Nam Khanh ước lượng thời gian, cô nói với người bên cạnh mình: "Giơ bảng đấu giá Truyền thuyết về biển sâu."
Nếu đã đến đây rồi, thì nên chụp lại một bức ảnh nào đó đi. Có một cơ thể khỏe mạnh là để tận hưởng cuộc sống, đây là lần đầu tiên cô đến buổi đấu giá, ánh mắt cô chỉ để ý đến Truyền thuyết về biển sâu mà thôi.
Việc đấu giá cứ giao cho người khác là được, Nam Khanh không cần tự mình đấu giá.
Đối với những người giàu có, họ chỉ cần nói muốn giơ bảng đấu giá, không quan tâm vật phẩm đó có giá bao nhiêu, chỉ cần chụp ảnh lại cho họ là được.
Nam Khanh đứng dậy: "Tôi ra ngoài đi dạo, món đồ kia đấu giá xong liền mang tới Nam Ngự Uyển đi ."
"Được, thưa cô Nam."
Nam Khanh đi ra ngoài, phòng riêng mặc dù rất thoải mái, nhưng có chút ngột ngạt.
Nam Khanh, người đã phải nằm viện hơn chục năm, một chút cũng không thích ở trong căn phòng chỉ có 4 bức tường.
“Nhị Nhị, nữ chính đã bị hạ thuốc chưa?”
Vừa rồi cô để phục vụ làm bẩn quần áo của Cố Mục Lâm, đoán chừng Cố Mục Lâm vẫn đang thay quần áo còn chưa trở lại.
Một thay đổi nhỏ sẽ gây ra hàng loạt hiệu ứng cánh bướm, Cố Mục Lâm không ở đây, nữ chính sẽ bị hạ thuốc và không ai cứu cô ta.
Hãy cứ để cô cứu nữ chính đi.
Nhị Nhị nhìn mốc thời gian: "Bây giờ nữ chính vừa vặn bị ông già béo đó hạ thuốc, một lúc nữa nữ chính sẽ chạy ra ngoài."
"Được."
Nam Khanh ngước nhìn bầu trời cao, bước thật chậm rãi, rồi đi về hướng cầu thang.
Có Nhị Nhị ở trong đầu cô nói về tình tiết cốt truyện và đồng thời chỉ đường, Nam Khanh hoàn toàn không lo lắng về việc mình sẽ đi nhầm địa điểm.
Một người, một hệ thống mặc dù mới ràng buộc không lâu, nhưng khi làm nhiệm vụ thì đặc biệt hiểu ý nhau, Nhị Nhị phụ trách truyền tin tức, Nam Khanh bình tĩnh, nghiêm túc suy nghĩ rồi thực hiện nhiệm vụ
Cửa phòng riêng đột nhiên bị mở ra, quần áo trên người Tô Huy Huy gần như bị xé toạc, có chút lỏng lẻo, cô sợ hãi ra khỏi phòng riêng, sau đó chạy về phía cầu thang.
Không nên đi thang máy, đi thang máy sẽ bị phát hiện!
Vừa rồi ở bên trong bị ép uống rượu, Tô Huy Huy cảm thấy rượu này có gì đó không ổn.Vì vậy, cô giả vờ uống sau đó phun vào người ông già béo ú đó, tiện tay cầm lấy thứ gì đó đánh vào người hắn ta, sau đó cô chạy ra ngoài như điên.
Trong phòng riêng hỗn loạn, một giọng nam hét lớn: "Bắt con đ*** kia lại cho tao, m* kiếp, thế mà nó lại dám đánh tao!"
Truyện mình chỉ đăng duy nhất tại dtruyen.com, mọi người vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ dịch giả, tránh trường hợp truyện bị flop.
"Viên tổng, đầu của ngài...chúng ta trước hết vẫn nên gọi bác sĩ đến xem cho ngài."
Đừng làm to chuyện lên, hôm nay Cố Thiếu cũng đến buổi đấu giá.
Người phụ trách cảm thấy rất đau đầu.
"Gọi bác sĩ, hơn nữa, còn phải mang con đ*** đó về cho tôi."
Người của buổi đấu giá không cố gắng bắt Tô Huy Huy, họ không nghe mệnh lệnh của người ngoài, vì vậy những người mà ông ta mang đến phải chạy đi bắt Tô Huy Huy.
Trên cầu thang, Tô Huy Huy hoàn toàn không thể chạy bằng giày cao gót, cô ta ném đôi giày vào thùng rác sau đó chạy trốn bằng chân trần.
Loạng choạng xuống lầu, cô ta không cẩn thận liền bị ngã đập vào bậc thềm, trẹo mắt cá chân.
Bị trẹo mắt cá chân, không thể đứng dậy được, Tô Huy Huy cảm thấy có chút tuyệt vọng.
Cô tránh được thứ rượu đó, nhưng lại vấp ngã ở chỗ này, chẳng lẽ hôm nay cô thật sự trốn không thoát sao?
Không thể ngã ở đây, cô phải đứng dậy, nếu không nhất định sẽ bị những người đó bắt đi, nếu bị bọn họ bắt đi thì cuộc đời của cô sẽ bị hủy hoại.
Ngay cả khi cô thực sự trốn không thoát, cô cũng không thể ngủ cùng với một người có thể trạc tuổi bố cô được.
"Ai cứu tôi với...." Tô Huy Huy thì thầm, chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân.
“Cộp, cộp, cộp…”
Tiếng giày cao gót đạp trên mặt đất tạo ra thanh âm giòn vang, Tô Huy Huy nghe thấy thanh âm này liền tỉnh lại một chút, dường như thấy được tia hy vọng, cô ta nhìn thấy một đôi giày cao gót màu bạc đang đứng trước mặt mình.
Cô ta liền nhanh chóng nắm lấy bắp chân của người kia: "Tiểu thư, cô cứu tôi với."
Bị Tô Huy Huy nắm lấy bàn tay đang hạ xuống, tay kia liền cứng đờ, Nam Khanh không thích bị người khác chạm vào mình.
Tô Huy Huy không nghe thấy câu trả lời, vì vậy ngẩng đầu lên và nói: "Tiểu thư, cứu ... Nam Khanh?"
Thế mà lại là Nam Khanh.
Nam Khanh mặc một chiếc váy rất thời thượng, khuôn mặt trang điểm tinh tế, đi giày cao gót, cô cúi đầu nhìn xuống, Tô Huy Huy vừa xấu hổ vừa cảm thấy tức giận.
Lại bị cô ấy nhìn thấy, vừa rồi bị cô ấy nhìn thấy là người mẫu nữ, bây giờ cô ấy lại nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác này của mình.
Tô Huy Huy không cần nhìn cũng biết bộ dạng của cô lúc này thảm hại đến chừng nào, đầu tóc bù xù, quần áo bị người ta xé rách, chân không đi giày ...
Nam Khanh cau mày vì móng tay của Tô Huy Huy cắm sâu vào thịt ở bắp chân cô.
Nhị Nhị nghiêng đầu lẩm bẩm: “Này, nữ chính không bị hạ thuốc, hình như cốt truyện có chút sai lệch.”
Có sai lệch một chút cũng không sao, đây là lỗ hổng trong 3000 thế giới, đôi khi có chút sai lệch nhỏ cũng là chuyện bình thường.
Nhưng cho dù nữ chính không bị hạ thuốc, cũng vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị bong gân a.
Nam Thanh nói: "Đứng lên, tôi đưa cô rời khỏi đây."
Nam Khanh vừa rồi nhìn thấy ánh mắt đang phẫn nộ của cô ta, nữ chính đang biểu hiện sự căm thù với cô?
Có lẽ không nên đắc tội cô ta, mặc dù từ chối kết bạn, nhưng lần trước mình đã rất tử tế đưa cô ta đến phòng y tế rồi a .
Tô Huy Huy bỏ tay đang nắm lấy chân Nam Khanh ra, không nói gì cúi đầu cố gắng đứng dậy.
Tô Huy Huy hoàn toàn không thể đứng dậy nổi, mắt cá chân truyền đến từng đợt đau đớn, đang đứng dậy giữa chừng thì đột nhiên ngã xuống, may mà một tay của Nam Khanh đã nhanh chóng đỡ kịp.
Nam Khanh rất khỏe, có thể kéo một người đàn ông cao 1 mét 8 như Cố Mục Lâm vào phòng, bây giờ việc đỡ nữ chính chỉ là chuyện nhỏ.
"Cô bị bong gân rồi, vì là bạn học, tôi đưa cô đi bệnh viện." Cô nhẹ giọng nói.
Nói một cách dễ hiểu, cũng giải thích tại sao cô lại giúp cô ta.
Chỉ là giúp đỡ vì là bạn cùng trường thôi, đừng suy nghĩ quá nhiều.
Tô Huy Huy không còn sức để nói nữa, vừa rồi vì quá sợ hãi, lại bị ngã một cách đau đớn, cô ta choáng váng mà dựa vào Nam Khanh.
Nam Khanh giẫm lên giày cao gót, một tay đỡ vai Tô Huy Huy, tay kia ôm lấy eo để cô ta không ngã xuống lần nữa.
Sau một lúc Tô Huy Huy im lặng, Nam Khanh quay đầu lại nhìn: "Cô ta sao vậy ?
Nhị Nhị: "Quá sợ hãi dẫn đến choáng váng rồi."
"Được, ta biết rồi."
Nam Khanh ôm Tô Huy Huy xuống lầu, sau đó bước vào thang máy rồi ấn số tầng của bãi đậu xe.
Lúc thang máy đi xuống.
Ở góc cầu thang, Cố Mục Lâm mặc một bộ vest cao cấp màu đen bước tới, nhìn vào số đang hiện trên thang máy.
“Đi xuống bãi đậu xe rồi a....” Cố Mục Lâm nghi ngờ nhìn chằm chằm số hiện trên thang máy: “Nam Khanh từ khi nào lại nhiệt tình giúp người khác như vậy?”
Không phải là một tiểu thư lạnh lùng kiêu ngạo sao?
Thế nào mà lại quan tâm một người mẫu nữ?
Anh ta cũng vừa mới phát hiện tại buổi đấu giá đã phát sinh vài sự cố, là một nữ người mẫu tạm thời xảy chuyện ngoài ý muốn, nhưng dù sao cô ta cũng được tuyển dụng bởi buổi đấu giá.
Vì vậy Cố Mục Lâm phái người đi tìm nữ người mẫu. Anh ta nhìn xung quanh, đã lâu không tới đây, với tư cách là một cổ đông, đây coi như là một cuộc kiểm tra định kỳ.
Không ngờ, lại nhìn thấy Nam Khanh anh ôm một cô gái bất tỉnh vào thang máy, từ quần áo của cô gái đang bất tỉnh, chính xác là người mẫu nữ của buổi đấu giá.
Giúp đỡ người khác, từ này chưa bao giờ phù hợp với Nam Khanh.
Người quản lý vô cùng kinh hãi, bước lên phía trước: “Cố Thiếu, kết quả giám sát cho thấy nữ người mẫu đã bị cô Nam Khanh mang đi rồi.
"A, gửi thông tin của người mẫu nữ đó cho tôi."
Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, nghe có vẻ uy nghiêm lạ thường, đừng nhìn Cố Thiếu còn trẻ, anh ta không phải là người dễ qua mặt được đâu.
"Vâng."
Cố Mục Lâm vừa trở lại phòng riêng, điện thoại di động liền nhận được thông tin về người mẫu nữ."
"Đại học A?"
Cố Mục Lâm liếc xuống, hóa ra người mẫu nữ và Nam Khanh học cùng lớp và cùng chuyên ngành, anh ta nhìn bức ảnh của Tô Huy Huy trong sơ yếu lý lịch.
Danh Sách Chương: