệm lần trước đó lần này có vẻ như hắn không còn cảm thấy khó ăn như trước.
Rất nhanh một cổ ấm áp dễ chịu lại truyền đến. Hắn cảm nhận được dường như có một thứ gì đó đang chậm rãi tăng trưởng trong cơ thể mình.
Nhưng dù có làm cách nào thì hắn cũng không thể điều khiển được thứ đó. Nghĩ không thông, hắn quăng vấn đề này ra sau đầu. Hắn bắt đầu khạt nhổ, phun nước bọt, làm tất cả mọi thứ để có tiết ra một chút chất độc. Nhưng mà chẳng có gì được phung ra ngoài những cục đờm và nước bọt của hắn.
Trong lòng chán nãn, hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Danh Sách Chương: