Cố Kinh Thời hỏi, Thịnh Ý phản bác theo bản năng: "Ta nào có."
Cố Kinh Thời nghi ngờ nhìn cô, lại nhìn Hề Khanh Trần: "Vừa rồi còn chưa hỏi ngươi có lai lịch gì, lại có thể bộc phát linh lực mạnh mẽ như vậy."
"Đệ tử Phùng Nguyên tông." Hề Khanh Trần thản nhiên nói.
"Thật sao? Nhưng ta đã suy nghĩ cẩn thận, vẫn cảm thấy ngươi không giống đệ tử Càn Phong." Triệu Tân Tân và Cố Kinh Thời đứng cùng một phe, Lý Chi Nguyệt cũng nhìn ra không đúng, yên lặng di chuyển ra sau lưng Cố Kinh Thời.
Thất ba tên hàng này hợp tác nhằm vào Hề Khanh Trần, Thịnh Ý vội vàng giải vây: "Hắn đúng là người Phùng Nguyên tông, trước kia ta đã từng thấy hắn mấy lần."
"Nàng từng thấy hắn?" Cố Kinh Thời nhíu mày.
Thịnh Ý gật đầu: "Lần trước là ở Khôn Phong, sao đó là kỳ thi vào Càn Phong, lúc ngươi thi chung kết hắn đứng ở khu quan sát, ta từng thấy hắn hai lần."
"Lúc ấy ta cũng đang ở khu quan sát, sao chưa từng gặp hắn?" Lý Chi Nguyệt nhướng mày.
Thịnh Ý cười khẩy: "Có lẽ ngươi bận cấu kết với Phí Chiết bắt cóc ta, không có thời gian để ý người khác."
Nàng kể chuyện Lý Chi Nguyệt từng bị mua chuộc, mặt Lý Chi Nguyệt bỗng tối sầm, Triệu Tân Tân tặc lưỡi: "Còn có chuyện này à?"
Trong lời nói không còn nghi ngờ thân phận Hề Khanh Trần.
Thịnh Ý yên lặng thở phào nhẹ nhõm, vừa định chuyển đề tài thì bên ngoài có linh lực dao động, linh thú bỗng cảnh giác. Thịnh Ý vội vàng lấy thuyền nhỏ trong ngực ra, ném về phía nhóm linh thú suy yếu bên ngoài.
Chiếc thuyền nhỏ lập tức biến thành chiếc thuyền lớn, đưa tất cả linh thú vào sơn động, Thịnh Ý canh giữ ở cửa, ngăn đám người kia vào.
"Là thuyền Thiên Cơ." Lý Chi Nguyệt ngạc nhiên: "Ngươi lấy thần khí thượng cổ từ đâu ra?". truyện đam mỹ
"... Sư tổ cho." Thịnh Ý căng da đầu, nói trước mặt Hề Khanh Trần.
Lý Chi Nguyệt lập tức lộ vẻ hâm mộ: "Đây chính là pháp khí còn sót lại trên đời, không cần dùng linh lực cũng có thể đi một đêm ngàn dặm, không ngờ sư tổ lại cho ngươi."
Triệu Tân Tân cũng đăm chiêu nhìn Thịnh Ý. Trong thời gian này Thịnh Ý không đi Chủ Phong, nàng ta còn tưởng sư tổ phát hiện nữ nhân này là phế vật nên đuổi đi, không ngờ lại cho ả ta pháp khí như vậy.
Chẳng lẽ nàng ta đoán sai?
Thịnh Ý biết thứ này quý, nhưng không ngờ lại quý đến mức ấy, lúc nhìn Hề Khanh Trần, lòng càng áy náy hơn.
Trong lúc mọi người suy nghĩ khác nhau, Phí Chiết dẫn một đống người đến. Thấy Triệu Tân Tân thì nở nụ cười, nhưng vừa thấy Cố Kinh Thời bên cạnh nàng nàng ta, nụ cười lại cứng đờ.
"Mấy người các ngươi là một nhóm?" Gã rít từng chữ.
Cố Kinh Thời lạnh lùng: "Không phải rõ rồi sao?"
Trước mặt Triệu Tân Tân, Phí Chiết lười tranh cãi với hắn, thấy đám linh thú trong sơn động, mắt gã sáng lên, lập tức muốn đi vào chọn linh sủng.
"Xin lỗi các vị." Thịnh Ý ngăn ở cửa, một tấc cũng không nhường: "Đám linh thú còn chưa khỏi hẳn, các ngươi tạm thời không thể chọn."
"Ngươi là thá gì mà dám ngăn cản bọn ta?" Đối mặt với Thịnh Ý, Phí Chiết không khách khí.
Thịnh Ý vừa định lên trước, Cố Kinh Thời đã bảo vệ trước người cô, kiêu căng phản bác: "Nàng ấy thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, ngươi nói xem nàng ấy là gì?"
Thịnh Ý nhìn Hề Khanh Trần theo bản năng, Hề Khanh Trần lại bình tĩnh cụp mắt, tựa như cô là thê tử của ai cũng không liên quan đến hắn.
"À?" Phí Chiết nghe vậy nở nụ cười, quay đầu nhìn Triệu Tân Tân.
Triệu Tân Tân quay mặt đi, dường như cũng không để ý.
Nhìn dáng vẻ dù làm thiếp cũng phải ở bên Cố Kinh Thời kia, trong lòng Phí Chiết dâng lên ngọn lửa không tên, lập tức rút kiếm đệ tử chĩa về phía hai người: "Nếu không cút thì đừng trách ta không khách sáo."
Những người đi sau gã cũng rút kiếm.
Triệu Tân Tân nhíu mày: "Đều là đồng môn, các ngươi làm gì thế?"
"Ta cũng không muốn, là bọn họ ngăn chúng ta chọn linh sủng trước." Vẻ mặt Phí Chiết lạnh lùng: "Có phải sư muội đã quên người vào núi Vô Ưu đều có quyền chọn linh sủng của mình, người khác không có quyền ngăn cản."
Gã nói cũng là sự thật, trước mặt nhiều đệ tử như vậy, Triệu Tân Tân chỉ có thể khuyên Cố Kinh: "Các ngươi ngăn cản đúng là không hợp lý."
Cố Kinh Thời nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn Thịnh Ý.
Thịnh Ý không nói gì, im lặng bước sang bên cạnh nhường đường, Hề Khanh Trần nhíu mày.
Thấy Thịnh Ý nhượng bộ, Cố Kinh Thời thở phào nhẹ nhõm, Lý Chi Nguyệt lại lẩm bẩm một câu: "Sao lúc đầu không vậy đi..."
Mặc dù Triệu Tân Tân không nói gì, nhưng cũng nghĩ như nàng ta. Nếu vừa rồi Thịnh Ý không ngăn cản, bọn họ đã có thể chọn linh sủng trước khi những người khác đến, chứ không phải như bây giờ phải tranh đoạt linh thú cao giai với mấy người khác.
"Mời." Thịnh Ý tựa như không nhìn ra ánh mắt ai oán của Triệu Tân Tân và Lý Chi Nguyệt, cười tủm tỉm nói với Phí Chiết.
Phí Chiết nhìn cô: "Coi như ngươi biết điều."
Dứt lời, sau đó bước vào cửa trước, chưa kịp đứng vững đã bị đám linh thú gầm gừ uy hiếp.
Bây giờ là đêm khuya, nhóm sâu đã ngủ, linh thú không cần cố kỵ gì, lúc gầm gừ dùng linh lực. Tiếng kêu mang linh lực như lưỡi dao sắc bén, màng nhĩ đệ tử tu vi thấp hơn lập tức rách nát, trước mắt tối sầm ngất đi. Dù Phí Chiết mạnh nhưng vì đứng mũi chịu sào nên phun ra ngụm máu tươi.
Sắc mặt mọi người đều hơi khó coi, chỉ có sắc mặt Thịnh Ý và Hề Khanh Trần vẫn như thường.
"Nhìn đi, đều nói không cho các ngươi vào." Thịnh Ý quay đầu lại nhìn linh thú, dùng ánh mắt khen chúng làm tốt, linh thú ưỡn ngực.
"Rốt cuộc ngươi đã làm gì?" Phí Chiết mất hết mặt mũi, lại chỉ kiếm với Thịnh Ý.
Vẻ mặt Cố Kinh Thời lạnh lùng: "Dây dưa không dứt, không phải cho ngươi vào rồi sao?"
"Bớt nói nhảm! Nhất định là yêu nữ này đã làm gì đó nên mới khiến linh thú phát cuồng tập thể." Phí Chiết phẫn nộ.
"Yêu nữ?" Hề Khanh Trần đã im lặng hồi lâu bỗng lên tiếng, giọng nói lạnh lùng áp bức: "Ngươi xưng hô với sư thúc như vậy?"
Thịnh Ý khựng lại, không nhìn hắn.
Phí Chiết cười lạnh: "Rác rưởi bị sư tổ trục xuất khỏi Chủ Phong, cũng xứng để ta..."
Lời còn chưa dứt, một cảm giác áp bức mạnh mẽ xông thẳng về phía hắn, Phí Chiết cảm thấy gân mạch cả người đứt từng khúc, đau muốn chết quỳ rạp xuống đất, ngay cả sức nói chuyện cũng không có.
"Sư huynh!"
Mặc dù không có tình cảm nam nữ với gã, nhưng tình cảm lớn lên bên nhau từ nhỏ vẫn có, Triệu Tân Tân thấy gã bị thương, kinh sợ hét lên chạy đến đỡ, vội vận chuyển linh lực giữ mạng cho gã.
Lý Chi Nguyệt cũng rảnh châm ngòi giữa Triệu Tân Tân và Cố Kinh Thời, chỉ cảnh giác lùi về sau một bước: "Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?"
Hề Khanh Trần không trả lời, chỉ bình tĩnh nhìn Thịnh Ý: "Muốn làm gì thì ra lệnh là được, không cần nhiều lời với bọn họ."
Cố Kinh Thời bảo vệ trước người Thịnh Ý theo bản năng.
Thịnh Ý vỗ cánh tay hắn trấn an, Cố Kinh Thời mím môi, bấy giờ mới hơi thả lỏng. Hề Khanh Trần nhìn qua bàn tay cô, lại thản nhiên rời mắt.
Thịnh Ý thở phào, ngước mắt nhìn mọi người: "Ta sẽ không ngăn các ngươi thiết lập quan hệ với linh thú, nhưng điều kiện tiên quyết là các ngươi phải thể hiện thành ý trước."
"Muốn thành ý gì?" Có người hỏi.
Thịnh Ý cong môi: "Rất đơn giản, bây giờ núi Vô Ưu xảy ra vấn đề, sinh ra không ít sâu ăn xương, các ngươi phụ trách quét hết sâu trên núi, ta phụ trách xử lý sâu trên người linh thú. Sau khi giải quyết xong hết thì các ngươi có thể lựa linh sủng."
Linh thú trong núi Vô Ưu hơn một ngàn, dù hôm nay mỗi đệ tử đưa đi một con thì cùng lắm cũng chỉ trăm con, những con còn lại vẫn bị kí sinh trùng tra tấn. Từng hàng chữ qua loa trong truyện gốc đều là tính mạng.
Vừa nghe là sâu ăn xương, mọi người bàn tán sôi nổi, có đệ tử lập tức đổi sắc mặt: "Vậy không phải gớm lắm sao? Huống chi núi Vô Ưu dài vạn dặm, muốn xử lí đến khi nào?"
"Gớm lắm hả, các ngươi cũng có thể từ chối, nhưng kết cục từ chối..." Thịnh Ý nhìn ra sau, nhóm linh thú đều tỏa ra hơi thở khinh thường.
Mọi người còn muốn mặc cả, Thịnh Ý lập tức nhìn Triệu Tân Tân: "Núi Vô Ưu là bí cảnh chỉ thuộc về Phùng Nguyên tông, linh thú trong đó nhiều năm qua cũng chỉ lập quan hệ với đệ tử Phùng Nguyên tông. Lần này các ngươi có thể chỉ chữa trị cho linh thú mình chọn, mặc linh thú khác tự sinh tự diệt. Nhưng ngươi có chắc lần sau trận pháp mở ra, còn linh thú để đệ tử chọn không?"
Đôi mắt Triệu Tân khẽ dao động.
"Phùng Nguyên tông đúng là tiên môn đệ nhất thiên hạ, nhưng những tiên môn khác cũng không kém. Sở dĩ có thể dẫn đầu nhiều năm như vậy, đơn giản là điều kiện chiêu mộ đệ tử cực tốt, có thể hấp dẫn đại đa số tu giả có tài. Cơ duyên linh thú của núi Vô Ưu là một trong những điều kiện tốt nhất, nếu không có cái này..."
Thịnh Ý không nói nhiều nữa, dù sao Triệu Tân Tân thân là con gái tông chủ, mặc dù tương lai không kế thừa được vị trí của cha nàng ta, nhưng cũng được làm trưởng lão, sẽ hiểu đạo lý cô nói.
Lúc trước Triệu Tân Tân còn thấy Thịnh Ý không nói đạo lý, lúc này mới giật mình phát hiện ánh mắt mình thiển cận bao nhiêu, vì thế không do dự nữa, lập tức đứng dậy ra lệnh: "Chúng đệ tử nghe lệnh!"
"Có!"
"Thanh lý sâu ăn xương, cứu linh thú!"
"Vâng!"
Thịnh Ý nhìn Triệu Tân Tân được nhiều người ủng hộ, không khỏi cảm khái một câu: "Sao hào quang còn mạnh hơn ta, ta nói nhiều như vậy cũng không bằng một câu nói của nàng ta."
"Nàng cũng rất lợi hại." Cố Kinh Thời nhỏ giọng an ủi.
Thịnh Ý nhìn hắn cười cười, nhưng vừa cười đã bắt gặp ánh mắt Hề Khanh Trần, lập tức đứng thẳng.
Các đệ tử đã đồng ý, mọi chuyện cũng đơn giản, Hề Khanh Trần chia núi Vô Ưu thành mấy khu vực, mỗi khu vực phân mấy đệ tử, chính thức bắt đầu xử lí núi Vô Ưu.
"Làm như vậy được không?" Cố Kinh Thời đi theo bên cạnh Thịnh Ý, phụ trách diệt sâu cô bắt ra từ người linh thú.
"Có gì không được, những con sâu này thích dương ghét âm, tối hôm nay diệt một đợt, chờ mai nắng lên ngồi canh chỗ có ánh sáng mặt trời, hẳn không khó." Thịnh Ý nói, ném một con sâu xuống đất.
Cố Kinh Thời một cước đạp bét, mặt lộ vẻ ghét bỏ: "Không thể trực tiếp dùng linh lực à?"
"Bọn chúng không phản ứng với linh lực, phải dùng cách truyền thống này." Thịnh Ý nói, xác định miệng vết thương không có sâu, lập tức kéo Cố Kinh Thời qua.
Cố Kinh Thời tạo lửa hơ miệng vết thương đến khi kết vảy, linh thú đứng dậy run rẩy, chê bai nhìn hắn.
"... Nó có ý gì?" Cố Kinh Thời cạn lời.
Truyện chỉ đăng ở wattpad, những nơi khác đều là ăn cắp ạ.
Thịnh Ý không ngẩng đầu lên: "Chê ngươi làm không tốt bằng tiên... Hải Nhược."
"Chữa thương cho nó đã là tốt rồi, còn dám chê bai." Cố Kinh Thời hừ lạnh, đột nhiên hỏi: "Còn nàng thì sao? Có phải cũng chê ta làm không bằng người nọ?"
Thịnh Ý vỗ mông linh thú: "Đi đi, đưa bạn bè khỏi bệnh đi giám sát bọn họ, nếu ai dùng mánh khóe thì nhớ kĩ, bảo bạn bè đừng chọn người có nhân phẩm không tốt đó."
Linh thú thở hồng hộc, đập cánh nhỏ bay đi.
"Nàng còn chưa trả lời ta đấy." Cố Kinh Thời quấn lấy cô.
Thịnh Ý cạn lời: "Ngươi có thể lo chính sự đã không?"
"Không được, không thể, không thể." Cố Kinh Thời dính cô như kẹo dính răng: "Nàng nói nhanh đi, có phải ta cũng tốt không, mau nói mau nói đi..."
"Tránh ra!" Thịnh Ý đánh hắn một cái.
Cố Kinh Thời vui vẻ, bị đánh vẫn dính lấy cô, vừa quay đầu thấy Hề Khanh Trần đang nhìn bên này thì cho đối phương ánh mắt khiêu khích. Thật sự hắn không quản chuyện Thịnh Ý kết bạn, nhưng thiếu niên choai choai trước mắt này luôn khiến hắn có cảm giác bị uy hiếp.
Ánh mắt Hề Khanh Trần lạnh lùng, sát ý sinh ra nhưng lại biến mất trong nháy mắt. Cố Kinh Thời hơi nhíu mày, nốt ruồi trên trán cũng hơi di chuyển theo, tựa như châm chọc hắn không biết tự lượng sức.
Hề Khanh Trần cụp mắt, không tiến lên cũng không lùi về sau, chỉ một mình đứng đó, dường như từ lúc bắt đầu đã không hợp nơi này.
"Ta vẫn cảm thấy hắn có vấn đề." Cố Kinh Thời nhỏ giọng nói.
Thịnh Ý quay đầu, thấy Hề Khanh Trần lẻ loi đứng đó. Vừa định đi tìm hắn, hắn đã đi tới trước mặt một linh thú suy yếu, độ cho nó chút linh lực, sau đó đi ra ngoài.
Thịnh Ý có việc riêng phải làm, cũng không tới gần nữa, chỉ cúi đầu tiếp tục bắt sâu, không ngờ Hề Khanh Trần ra ngoài tận ba ngày.
Trong ba ngày này, mọi người bắt sâu cả ngày lẫn đêm. Cuối cùng vào buổi tối ngày thứ tư cũng bắt hết sâu trong rừng, mà Thịnh Ý cũng đã rửa xong miệng vết thương cho toàn bộ linh thú.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, các đệ tử Phùng Nguyên tông không quan tâm chuyện chọn linh sủng nữa, tất cả đều ngã xuống đất ngủ. Thịnh Ý xoa bóp cổ đau nhức, lại nhìn đệ tử tiên môn nằm đầy đất giống như chó chết, bỗng cảm thấy trạng thái mình vẫn tốt chán.
Cô đi vòng, ngạc nhiên: "Có vẻ thiếu hơn mười người."
"Đám linh thú phát hiện bọn họ lười biếng, đồng loạt xông lên xé đứt ngự thằng của bọn họ, không ai có mặt mũi trở về, trốn đi đâu rồi." Sắc mặt Lý Chi Nguyệt tiều tụy, tựa như trong ba ngày này đã sụt mấy cân.
Thịnh Ý cạn lời nửa ngày, quay đầu thấy dáng vẻ đắc ý của đám linh thú, vừa giận lại vừa buồn cười: "Mọi người vất vả rồi, bây giờ các ngươi có thể chọn linh thú của mình."
Mọi người kêu rên một trận, nhắm mắt lại giả chết, hoàn toàn không còn háo hức như lúc ban đầu.
Bọn họ không vội, đám linh thú lại xông đến, nhảy tới nhảy lui quanh đám người, vừa mắt người nào thì cọ cọ người đó, đa số đều chọn người làm việc chăm chỉ nhất trong khu vực mình quản lí.
Thịnh Ý nhìn bọn chúng chơi đùa, cảm giác mệt mỏi cũng dâng lên, vì vậy tựa vào tảng đá nghỉ ngơi, kết quả vừa ngồi xuống, Cố Kinh Thời đã tiến lại gần: "Sao nàng lại dựa vào đá nhân duyên?"
Thịnh Ý khựng lại, phát hiện mình dựa vào cái gì, vì vậy lập tức đứng dậy rời đi.
Cố Kinh Thời giữ cô lại: "Đừng đi, nàng còn chưa trả lời câu hỏi của ta đấy."
"Ngươi hỏi ta cái gì?" Thịnh Ý lười suy nghĩ.
"Chuyện thành thân đó." Cố Kinh Thời cười nói: "Bây giờ cũng không trông mong sư tổ định hôn kì cho chúng ta nữa, chọn ngày không bằng gặp ngày, cứ hôm nay đi, nàng thấy thế nào?"
Hề Khanh Trần bước một chân vào sơn động, đúng lúc nghe thấy những lời này.
Thịnh Ý vốn dựa vào tảng đá, lặng lẽ ngồi thẳng người: "Ở đây nhiều người như vậy, ngươi cảm thấy thích hợp à?"
"Thích hợp chứ, sao lại không thích hợp?" Cố Kinh Thời khoanh tay: "Đúng lúc náo nhiệt chút."
Thịnh Ý lẳng lặng nhìn Hề Khanh Trần, bốn mắt nhìn nhau. Cố Kinh Thời bên cạnh vẫn khuyên cô thành thân, từng lời lải nhải kia nháy mắt biến xa, cô không thể nghe thấy gì, nhưng có thể nghe thấy rõ hơi thở Hề Khanh Trần cách đó rất xa.
Thật ra từ lúc nói ra chân tướng, cô và Hề Khanh Trần không thể trở về trước kia được nữa. Mặc dù cô có thể nhẫn tâm buông bỏ cuộc sống đằng đẵng, hiềm khích giữa hai người cũng chưa chắc có thể bù đắp. Thay vì đặt cược tương lai của mình với huynh ấy, chi bằng kiên định đi theo Cố Kinh Thời, tạo cuộc đời tự do.
Nhưng...
Thịnh Ý và Hề Khanh Trần nhìn nhau hồi lâu, trong ánh mắt bỗng xuất hiện chút thoải mái. Cô thở phào, tựa như buông bỏ gánh nặng cuộc sống, lại nhìn Cố Kinh Thời.
Đang định lên tiếng, trong đầu bỗng vang lên giọng Hề Khanh Trần: "Không phải nàng muốn biết vì sao ta sinh ra tử khí ư?"
Vẻ mặt Thịnh Ý cứng đờ.
"Từ chối hắn, ta sẽ nói cho nàng."
Mặt Hề Khanh Trần không chút thay đổi nhìn cô.
"Tiểu Ý, Tiểu Ý?"
Thịnh Ý hoàn hồn, đối mặt với ánh mắt tha thiết của Cố Kinh Thời.
"Nàng thấy thế nào?" Cố Kinh Thời tò mò: "Cứ bái đường trước cũng được."
Thịnh Ý: "Ta cảm thấy không..."
Hề Khanh Trần xoay người rời đi, Thịnh Ý đứng dậy đuổi theo.
"Tiểu Ý!" Cố Kinh Thời lại gọi cô.
Thịnh Ý vừa đi ra ngoài vừa trấn an: "Chuyện thành hôn không vội, ta ra ngoài trước một chút, lát quay lại rồi nói chuyện này với ngươi sau."
Cố Kinh Thời đi kéo tay cô, lại chạm tay cô giữa không trung, lúc hắn muốn đuổi theo, Triệu Tân Tân và Lý Chi Nguyệt đã xuất hiện trước mặt.
"Mặc dù cảnh sắc nơi này đẹp, nhưng lại hoang vắng, Thịnh muội muội không đồng ý cũng bình thường." Lý Chi Nguyệt thân thiết nói: "Chuyện thành hôn này không được qua loa, vẫn phải bàn bạc kỹ hơn."
"Đợi sau khi chọn linh sủng xong lập tức rời đi, đến lúc đó có thể xử lý thật tốt, không cần phải thành hôn bây giờ." Triệu Tân Tân cũng nói.
Cố Kinh Thời nhíu mày, không đáp.
Thịnh Ý đuổi theo ra khỏi sơn động, phát hiện Hề Khanh Trần đang đứng trước vách núi đầy tử khí. Cô mím môi đi theo, nhỏ giọng hỏi: "Tại sao huynh lại đến núi Vô Ưu?"
"Muốn lấy hai mảnh xương sống rồng." Hề Khanh Trần trả lời.
Thịnh Ý khựng lại: "Lấy xương sống rồng làm gì?"
"Vẫn chưa diệt hết sâu." Hề Khanh Trần nói.
Thịnh Ý sửng sốt: "Hả?"
"Ta đã cắt chỗ sâu trên xương sống rồng, nhưng trong rừng vẫn chưa diệt hết, ta muốn nàng giúp một chuyện." Hề Khanh Trần nói, khuôn mặt nhợt nhạt không giấu được mệt mỏi.
Ba ngày này chắc hắn đã phí rất nhiều công sức.
Thịnh Ý mím môi, không nói gì.
Khoảnh khắc sau, hai người xuất hiện giữa không trung, Thịnh Ý nhìn vực sâu vạn trượng, bỗng hơi choáng váng. Hề Khanh Trần nhẹ nhàng đỡ eo cô, cô đứng vững hơn nhiều.
"Nhắm mắt lại." Hề Khanh Trần nói.
Thịnh Ý khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
"Hợp nhất với vạn vật, cảm nhận gió và trời cao."
Giọng nói trầm tĩnh nhẹ nhàng vang lên, Thịnh Ý bất giác làm theo hướng dẫn của hắn, mặc gió thổi qua kẽ ngón tay.
"Ngưng thần tĩnh khí, nhìn thấy cái gì?"
Giọng hắn càng trở nên xa xôi nên hơi xạ lạ, giống như ngày cô trúng tình hương nghe loáng thoáng giọng của hắn. Đôi mắt Thịnh Ý nhắm chặt, thấy mờ mờ dáng vẻ ban đầu của trời đất,
Lúc đầu là một mảnh hỗn độn, sau đó chia làm hai, trong trẻo là bầu trời, đục là đất. Núi sông cây cối, sinh linh từ từ sinh ra, trước mắt đều trở nên rõ ràng.
"Ta... Nhìn thấy núi Vô Ưu." Trong gió, cô thì thầm.
"Tìm mấy con sâu ăn xương đang ẩn nấp, bảo gió đưa chúng đến trước mặt nàng."
Thịnh Ý nhíu mày: "Ta không làm được."
Cô là đồ bỏ đi, không dùng linh lực được, linh căn cũng giống như vật trang trí, cho dù được gió ưu ái cũng chỉ là đồ vô dụng.
"Nàng có thể."
Giọng nói của hắn tựa như có ma thuật, nói là làm ngay, mặc dù Thịnh Ý không tự tin nhưng vẫn làm theo lời hắn.
Gió trong rừng không còn phân tán, xuyên qua lá cây mơn trớn cỏ rêu, tìm từng sâu ký sinh đang núp trong bóng tối, dần ngưng tụ thành một cục.
Cục càng lúc càng lớn, đến khi xuất hiện trước mặt Thịnh Ý đã là tảng lớn đông nghịt.
Thịnh Ý từ từ mở mắt ra, chưa kịp nhìn rõ đám sâu khổng lồ ra sao, Hề Khanh Trần đã búng tay, nghiền đám sâu thành bột mịn.
Thịnh Ý khó hiểu nhìn hắn: "Không phải linh lực vô dụng à?"
Hề Khanh Trần cụp mắt nhìn cô, ánh mắt không vui không buồn, trống trải im ắng.
Đầu óc Thịnh Ý bỗng trống rỗng, chờ lấy lại tinh thần, Hề Khanh Trần đã đỡ cô xuống đất.
Thấy cô vẫn dùng ánh mắt kì lạ nhìn mình, Hề Khanh Trần khựng lại: "Sao thế?"
"Không, không có gì?" Vừa rồi hắn cho cô cảm giác như người xa lạ.
Hề Khanh Trần khó hiểu: "Trông nàng không giống như không có gì."
Thịnh Ý bật cười: "Tiên sĩ, ta không muốn giải thích nên mới nói mấy chữ qua loa lấy lệ."
Hề Khanh Trần khựng lại: "Thì ra là thế."
Thịnh Ý thấy dáng vẻ nghiêm túc của hắn càng buồn cười hơn, mặc dù Hề Khanh Trần không biết có gì buồn cười, nhưng đã lâu không thấy cô thoải mái trước mặt mình như vậy, cũng nhịn không được dịu mặt xuống.
"Tiểu Ý?"
Giọng Cố Kinh Thời vang lên, Thịnh Ý vội quay đầu lại thì thấy hắn sững sờ đứng ở cửa sơn động.
Hề Khanh Trần vẫn giơ tay lên, bướng bỉnh chờ cô ra quyết định. Cố Kinh Thời đi về phía trước một bước, sau khi nhận ra gì đó thì bất giác dừng lại.
"Tiểu Ý, sao thế?" Hắn gượng cười.
Thịnh Ý im lặng một lát, nói: "Ngươi đi trước, ta có chuyện muốn nói với huynh ấy."
"Nàng và hắn có gì để nói?" Cố Kinh Thời nhìn cô chằm chằm: "Còn thành hôn thì sao sao? Không phải nàng muốn kết hôn với ta lắm ư, bây giờ có đá nhân duyên ở đây, cơ hội tốt như vậy..."
"Thịnh cô nương." Hề Khanh Trần bỗng cắt lời Cố Kinh Thời: "Ta bị thương."
"Bị thương?" Thịnh Ý giật mình: "Bị thương ở đâu?"
"Nơi này." Hề Khanh Trần chỉ vào cánh tay.
Thịnh Ý nhíu mày: "Sao lúc nãy không nói, có nghiêm trọng không?"
"Hơi đau." Hề Khanh Trần nói xong giương mắt nhìn Cố Kinh Thời, trả ánh mắt khiêu khích của hắn lúc trước.
Sắc mặt Cố Kinh Thời lạnh lẽo, muốn tới kéo Thịnh Ý.
Thịnh Ý lại đưa tay đỡ Hề Khanh Trần, không ngẩng đầu, nói với hắn: "Kinh Thời, ngươi đi trước đi, ta đến sau."
Cố Kinh Thời dừng bước, mặt mày tối sầm.
"Còn chuyện gì à?" Thịnh Ý nhìn hắn.
"Không có gì." Cố Kinh Thời cười, xoay người đi vào sơn động.
Thịnh Ý vén ống tay áo Hề Khanh Trần lên, lộ ra cánh tay gầy gò của hắn.
"... Đây là vết thương của huynh?" Cô cạn lời, hỏi.
Hề Khanh Trần nhìn vết xước dài bằng móng tay cái trên tay, quay mặt đi: "Nhanh băng bó, sắp khép lại rồi."
Thịnh Ý: "..."
Danh Sách Chương: