Bắt đầu từ vali của Hạ Nhi, Hạ Nhi đem theo không ít đồ, đa số đều là đồ ăn vặt lúc bị tịch thu y còn biện minh rất lâu nhưng cuối cùng vẫn bị lấy đi mất.
Hạ Nhi xong liền tới lượt kiểm tra vali của Tư Đồ Thuần, vali của cô cũng đem theo không ít đồ ăn vặt, ngoài ra còn đem theo một xô cát mini, còn có một cái xẻng nhỏ, còn có rất nhiều khuôn đủ hình dáng.
Bọn họ thật sự muốn hỏi làm sao Tư Đồ Thuần có thể nhét thứ này vào vậy?
Tư Đồ Thuần nhìn đồ chơi của mình bị tịch thu, sức sống cũng gần như bị rút cạn đi.
- Bởi vì tôi biết ở đây là ở đảo, nên cố tình đem theo để buổi trưa có thể chơi cát, cái khuôn đó là khuôn làm cát, nếu không phải không đủ chỗ tôi sẽ đem theo một bộ đồ chơi nấu ăn.
Đạo diễn ngồi ghế trước màn hình để xem góc quay, nghe câu này của cô ông không nhịn được liền dùng loa trả lời.
- Cô không cần lo, gần đây tôi thấy có một cửa hàng đồ chơi, khi nào muốn cứ lại đó mua là được.
Tư Đồ Thuần còn muốn hỏi lại, liền bị Đàm Lôi ngắt ngang.
- Chú ấy đùa thôi, em đừng nói với anh còn tưởng là thật? Ở trên đảo này con nít không có, mở cửa hàng đồ chơi ở đây đợi đêm cua, tôm lên mua sao?
Lời nói này vừa dứt liền vang lên tiếng cười khe khẽ.
Tư Đồ Thuần tất nhiên tin là thật, còn muốn hỏi cửa hàng đó nằm ở chỗ nào, buổi tối sẽ đến mua.
Ngoại trừ Tư Đồ Thuần với Hạ Nhi bị tịch thu nhiều đồ nhất thì Đàm Lôi cũng chỉ bị tịch thu một cái máy nghe nhạc, nhưng bên chương trình đổi cho y một cái radio nhỏ.
Tân Tử chỉ đem theo những dụng cụ cần thiết, đều không bị tịch thu thứ gì, lúc mở đến vali của Tân Tử nhân viên còn bất giác nhẹ tay.
Vali không phải đắt tiền mà là loại rất phổ thông, trùng hợp trùng màu với vali Tư Đồ Thuần, nhưng thân phận Tân Tử chính là chủ tịch Tân thị, chỉ cần đứng cạnh, bọn họ liền cảm thấy có một áp lực vô hình.
Đây chính là sức mạnh của tư bản.
Vali kiểm tra xong, mọi người đều đem vali lên phòng, đến phần bốc thăm để lập đội.
Người đầu tiên bốc là Tư Đồ Thuần, rồi đến Hạ Nhi, Tân Tử còn người cuối cùng là Đàm Lôi.
Tư Đồ Thuần cùng với Tân Tử là một đội, Hạ Nhi với Đàm Lôi một đội.
Được chia làm hai nhóm, một nhóm đi hái rau ở nhà kính, còn một nhóm sẽ đảm nhận chức vụ nấu ăn.
Tư Đồ Thuần được chia làm nhóm thứ hai chính là nấu ăn, ngoại trừ cô ra ở đây ba người còn lại đều không biết nấu ăn.
Tư Đồ Thuần tất nhiên không dám đem tính mạng giao cho trời, ở đây không có bệnh xá, nếu có việc gì sẽ không cấp cứu kịp, vẫn nên để cô nấu ăn đi thôi.
Mạng này cô còn cần lắm.
Tư Đồ Thuần phân công cho Tân Tử rửa rau, thái hành.
Tân Tử đứng bên cạnh ngoan ngoãn mà làm theo, trong phút chốc những người khác còn nghĩ đến một cặp vợ chồng đang đi hưởng tuần trang mật, còn bọn họ là một cái bóng đèn cỡ bự.
Máy quay lia đến những món Tư Đồ Thuần đang chuẩn bị, cô làm món cơm chiên, trong tủ lạnh có mấy quả trứng gà, Tư Đồ Thuần lúc nãy có ngó qua sau vườn, phía sau giường có không ít rau, còn có đậu, đúng lúc cô sẽ lấy chiên với cơm.
Tư Đồ Thuần đem một cái rổ đặt vào tay Tân Tử, cũng đem một cái cho mình, không nói lời nào mà ra phía sau.
Những người có mặt ở đây thấy hành động này của bọn họ liền nuốt ngụm nước bọt mà nhìn nhau.
Chẳng phải Tư Đồ Thuần vừa hợp tác làm đại sứ của Tân thị? Tuy mối quan hệ không thân thiết, nhưng không nghĩ đến lại xấu đến mức này, những người khác chỉ hận không thể tiếp cận Tân Tử, nào có ai có cơ hội mà không nắm bắt như vậy.
Bọn họ còn nghĩ phân chia nhóm như vậy, Tư Đồ Thuần nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này, mà làm thân với Tân Tử, nhưng không nghĩ tới, không phải chuyện cần thiết, cả hai đều không lên tiếng.
Máy quay đi theo hai người ra sau vườn.
Hai người không ai lên tiếng nói câu nào, Tư Đồ Thuần chỉ ở đâu, Tân Tử liền ngồi xổm xuống chỗ đó mà hái.
Máy quay đi theo hai người, nhìn hai người như vậy bọn họ thật sự muốn lên tiếng nhắc nhở, chỉ hận không thể buông máy quay viết thêm kịch bản cho hai người đối thoại.
Máy quay chỉ quay bóng lưng họ một lúc liền chĩa về hướng khác mà quay phong cảnh.
Tân Tử thấy đám người kia, cách bọn họ đủ xa mới lên tiếng.
Tân Tử:" Tôi chưa từng nói chân tôi không thể đứng dậy được, tôi không gạt em."
Tư Đồ Thuần một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn, đáp:" Không gạt tôi vậy tại sao chú lại ngồi xe lăn?"
Tân Tử:" Lười đi."
Chuyện Tân Tử bị tai nạn năm đó đều rầm rộ một thời gian, già trẻ lớn bé đều biết chủ tịch Tân thị bị tai nạn ô tô, sau đó liền không còn xuất hiện tin tức gì nữa, có người nói hắn đã chết cũng có người nói hắn bị tai nạn rất nặng, không thể đi lại chỉ có thể nằm trên giường, cả người đều bị huỷ hoại gần hết.
Nhưng tin này không ai xuất hiện đính chính, sau đó lại có một bài báo viết Tân Tử hai chân đều bị phế, không đứng dậy được, chiếc ghế chủ tịch cũng đã lung lay.
Tin này có người tin người không, dù sao đi nữa chỉ nói mồm, mà nói mồm bọn họ cũng nói được, không có bằng chứng làm gì có ai tin.
Tuy lúc Tân Tử vừa bị tai nạn, tin này truyền ra bên ngoài, cổ phiếu Tân thị liền giảm mạnh nhưng rất nhanh đã ổn định trở lại, nhưng việc của Tân Tử còn sống hay đã chết, vẫn còn rất nhiều người quan tâm.
Tân Thị gần sáu năm mới đưa ra sản phẩm mới ra ngoài thị trường, chứng tỏ Tân thị thật sự đã sống lại trên thị trường Châu Á, trang sức vừa tung ra đã bán được không ít, chỉ mới mấy ngày đã thu lại được vốn.
Tân Tử lần này xuất hiện ở chương trình này, chính là muốn thông báo với mọi người, hắn trước giờ chưa từng ngã xuống, chẳng qua chỉ muốn nghĩ ngơi một thời gian, nhưng vấn đề chính vẫn dựa vào chương trương trình này để đánh dấu chủ quyền, tuy không công khai nhưng chỉ cần xem qua bọn họ chắc chắn sẽ để nhìn ra được.
Tư Đồ Thuần không đáp lại, chỉ liếc hắn một cái.
Tân Tử hơi khựng lại một chút, tay cầm rổ rau hơi siết chặt lại:" Tôi muốn trên đời này tôi là người đàn ông yêu em nhất, hơn cả ba của em."
Tư Đồ Thuần dừng động tay hái đậu mà ngẩn đầu lên nhìn hắn.
Tân Tử ngừng một lúc mới nói tiếp:" Chẳng phải ngay từ đầu em nói thích tôi? Bây giờ còn thích tôi hay không, nếu em không còn thích tôi, lần này hãy để tôi thích em, để tôi theo đuổi em."
Tư Đồ Thuần lúc này không biết nghĩ gì mà môi mím chặt.
Tư Đồ Thuần trước giờ chỉ mong tình yêu của cô do cô làm chủ, không chịu tác động nào từ người khác, nhưng nếu có tác động từ phía bên ngoài hai người cũng sẽ vì nhau mà không bỏ rơi nhau.
Nhưng nếu nói Tư Đồ Thuần không thích Tân Tử chính là nói dối, nhưng hai người vốn dĩ không cùng một thế giới, nếu sau này cô có chuyện gì xảy ra, chẳng phải Tân Tử sẽ đắm chìm vào nổi đau lần nữa hay sao? Chỉ vì ba hắn bị tai nạn qua đời, Tân Tử chống đỡ thêm một thời gian cũng bị tai nạn, sau đó liền chìm vào bóng tối, nhốt bản thân trong một cái lồng gần sáu năm, nếu bây giờ cô xảy ra chuyện gì chẳng phải Tân Tử lại một lần nữa nhốt bản thân vào chiếc lồng đó hay sao.
Ai dám đảm bảo Tư Đồ Thuần sẽ không xảy ra chuyện gì? Ai dám đảm bảo cô không chết lần nữa?
Đã rất lâu rồi Tư Đồ Thuần mới cảm nhận được hai chữ gia đình, cô còn nghĩ gia đình này sẽ thuộc về Tư Đồ Thuần.
Nhưng ngẫm đi ngẫm lại, vẫn là nên thôi đi.
Tư Đồ Thuần lắc đầu, đứng bật dậy:" Cuộc sống của tôi đơn giản lắm, còn cuộc sống của chú phức tạp, chúng ta vốn dĩ ngay từ đầu không hợp, chú đợi thêm một thời gian tôi sẽ tìm người xứng đáng để chú yêu, sau đó chúng ta sẽ ly hôn."
Tuy cô giận chuyện Tân Tử giấu cô, nhưng Tư Đồ Thuần cũng có chuyện giấu hắn.
Sao có thể mong người khác thành thật với mình, trong khi bản thân cũng không thành thật với người ta.
Cơm trưa Tư Đồ Thuần làm tương đối nhiều, còn chia cho nhân viên trong đoàn, bọn họ nghe mùi đã sớm đói đến bụng kêu ùng ục, nhưng phải quay xong phân cảnh này mới đến lượt bọn họ ăn, không nghĩ tới bây giờ không cần nhịn đói đến lúc quay xong nữa.
Tư Đồ Thuần không hề biết hành động nhỏ này, kéo thanh hảo cảm của mọi người đối với cô lên phân nữa.
Có người còn tự nói với lòng, lúc quay sẽ cho cô vào khung hình nhiều chút.
Đạo diễn nhìn bát cơm chiên vàng ương, liền bưng lên ăn.
Cơm không quá khô cũng không quá ướt, gia vị lại thấm đều bên trong còn có đậu với rau cắt thành hình hạt lựu, trứng tuy trộn lẫn với cơm nhưng ăn vẫn nghe ra được hương vị.
Xem ra lần này đi bọn họ đã có lộc ăn rồi.
Đáng lẽ thứ khiến bọn họ chú ý tới là bát cơm này nhưng cuối cùng sự chú ý đều tập trung hết lên người Tân Tử với Tư Đồ Thuần.
Cô theo thói quen gắp thức ăn vào bát của hắn, còn thuận miệng hỏi:" Chú ăn nhiều một chút, ăn xong chúng ta ra ngoài đi dạo để tiêu cơm, như vậy mới tốt cho sức khoẻ."
Tư Đồ Thuần nói xong bản thân cô cũng đứng hình, chỉ hận không thể lấy băng keo dán chặt miệng lại.
Đàm Lôi nghe lời này liền nheo mắt nhìn hai người, Tân Tử lúc này mặt hất lên tới tận trời, còn đưa ánh mắt khiêu khích nhìn Đàm Lôi.
Hạ Nhi tất nhiên không nghe ra ý trong lời của Tư Đồ Thuần, y nghe xong còn nói vài câu phụ hoạ.
Không khí trong bàn ăn đột nhiên có chút khó xử, lan đến tận mọi ngóc ngách trong nhà, những người có mặt ở đây cũng bất giác im lặng mà ăn cơm, chỉ có người cầm máy quay chỉ hận không thể kêu nó tự làm việc, để y còn ăn cơm.
Đạo diễn ngồi một góc cũng nhìn về phía Tân Tử, lại ngó qua biên tập ngồi bên cạnh mà thì thầm.
- Cảnh này không cắt, cậu cứ giữ nguyên cho tôi.
Biên tập khó xử mà gãi đầu:" Làm vậy được không? Nếu đắc tội với chủ tịch Tân, chương trình của chúng ta xem như xong đời."
Đạo diễn chắc chắn mà gật đầu:" Cậu cứ nghe tôi, phân cảnh này sẽ giúp chúng ta không ít, còn giúp được người khác nữa, một công đôi chuyện."
Danh Sách Chương: