"Trước đây chúng ta từng gặp nhau sao?"
Thẩm Ngọc Hà không phải kẻ ngốc. Khắc Kiệu đột nhiên cứu y nếu không phải ham mê sắc đẹp thì chắc chắn đã biết y từ trước đó. Nhưng Thẩm gia vốn phục vụ triều đình, không là kẻ địch của giới giang hồ đã là quá may mắn chứ đừng nói được bọn họ cứu giúp.
"Có lẽ nàng không nhớ. Trước đây tại hạ bị kẻ thù truy đuổi, chính nàng đã cầu xin cho ta ở lại kỹ viện một đêm. Ngọc cô nương đối với Khắc Kiệu cũng coi như là có ơn cứu mạng."
Thì ra là nhận lầm người. Thẩm Ngọc Hà không rõ mối quan hệ của "Ngọc cô nương" và Khắc Kiệu là gì nhưng nhìn biểu cảm của hắn hẳn cũng đối với nàng có ái mộ chi tình. Nếu như vậy... y phải triệt để lợi dụng mới được.
Trải qua sự kiện ngày hôm qua, thiếu niên cũng đã ý thức được một số chuyện. Thứ nhất, y cần Yến Linh để lấy thuốc giải. Dẫu biết phụ thân mình có thể giúp y tìm thuốc giải nhưng Thẩm Ngọc Hà vẫn có đôi chút không tự tin. Thứ hai, y cũng cần phải cứu Yến Linh cùng số bạc giả trong kho thổ phỉ.
Vì Thẩm gia cùng mạng sống của bản thân, Thẩm Ngọc Hà đành chấp nhận thân phận "Ngọc cô nương".
*****
Lúc này tại tại Đông cung của thái tử cũng chẳng hề yên bình như vẻ ngoài vốn có. Vốn tưởng rằng thái tử đã chăm chỉ học hành hơn, ai ngờ Thẩm Ngọc Hà mới chỉ đi được nửa tháng, hắn lại đâu vào đấy, thậm chí so với trước lại càng nát nhừ hơn.
Khi Diễm Đào tiến vào tẩm điện của thái tử, nơi nơi đã nồng nặc mùi rượu. Bắc Lạc Yến ngồi trên ghế, tay cầm ly rượu, hai mắt nhắm nghiền giống như đã chìm vào giấc ngủ. Trước mặt hắn là một đám người ăn mặc đủ loại quần áo sặc sỡ, đầu đội mũ lông, tay cầm dụng cụ kỳ lạ không ngừng đàn tấu những âm thanh ma mị.
Lần đầu nhìn thấy dị bang, Diễm Đào theo bản năng mà toát ra chút sợ sệt. Người hầu bên cạnh vội đỡ lấy nàng, miệng không ngừng trấn an:
"Bọn họ là người đến từ Đông Phong. Nghe nói thái tử không khỏe nên hoàng hậu mời bọn họ về đàn ca chữa bệnh cho ngài ấy."
Bọn họ thật sự có thể chữa bệnh bằng âm nhạc sao?
Thiếu nữ không khỏi hoài nghi nhìn vào đám người ăn mặc kỳ quái kia. Nhưng nàng nào dám lên tiếng nói ra suy nghĩ của mình. Diễm Đào chỉ là con gái của vị quan nhỏ, nàng bởi vì may mắn nên mới được thái tử để ý cho ở lại Đông cung. Dẫu từ ngày hôm đó, ngài vẫn chưa đến tìm nàng thêm một lần nào.
Tiếng kèn, đàn đan xen bỗng dưng dừng lại, không biết từ bao giờ thái tử đã đứng dậy, hai mắt đỏ lử, dưới chân hắn là mảnh vỡ từ chén ngọc lưu ly. Người hầu cùng nhạc công hoảng loạn đồng loạt quỳ xuống, Diễm Đào làm theo bọn họ mà cùng dập đầu quỳ gối.
"Cút! Cút hết cho ta!"
Đám người dị bang đến từ Đông Phong, vội vàng hành lễ rồi rời đi. Những thái giám khác cũng muốn bỏ chạy, nhưng hắn vừa di chuyển vài bước đã bị thái tử nắm lấy cổ áo xô đẩy ngã xuống mặt sàn trải đầy mảnh vỡ.
"Thẩm Hà đâu? Ta hỏi ngươi, Thẩm Hà đang ở đâu?"
"B-bẩm thái tử, Thẩm thư đồng về quê thăm người nhà. Hiện tại ngài ấy vẫn đang ở cố hương."
"Một đám bất tài!" Bắc Lạc Yến tức giận dùng chân đạp mạnh vào người thái giám.
Tra tấn người hầu đủ rồi, người thanh niên lại giống như phát hoảng ngồi xuống ghế, dùng răng cắn lên mu bàn tay.
"Hắn định bỏ rơi ta sao? Thẩm Hà muốn bỏ rơi bổn thái tử sao?"
Diễm Đào cùng người hầu vẫn quỳ dưới đất nhưng khác với nô tì của mình, thiếu nữ lại liều lĩnh len lén ngẩng đầu nhìn về phía vị thái tử nổi tiếng bạo ngược kia. Hắn lúc này mang thần sắc hoảng hốt, giống như hài đồng lạc mất mẫu thân mà không ngừng lẩm bẩm tên vị "Thẩm thư đồng".
Diễm Đào âm thầm nhấm nuốt tên người này trong miệng, đầu lưỡi cũng nhẹ nhàng cử động như muốn phát âm thành hai chữ "Thẩm Hà". Đây không phải lần đầu tiên nàng nghe thấy cái tên này. Nghe nói thái tử rất sủng ái y, thậm chí cũng chẳng ngại cùng thiếu niên ăn chung một mâm, uống chung một bát nước. Thẩm Hà được thái tử bảo vệ đến vô pháp vô thiên, ngay cả nhị hoàng tử y cũng dám đăc tội.
Càng nghe về thiếu niên, Diễm Đào lại càng muốn nhìn thấy y một lần. Đáng tiếc, nàng chỉ có thể loanh quanh một góc Đông cung, ngay cả vạt áo của người nọ cũng chẳng thể trông thấy.
"B-bẩm thái tử, Thẩm thư đồng xin được cầu kiến."
Nghe đến ba từ "Thẩm thư đồng", không chỉ Bắc Lạc Yến mà cả Diễm Đào cũng vô thức ngẩng đầu lên. Đáng tiếc, người tiến vào lại là một người thanh niên cao lớn, dáng người đĩnh bạt, cả người toát ra sự nho nhã lễ độ nào có yếu ớt nhưng kiều diễm, miệng phun ra nọc độc giống như hoa ăn thịt người. Diễm Đào thất vọng, thái tử lại càng thất vọng hơn nàng.
"Ngươi đến đây làm gì?" Xuất phát từ việc người này vẫn mang họ "Thẩm", Bắc Lạc Yến không đuổi hắn đi ngay, dùng sắc mặt tăm tối dò hỏi người nọ.
"Nô tài nghe có người báo hôm nay thái tử không đến thượng thư phòng mà ở tẩm điện ca múa. Nô tài đến để khuyên ngài." Thẩm Minh Thành giống như không nhìn thấy vẻ mặt không còn chút kiên nhẫn nào của thái tử, hắn giống như ông cụ dong dài, không ngừng khuyên can người thiếu niên. "Hiện tại ngài là thái tử sau này sẽ làm vua của một đất nước. Nếu như không đọc sách thánh hiền làm sao có thể cai trị một đất nước?"
"Đủ rồi. Thẩm Minh Thành, ngươi thật sự cho rằng ngươi là thư đồng của ta thật sao? Một kẻ không được yêu thương bằng con nuôi mà cũng dám lên mặt dạy đời bổn thái tử?" Thái tử bị hắn chọc tức đến cười thành tiếng. "Thẩm Hà không ở đây, ngươi cũng chỉ là đồ thay thế. Hắn về lại kinh thành thì ngươi cũng về với xó xỉnh của ngươi thôi."
Thẩm Minh Thành ngoài mặt không biểu hiện gì nhưng hai tay giấu dưới ống tay áo đã sớm nắm chặt. Hắn im lặng một lát, sống lưng giống như bị đá đè nặng mà từ từ cúi mình:
"Là nô tài vượt quá."
"Biết thế là tốt. Nể tình ngươi là người Thẩm gia nên bổn thái tử không trách tội. Lui xuống đi."
Thẩm Minh Thành hành lễ, quay đầu, sống lưng hắn lại thẳng như cũ. Diễm Đào quỳ dưới đất không khỏi khâm phục hắn, muốn len lén nhìn nhan sắc người kia nhưng lại không ngờ người nọ cũng đang nhìn nàng. Từ khi nàng tiến vào đây, có lẽ Thẩm Minh Thành là người đầu tiên chú ý đến nàng. Thiếu nữ hốt hoảng vội vàng cúi đầu, khi nàng nàng lần nữa ngẩng đầu lên, người kia đã sớm rời đi.
"Ngươi, lại đây."
Thái tử cuối cùng nhớ ra thiếu nữ bị mình gọi đến đang lủi thủi quỳ một góc. Sau một hồi tức giận, hơi rượu trên người hắn cũng tan gần hết. Người thanh niên lười biếng tựa người lên ghế, cánh tay tùy ý vắt lên thành, hai chân mở rộng, có phần giống như lưu manh thổ phỉ.
Diễm Đào do dự nhưng vẫn quyết định tiến về phía hắn. Đây có lẽ là lần thứ hai nàng nhìn Bắc Lạc Yến ở khoảng cách gần như vậy. Dù tính tình hắn thô bạo, ngang ngược nhưng thiếu nữ không thể không thừa nhận thái tử rất anh tuấn. Nàng vẫn nhớ rõ lần đầu hai người gặp mặt, mày rậm sắc bén như bảo kiếm, hai mắt sáng trong tựa mực trong nghiên. Rõ ràng bạc tình tựa dã lang nhưng lại khiến người khác hiểu nhầm là đa tình.
Diễm Đào không dám chọc giận thái tử, nàng bước đến gần hắn liền tiếp tục quỳ xuống, thấp hèn mà gục tại bên chân. Nhưng hành động tiếp theo của Bắc Lạc Yến lại dọa thiếu nữ hoảng hốt không thôi. Thái tử mang một thân ngạo cốt lại giống như thường dân dính vào tình ái, nhẹ nhàng phủng gương mặt nàng, ngón tay mang theo hơi ấm vuốt ve nốt ruồi dưới đuôi mắt, giống như đối đãi một kiện trân bảo dễ vỡ, si mê tràn lan nơi đáy mắt.
Bắc Lạc Yến giống như tỉnh lại như say. Người trước mặt hắn trang dung nùng diễm, môi thoa đến đỏ tươi nhưng trong mắt người thanh niên lại chỉ hiện một bóng hình không chút son phấn nhưng lại giống như thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, khiến hắn ngày nhớ đêm thương.
"Ngươi thât đẹp mắt."
Thẩm Hà.
Trái tim Diễm Đào vô thức đập mạnh. Từ đây, bảo kiếm bẻ cong, nghiên mực đánh đổ, sắc bén như lưỡi kiếm cùng bị mật ngọt mài nhỏ thành kim thoa. Hóa ra thái tử cũng có tình.
Chỉ là, tình ấy có lẽ không dành cho nàng mà là thông qua nàng để nhìn một ai khác.
*****
Diễm Đào thất thiểu rời khỏi tẩm điện của thái tử. Thấy nàng đi ra, không ít cung nữ chạy đến chúc mừng nàng. Thậm chí, có kẻ đã thổi phồng giống như vị trí thái tử phi sắp thuộc về nàng đến nơi. Nhưng trung tâm của mọi lời khen ngợi lại chẳng thể nhấc nổi khóe môi. Thiếu nữ vô thức chạm vào khóe mắt mình. Nơi đó vẫn còn lưu lại hơi ấm truyền từ tay thái tử. Đáng tiếc, cuối cùng cũng chỉ có vậy. Bắc Lạc Yến chỉ chạm vào gương mặt nàng, vuốt ve như một sủng vật rồi lại ra lệnh đuổi nàng ra ngoài.
Lời đồn nàng là cung nữ duy nhất được thái tử sủng ái cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.
"Diễm Đào cô nương." Một tiếng gọi dọa thiếu nữ hốt hoảng nhìn quanh.
Từ sau núi giả, một người thanh niên khôi ngô tuấn tú, dáng lưng thẳng tắp, hông treo ngọc bội khắc chữ "Thẩm" chợt bước ra. Đây không phải vị thư đồng tạm thời của thái tử thì là ai. Nàng cho rằng người này đã rời khỏi cung điện rồi chứ.
Vừa rồi ở trong ẩm điện, Diễm Đào không nhìn rõ dung mạo của Thẩm Minh Thành. Giờ hai người gần nhau như vậy, nàng lại thấy trên gương mặt người này có chút tang thương. Sau đó thiếu nữ lại nghĩ, cũng phải thôi. Hắn ta một lòng vì thái tử như vậy lại bị ngài không chút lưu tình đuổi đi.
"Thẩm... thư đồng." Diễm Đào bước đến hành lễ đáp lại người nọ.
Có lẽ lâu lắm rồi mới có người coi trọng hắn như nàng, giữa mày Thẩm Minh Thành hơi giãn ra, khóe môi cũng nhẹ cong mang theo vài phần nhu hòa của quân tử.
"Ngài... không tìm được đường ra sao?" Khi nói ra những lời này, thiếu nữ không hề nghĩ nhiều. Nhưng rất nhanh sau đó nàng lại xấu hổ đỏ bừng hai má.
Người này là ai cơ chứ? Hắn là con vương gia, so với thân phận tầm thường nhỏ bé của nàng thì cao gấp ngàn lần vậy nên việc ra vào hoàng cung cũng nhiều hơn nàng rất nhiều. Thấy ý cười trong ánh mắt người nọ ngày càng rõ rệt, ngay cả khóe môi cũng nâng thêm độ cong, thiếu nữ lại càng ngượng ngùng hơn. Lúc này, Diễm Đào hận không thể đào lỗ chui xuống dưới đất.
Tuy nhiên, thay vì chê cười nàng, Thẩm Minh Thanh lại chỉ nhẹ nhàng lên tiếng:
"Minh Thành vẫn nhớ đường ra. Cảm ơn Diễm Đào cô nương đã quan tâm. Ta ở đây, là để chờ nàng."
"Chờ tiểu nữ?" Chút xấu hổ đã sớm biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc. Thiếu nữ dường như đã quên mất lễ nghi mà tròn mắt nhìn người thanh niên trước mặt.
"Đúng vậy. Bởi vì nàng... rất giống một người mà ta quen biết."
Danh Sách Chương: