Trong không gian tinh thần của Kỳ Tửu.
Thật ra, hầu hết không gian tinh thần của mọi người đều sẽ có sự biến đổi, dù chỉ vô cùng nhỏ. Như vị trí và màu sắc của đóa hoa, cách bài trí của ngôi nhà, thậm chí là thiếu một nhánh cỏ,... ít nhiều gì cũng sẽ thay đổi.
Về thời gian thay đổi, có thể cách mấy ngày, mấy tháng, hoặc mấy năm.
Nhưng không gian tinh thần của Kỳ Tửu lại không giống vậy, Việt Độc đã ở đây mấy tháng trời, nơi này vẫn là hồ nước, thảm cỏ và đền thờ, ánh dương ấm áp.
Mới gặp như nào thì bây giờ vẫn thế. Đến hoa văn trên ngôi đền cũng không đổi lấy một li - cô dám lấy trí nhớ siêu việt của hệ thống ra đảm bảo!
Tóm lại, vẫn rất đẹp, rất thoải mái, cực kỳ thích hợp làm khu nghỉ dưỡng hưu trí.
Lúc này, Việt Độc đang ngồi với Kỳ Tửu bên hồ.
Bầu trời phản chiếu trên mặt hồ phẳng lặng và trong vắt như gương, mây trời lượn lờ xung quanh, đồng thời phản chiếu nét mặt nghiêm nghị của Việt Độc và khuôn mặt chán chường xinh đẹp của Kỳ Tửu.
"Bạn nhìn những cái này đi." Việt Độc nghiêm túc nói.
Trước mặt cô là một màn hình bán trong suốt rất lớn đang treo lơ lửng, kiến thức vật lí viết bên trên đều là những thứ con người ở thế giới này khó có thể tưởng tượng nổi, đến từ tiểu thế giới có cấu tạo tương tư nhưng tiên tiến hơn.
Đối mặt với kết tinh trí tuệ nhân loại (và một bộ phận sinh vật phi nhân loại), gương mặt đẹp đẽ, rung động lòng người của Kỳ Tửu lại bày ra vẻ "nhân sinh không còn gì luyến tiếc" (1).
"Tại sao ta phải xem mấy cái này, không thể..."
Cô ta nâng cánh tay trắng nõn lên che kín hai mắt, tựa như một khắc cũng không muốn thấy màn hình kia: "Ta nghĩ thứ này chả giúp được gì cho nhiệm vụ đâu. Nếu thực sự hiểu hết chỗ này thì ta đã là ngôi sao mới của của ngành vật lý rồi, đến lúc đó ai mới phải bái ai làm thầy đây."
Việt Độc yếu ớt nói: "Đừng nói nhảm, chẳng qua bạn không muốn đi học chỉ vì lười thôi."
Kỳ Tửu hơi hất cằm, đã sai lè còn cứng đầu: "Đúng vậy đó."
Câu trả lời rất thắng thắn, không thèm che giấu suy nghĩ thật.
Việt Độc: "...Haizzz."
Chỉ thấy huyệt thái dương giật giật, đầu đau, đến đầu não dữ liệu cũng đau.
Đây mới chính là vấn đề.
Quả thực, cách hiệu quả nhất sẽ khiến Kỳ Tửu phải bận rộn hơn, đó là học hết kiến thức vật lý hiện có, sau đó tham gia kỳ thi vật lý gần nhất hoặc đại loại thế, diễn vai một nữ thiên tài vật lý trẻ, thu hút sự chú ý của Hình Kình Thương.
Những người toàn tâm toàn ý nghiên cứu học thuật phần lớn đều rất quý trọng nhân tài, thanh niên trẻ như giáo sư Hình cũng không ngoại lệ.
Đến lúc đó lại thỏ thẻ bên tai hắn vài câu, bày ra một chút thiên phú của bản thân, không lo hắn không chịu nhận học trò.
Nhưng tính Kỳ Tửu lười như vậy, ai dám trông chờ cô ta sẽ dốc lòng học vật lý?
Dù gì cũng không phải Việt Độc.
Giờ chỉ có chọn vài giả thuyết vật lý không ảnh hưởng nhiều đến tương lai, để Kỳ Tửu nói cho Hình Kình Thương, là phương pháp nhanh gọn nhất khiến hắn chú ý đến cô ta.
Tất nhiên đây cũng là vì hoàn thành nhiệm vụ.
Dù sao sau khi dị năng bùng nổ, cấu trúc của toàn bộ thế giới sẽ có biến đổi nhất định, đồng thời, thứ sức mạnh thần bí ấy cũng sẽ khiến bộ mặt khoa học thay đổi hoàn toàn. Đến khi đó, những giả thuyết này đều trở nên vô dụng.
Song Kỳ Tửu vẫn không chịu xem.
"Chuyện này càng khó chấp nhận, ta chỉ là một nữ sinh cao trung bình thường, kiến thức vật lý cao siêu nhất từng tiếp xúc cũng chỉ ở trong sách giáo khoa. Làm sao có thể thuyết phục người ta tin rằng những điều đó là do ta nghĩ ra chứ?", cô ta đấu lí.
Việt Độc đáp: "Bạn dĩ nhiên không nghĩ ra được, nhưng bạn có thể bảo là do một vị lão nhân đã dạy bạn. Mà vị kia chỉ yêu nghiên cứu, không màng danh lợi nên mới giao chúng cho bạn, hi vọng chúng được người đời biết đến... Ít nhất cũng có thể khiến giáo sư Hình chú ý."
Khuôn mặt Kỳ Tửu vô cảm: "Nghe rắc rối chết."
Nói xong liền ngả người về phía Việt Độc, nằm gối đầu lên đùi cô, còn điều chỉnh tư thế sao cho thoải mái nhất.
Mái tóc dài mềm mại lướt qua mép váy, xõa tung trên đôi chân trắng nõn, xuôi theo đường cong xinh đẹp rủ xuống thảm cỏ.
Việt Độc giúp cô ta chỉnh tóc, trầm mặc một lát, hỏi: "Bạn thực sự không muốn xem?"
Kỳ Tửu đang uể oải sắp nhắm mắt, nghe vậy quả quyết trả lời: "Không."
Không còn biện pháp khác, Việt Độc đành thở dài tắt màn hình.
Kí chủ không đồng ý, trùng hợp cô cũng có phần nghi ngờ, xem ra phương án này không thành rồi.
Đúng lúc một làn gió nhẹ thoảng qua, mặt hồ gợn sóng xanh, phản chiếu hình ảnh Việt Độc trên mặt nước.
"Mình không còn lựa chọn khác." Việt Độc cúi đầu nhìn kí chủ, giọng nói yếu ớt hiếm thấy, kết hợp với gương mặt và khí chất của thiếu nữ tuổi 17, khơi dậy ý muốn che chở của mọi người.
"Mình đã thử hết các phương án khả thi, sửa danh sách vô ích, lợi dụng sở thích của người ta hay bảo bạn dậy sớm đi nghe giảng cũng không thành, thu hút sự chú ý của nhân gia hay dậy sớm đi nghe giảng thì bạn lại không tán thành... Đừng giấu nữa, nghĩ gì thì nói nhanh đi."
Kỳ Tửu hé mắt nhìn cô.
Khuôn mặt Việt Độc bình thường đã rất đẹp, dù là nghiêm túc chững chạc hay tinh tế dịu dàng, đều làm người khác có thiện cảm.
Huống chi hiện giờ còn cố tình thể hiện mặt mềm mại ngọt ngào, càng thêm động lòng người.
Một lúc lâu sau, Kỳ Tửu nhướn mày, lười biếng đáp: "Gấp cái gì, không phải chỉ mới tới thành phố S thôi sao?"
Việt Độc cau mày nói: "Để mình nhắc bạn, thời hạn nhiệm vụ chỉ có một tháng."
"Thì vẫn còn tận 29 ngày."
Việt Độc: "..."
Thôi được, tính trì trệ của đại tiểu thư đã đến giai đoạn cuối rồi.
Việt Độc dứt khoát nằm ngửa về phía sau, giữa thảo nguyên ấm áp, mặc Kỳ Tửu gối trên đùi mình.
Trong lòng tiếp tục suy tư, mấy giờ hoạt động thể chất trước đây cô ta từng nói là có ý gì.
Nếu thực sự là lao động chân tay thì cô – không cách nào rời khỏi không gian tinh thần, gần như không giúp được gì, nhiều lắm là đổi lấy mấy tấm bùa tăng cường sức khỏe hoặc giảm căng thẳng mệt mỏi ở cửa hàng hệ thống, để giảm bớt áp lực cho kí chủ.
Ngoài ra, cũng chỉ còn có thể cổ vũ kí chủ từ trong đại não.
Đang suy nghĩ miên man, trên chân bỗng nhẹ bẫng.
Kỳ Tửu rời khỏi chiếc gối êm ái, chuyển sang bên này, ung dung nghiêng người nằm xuống.
Việt Độc:?
Cô vô thức quay qua, vừa hay đối mặt với kí chủ. Hai người cách nhau gần đến mức, nếu bọn họ có thân xác thì đã có thể nghe thấy tiếng hô hấp của người kia.
"Tin ta nhé?" Kỳ Tửu nhẹ nhàng nói.
Việt Độc ngẫm nghĩ, khóe miệng nhếch lên: "Tin, trông bộ dạng tự tin của bạn, tất nhiên phải tin rồi."
Kỳ Tửu: "Ừ..." Rồi từ từ nhắm mắt lại, kéo cánh tay Việt Độc ra sau đầu, một bên hài lòng cọ cọ, một bên thản nhiên nói: "Thấy chưa? Yên tâm đi, chỉ là chuyện của một buổi chiều thôi."
Sự thật cũng hệt như thế.
Khi còn cách kì hạn đúng một ngày, Kỳ Tửu mới bước chân ra khỏi khách sạn.
— Sau đó đi thẳng vào trung tâm thương mại.
Dưới ánh nhìn khó hiểu của Việt Độc, cô ta rẽ vào một cửa hàng nhỏ ở góc khuất.
Cửa hàng này chuyên bán võ phục, phải, chính là loại trang phục mặc để tập võ ấy.
Việt Độc: "..."
Danh Sách Chương: