Trên khoang máy bay hạng sang.
Ngọc Uyên Đình yên tĩnh ngồi đọc báo, phía sau là Uyên Thư và vợ ông ta.
Bọn họ đang trên đường về nhà, chuyến bay mới chỉ bắt đầu một tiếng trước, có nghĩa là bọn họ đã chào hỏi rồi ra về từ chỗ ông cụ được vài giờ đồng hồ.
Mẹ Uyên Thư - Lưu Ý Như cảm thấy đứa con ngồi bên cạnh đang bận tâm chuyện lúc nãy, liền hỏi:
“Con giận mẹ đấy à?”
“Dạ không.”
Cô bé tám tuổi, thở dài như người lớn.
“Đừng rầu rĩ nữa, con bé Ngọc Kình Hân đó chắc đã làm con bận tâm rồi nhỉ.”
“Không có ạ.”
“Đừng buồn nữa, con bé đó không phải người chúng ta có thể tùy tiện đem đi. Dù là nó muốn đi chăng nữa, nếu lúc đó mẹ cho nó lên xe, ba con bé nhất định sẽ rất lo lắng. Con phải hiểu, nếu là con muốn rời khỏi ba mẹ, ba mẹ cũng sẽ rất lo lắng phải không? Với cả chúng ta cũng không nên chuốc thù với nhà họ Ngọc đó…”
Lúc đó Kình Hân đòi đi theo bọn họ về nước sau khi giải thích rõ mọi chuyện cho bọn họ biết, nhưng Ngọc Uyên Đình không cảm thông, không muốn lo chuyện bao đồng nên dứt khoát từ chối. Còn đuổi Kình Hân đi với lý do “không muốn trở thành người bắt cóc oan”.
“Nếu sau này con muốn rời xa khỏi vòng tay của ba mẹ, hai người sẽ cho con đi chứ?”
“Uyên Thư đừng lảm nhảm nữa.” Ngọc Uyên Đình phiền toái mắng.
Câu hỏi đó của Uyên Thư một cô bé tám tuổi lúc đó không một ai giải đáp giúp. Nhưng chỉ rất nhanh thôi, mười năm một câu trả lời cũng không phải quá dài…
Máy bay nhanh chóng hạ cánh sau một giờ đồng hồ nữa, hành lý của bọn họ đã được vận chuyển ra trước sảnh sân bay.
“Em mau đi lấy hành lý đi, anh và con sẽ chờ ở đây.”
Uyên Thư nhanh nhảu núp sau váy mẹ nói:
“Con có thể đi cùng mẹ được không?”
Thấy Uyên Thư ngại ở với chồng mình, Lưu Ý Như cũng không từ chối. Hai người bọn họ nhanh chóng đi lấy hành lý.
Đồ đạc được cất gọn trong hai vali lớn và một vali nhỏ, trên vali đã đánh dấu bằng cả tên hn nên nó rất nhanh được Lưu Ý Như thu thập đầy đủ.
“1,2,3. Đủ ba cái rồi con gái.”
“Dạ dạ.” Uyên Thư dè dặt đứng che cho một cái vali lớn đằng sau.
Thấy con gái kỳ quái như thế, Lưu Ý Như định nói gì đó, chưa kịp nói Uyên Thư đã dành nói trước:
“À phải rồi mẹ. Con đi vào nhà vệ sinh một chút nha. Mẹ đợi con 5 phút.”
Uyên Thư nhanh chóng kéo cái vali cao gần bằng mình lẩn vào đám đông hành khách đang chuẩn bị lên máy bay.
Lưu Ý Như không kịp cản, vội vã hét lớn về phía bóng hình đã biến mất:
“Con biết nhà vệ sinh ở đâu chứ?”
Sau đó Lưu Ý Như cũng nhanh chóng chạy theo để tránh việc con gái sẽ đi lạc. Cô đi hỏi mọi người về nhà vệ sinh, sau đó thì tiến nhanh về hướng được chỉ.
Uyên Thư kéo hành lý nặng chạy thẳng ra ngoài khu soát vé, trốn vào một góc cô bé nhanh chóng mở hành lý ra, kinh sợ hét toáng lên:
“Mau mở mắt ra đi, em không phải chết rồi chứ?”
Một cái vali người lớn rất rộng, đủ để cất giấu một lượng lớn đồ vật bên trong. Nhưng không phải lúc nào cũng là để cất hành lý… Lần này nó được cất người!
“Oái, ngủ ngon quá. Đến tới rồi hả chị?” Kình Hân vươn vai một cái rắc, ngáp ngắn rồi quay nhìn xung quanh.
Lúc Kình Hân bị từ chối cũng là lúc nhà họ Ngọc này đang chuẩn bị hành lý ra về. Thấy cái hành lý rất lớn, bọn chúng liền nảy ra ý này. Đem Kình Hân giấu vào bên trong, sau đó thì cất lẫn vào trong số hành lý bọn họ đem theo.
Cũng may khoảng trống trong vali rộng, Kình Hân lại nhỏ con nên nằm bên trong rất thoải mái, còn đánh một giấc rồi bây giờ tỉnh dậy.
“Bây giờ phải làm sao? Chị sợ quá đi mất!”
“Xì, chị nhát quá, bây giờ chúng ta đi thôi.”
“Nhưng đi đâu chứ?” Uyên Thư sợ hãi nói.
“Đương nhiên là đi tìm chị Linh rồi! Không phải em đã hứa sẽ cho chị gặp mặt với chị ấy sao?"
Kình Hân cười khà khà, sau đó thì rời khỏi vali kéo Uyên Thư chạy đi một mạch ra ngoài đường.
Hai đứa trẻ cao gần bằng nhau, chạy song song trên con đường lớn, bọn chúng chỉ chạy trên vỉa hè, dưới lòng đường đang tắc nghẽn, khói nóng phả ra trong không khí lẫn với mùi khói xe, khiến lòng người cũng rạo rực muốn chửi.
Kình Hân và Uyên Thư không biết chạy được bao lâu, thở hổn hển bắt đầu đi bộ.
“Hừ hừ… chị… chị không chạy nữa đâu! Chị… hừ… chị mệt quá.” Uyên Thư thở dốc.
“Ờ… em cũng thấy chúng ta nên đi bộ.”
Hai đứa trẻ lại đi chậm lại, nhưng chưa được bao lâu phía sau lại xuất hiện hai bóng người lạ lẫm, cầm theo một que kẹo bông lớn sáp gần hai đứa.
“Chào hai cháu. Hai cháu dễ thương quá, ba mẹ cháu đâu?”
Kình Hân cảnh giác ném ánh mắt cảnh cáo về hai người bọn họ, Uyên Thư nhút nhát cũng lùi về sau, không biết từ khi nào lại nấp sau đứa em kém mình một tuổi.
“Thôi nào các cháu đừng sợ, bọn ta không có ý xấu đâu.”
“Này, các ông còn tới nữa là bọn tôi hét lên đó.” Kình Hân trợn mắt xua đuổi, mục đích là để dùng khí thế của mình để đuổi người lạ đi.
Nhưng một cô bé thì thì có thể có khí thế gì? Giọng thì non choẹt, khuôn mặt gắt gỏng lại như đang giận hờn muốn được dỗ dành. Hai tên đàn ông khả nghi cầm cây kẹo cười phá lên, chỉ sợ cô không nghe thấy.
“Mấy người cười cái gì chứ?”
“Thôi, đừng nói với bé đáng yêu này nữa, trực tiếp bế nó đi đi.”
Bọn họ vươn tay ra định tóm lấy Uyên Thư nhút nhát, không ngờ lại bị Uyên Thư cắn cho một nhát vào tay.
“A!!! Con chó này dám cắn tao!”
“Mẹ nó chứ, có tin ông đánh chết chúng mày không?”
Đám rác rưởi ấy tức giận muốn dùng vũ lực với hai đứa nhỏ, tay tên kia vừa định túm lấy Kình Hân, cô liền học theo Uyên Thư, cắn mạnh vào tay hắn cho hắn đồng cam cộng khổ với anh em mình. Nhân lúc đó Kình Hân kéo tay Uyên Thư chạy một mạch đi. Để tránh bị truy đuổi bọn nhỏ không dám đi qua cầu, mà lẩn trốn dưới gò đất của cây cầu.
“Kình Hân chị sợ quá.”
“Không sao, bọn họ chắc không biết chúng ta ở đây. Hay cứ chờ một lúc rồi chúng ta leo lên trên đó sau.”
“Ai không biết ai ở đây cơ nhím nhỏ?”
Từ phía sau bọn họ phát ra tiếng động, bọn họ bị phát hiện rồi sao?
Uyên Thư lại trốn về sau lưng Kình Hân, chỉ lộ ra một ánh mắt để dè chừng.
“Thỏ con sợ đấy à? Khi nãy thấy bé cắn người cũng ghê lắm mà.”
Hai tên đàn ông trưởng thành, cao gấp đôi bọn cô đứng đó đùa giỡn. Phong cách nhếch nhác, quần áo bụi bặm không hề giống những người có ăn học đàng hoàng, trông kĩ thì… giống đám lưu manh đầu đường xó chợ.
Bọn họ có ý định tiến lại gần, hai đứa trẻ sau chuyện khi nãy thì cảnh giác lùi về sau, ánh mắt không ngừng cảnh báo.
“Nhìn kìa 3D, hai đứa trẻ nó đang xù lông kìa.”
“3D cái đầu cậu, tôi lớn hơn cậu ba tuổi đấy tiểu Thanh.”
3D nhìn lại hai đứa nhỏ, liền phán:
“Một đứa xổ lông nhím một đứa đựng lông thỏ à?”
“Ờ, trông hài nhỉ?” Tiểu Thanh cười cười.
“Tôi không phải nhím, thỏ!” Uyên Thư và Kình Hân đồng thanh hét.
3D tiến lên véo má Uyên Thư, còn cười cười nói:
“Tiểu thỏ con, theo anh đi nhé.” Sau đó anh ta bế Uyên Thư đi.
Tiểu Thanh cũng làm điều tương tự, nhưng hắn lại nắm áo Kình Hân nhấc lên.
“Nhím này không ôm được.”
Hai người bọn họ bị 3D và Tiểu Thanh này đem đi, chống chế không được nên chỉ đành xuôi theob
Danh Sách Chương: