3 giờ đêmMột tiếng hét đau đớn mang theo nỗi uất ức phát ra từ căn phòng ở tầng hai của biệt thự.
Xuyên thủng màn đêm đen tốiVị bác sỹ mặc áo Blouse trắng, kéo khẩu trang trên mặt ra,mồ hôi nhễ nhại.
Lo lắng đi đến phòng khách.
Một người đàn ông trẻ đang ngồi trên ghế Sô pha ,áo khoác vest của anh ta tùy ý đặt trên ghế sô pha.
Nửa thân trên của anh ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng không cài hai khuy trên.
Làm tăng thêm vẻ lạnh lùng,nguy hiểm vốn có .
Anh ta rời mắt khỏi cuốn tạp chí đang đặt trên đùi.
Từ từ ngước nhìn vị bác sỹĐó là một khuôn mặt tuấn tú,ngũ quan sâu sắc,lông mày sắc bén ,đôi mắt tinh anh,bờ môi mỏng . Dường như chẳng cần phải làm thêm biểu cảm gì khác,chỉ cần liếc mắt một cái cũng khiến vị bác sỹ trước mặt kia cảm thấy khó thở." Tình hình như thế nào rồi?".
Một giọng nói lạnh lùng,bức bối vang lênBác sỹ lạnh sống lưng,lau mồ hôi trên trán nói:" Đường tiên sinh,tình hình có chút nguy hiểm".
Người đàn ông:"
Không còn cách nào khác nữa à".
Bác sỹ:"
Phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện,không thể để lâu được nữa..."
Người đàn ông trên mặt không có biểu cảm gì.
Chỉ từ từ khép cuốn tạp chí lại.Đứng dậy đi lên lầu hai.Đây là một biệt thự hai tầng.Đêm khuya đèn hành lang sáng đến mức cơ hồ chọc vào mắt người ta.
Trước khi đến cửa phòng, Đường Chi Vị đã nghe thấy tiếng rên rỉ vì đau đớn và tiếng hét của các y ,bác sỹ trong phòng.
Trợ lý Châu Dung vẻ mặt nặng nề mở cửa phòng ra.Đường Chi Vị từ từ bước vào"Đường Tiên sinh""Đường Tiên sinhVừa nhìn thấy Đường Chi Vị tất cả các y tá,bác sỹ xung quanh đồng loạt nhường chỗ.Đường Chi Vị đi đến bên giường cúi đầu lạnh lùng nhìn Thẩm Trúc Phong đang đổ mồ hôi lạnh.
Khi thấy luồng khí quen thuộc đến gần , Đường Chi Vị từ từ mở mắt ra,vô thức đưa tay về phía Alpha của mình."
Chi Vị....
Chi Vị.!''Giọng nói mèo con chứa đựng sự bất lực thêm chút hoảng sợĐường Chi Vị đứng bất động tại chỗ.Đồng tử băng giá chợt loé lên một tia ớn lạnh.
Tay của Thẩm Trúc Phong không với đến Đường Chi Vị.
Vô thức rơi xuống chănĐường Chi Vị tay đút vào túi quần.
Bình tĩnh nói:
Em biết không,đáng lẽ ra em không phải chịu khổ sở như vậy." Em nên nằm trong bệnh viện.
Sử dụng loại kim không đau tiên tiến nhất .
Ba mẹ em sẽ chờ em ở bên ngoài.
Anh sẽ cầm tay ở bên cạnh em.
Thẩm Trúc Phong cắn chặt môi,nước mắt từ từ lăn ra khỏi khoé mắt.Đường Chi Vị: Phải tự trách bản thân mình đi,đừng trách người khácTra tấn trường kì đã vắt kiệt sức lực của Thẩm Trúc Phong .Đầu anh yếu ớt dựa vào gối,miệng hơi hé,thở dốc.Đường Chi Vị nhìn Trúc Phong lần cuối ,nói với bác sỹ:"
Làm đi.''Bác sỹ kinh ngạc:
Vậy thì ngài...Đường Chi Vị:"
Chết thì chết thôi,tìm một chiếc xe đưa đến nhà tang lễ là được."
Các y ,bác sỹ phía sau sợ hãi không dám nói gì.
Họ được thuê đến đây,nhưng không biết vì sao Omega nằm trên giường kia đã làm chuyện gì mà khiến Alpha của chính mình đối xử như vậy.Ý thức của Thẩm Trúc Phong dần dần tiêu tan.
Những lời cuối cùng của Đường Chi Vị cứ vang vọng bên tai.
Mắt anh dần dần khép lại.........4 giờ sáng.
Châu Dung đẩy cửa thư phòngVị ca,"
Tiểu thiếu gia thực sự rất kiên cường."Đường Chi Vị tùy ý lật một trang sách:
Cậu ta thì sao?
Châu Dung nhíu mày:"
Thẩm....
tiên sinh mệt quá.Đã ngủ mất rồi."Đường Chi Vị:" Ngày mai , trước khi trời sáng ,đừng để tôi thấy mặt cậu ta.
Châu Dung mặt mày tái nhợt,giọng nói khô khốc:" Vị ca, Thẩm tiên sinh hiện tại rất yếu.
Hay là để anh ta ở lại đây nghỉ ngơi một hôm."Đường Chi Vị ngẩng đầu nói:"
Lời tôi nói cậu không hiểu sao?".
Châu Dung cắn chặt môi dưới,cuối cùng nói:"
Tôi hiểu rồi."6 giờ sáng ,ngoài biệt thự trời mưa nhẹ....
Gió lạnh thổi qua làm người ta bất giác rùng mình.
Châu Dung đưa thẻ ngân hàng cho Thẩm Trúc Phong:" Thẩm tiên sinh, trong đây có 10 vạn tệ,anh cầm lấy.
Tìm một nơi thật tốt an cư lạc nghiệp,sống một cuộc sống vui vẻ qua ngày".
Thẩm Trúc Phong nước da tái nhợt.
Mặc một chiếc áo len mỏng màu xanh.
Trông rất gầy.
Mái tóc rối bù,quầng thâm mắt đỏ tươi,vai hơi co.Đứng một hồi lâu sau mới nhẹ nhàng lắc đầu.
Châu Dung thở dài:" Anh cầm đi mà....
Số tiền này Vị ca không biết đâu.
Anh hiện trong người không có một đồng nào.
Không có chỗ nào để đi.
Hơn nữa ,còn phải chăm sóc tốt cho cơ thể không thì sẽ lại tái phát bệnh.
Thẩm Trúc Phong vẫn nhẹ nhàng lắc đầuThẩm tiên sinh....
Thanh âm của Thẩm Trúc Phong khàn khàn,cổ họng như có lửa đốt:"Đưa cho đứa trẻ kia ..."
Châu Dung:"
Vị ca sẽ không bạc đãi đứa trẻ kia.
Cậu ta căn bản không cần đến tiền."
Thẩm Trúc Phong cười khổ nói:" Đây chỉ là một chút tấm lòng của người làm cha.
Sau này cũng sẽ không còn cơ hội nữa rồi."
Châu Dung có một chút khó chịu trong mắt,thở dài .
Cuối cùng nhét lại thẻ ngân hàng vào túi.
Châu Dung: "
Thẩm tiên sinh ,anh bảo trọng nhé."
Thẩm Trúc Phong chậm rãi gật đầu.
Sau đó quay người ,khom lưng,chân khập khễnh đi trong mưa.Đi được hai bước,anh chợt nhớ ra điều gì đó ,quay đầu lại cầu xin:" Có thể cho tôi xem...ảnh của đứa bé được không?.
Châu Dung vẻ mặt khó xử:"
Xin lỗi Thẩm tiên sinh,Vị ca bồng đứa bé đi rồi,không có cách nào cho anh chụp ảnh đứa bé.Đôi mắt Thẩm Trúc Phong mờ đi.
Châu Dung:
Nhưng đứa bé đó thực sự rất khoẻ mạnh ,rất đáng yêu,rất giống Vị ca.
Khoé môi Thẩm Trúc Phong bất giác cong lên,ánh mắt trở nên nhu hoà.
Thẩm Trúc Phong:" Thế thì tốt".
Thật may mắn khi không giống anh ta.
Không giống anh ta.Đường Chi Vị sẽ không vì ghét bản thân anh ta mà ghét luôn đứa bé .
Danh Sách Chương: