Bức tường kính dày giữa căn phòng nhà nghỉ và phòng vệ sinh mà Vy đang ở trong không trong suốt, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy bóng của Trường trên bề mặt kính. Có những người chơi xong ném cục tiền lại đó rồi bỏ đi. Nhưng cô đã kỳ vọng rằng gã không phải là người sẽ bỏ đi mà không nói ít nhất một lời tạm biệt. Vy mỉm cười một chút khi gã đã không phụ lòng mong đợi đó.
Khi Vy bước ra, gã hỏi, "
Cô nói tôi nghe. Nếu tôi lôi ra một cái cùm, vài cái còng tay, hoặc bất kỳ thứ đồ chơi kỳ dị nào mà chúng nó thường dùng khi quan hệ tình dục, cô sẽ không nói không với việc thử mấy thứ đó chứ?"
Cô quay đi mà đáp, "
Tôi cũng chẳng thể từ chối được, phải không?"
Gã khịt mũi. "
Cô nghĩ tôi là hạng người nào chứ? Cô nghĩ rằng tôi hỏi cho vui mồm sao? Chẳng ai tự nhiên hỏi một câu như thế để không cho cô lựa chọn đồng ý hay từ chối cả." Vy không thể biết được từ giọng nói của gã rằng gã đang tức tối hay ân cần, nhưng sau khi khói bốc ra từ miệng gã, cô thấy sắc đỏ của chúng nhạt dần đi. Cô đoán là vế thứ hai.
Vy lại nhốt mình trong căn phòng vệ sinh mà không đáp lại câu hỏi của Trường. Tâm trí của cô đang ở một nơi khác; những lời gã nói chẳng khác gì những tiếng vo ve, những vòng xoáy, những gợn sóng màu đỏ.
Cô cảm thấy ô uế. Một lần nữa.
Cô hất nước lên mặt cho đến khi màu sắc của tiếng vòi nước chuyển từ màu tím sang màu cam đào. Có lí do mà người ta cần tắm rửa sạch sẽ ngay sau mỗi cuộc làm tình. Nước là một chất lỏng thần kì, luôn gột rửa mọi giọt vẩn đục. Vậy nên, Vy ghen tị với những kẻ có thể khóc. Nếu họ có thể khóc, họ có thể đẩy hết những thứ bẩn thỉu ra khỏi cơ thể mình.Đứng trước tấm gương, cô nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình. Cô trẻ, đẹp, thùy mị, đoan trang, ngoan ngoãn. Chẳng phải người ta thích kiểu phụ nữ thế này sao? Chẳng phải người đàn ông nào cũng mong muốn có được một người phụ nữ như mình sao?
Vậy thì tại sao, cô lại cảm thấy mình thấp kém tới vậy?
Có lẽ mẹ cô đã đúng. Cô không còn là một trinh nữ, và những người như cô không xứng đáng được yêu thương. Điều đó luôn luôn là sự thật, mẹ cô đã nói.
Tại sao mình cứ cảm thấy như thế này? Đây là lỗi của Mẹ. Cô tự nhủ."
Mình vẫn còn phẩm giá . . . Phẩm giá của mình ở trong miệng . . ." Khi cô thì thầm, những nét cọ nhuốm màu quýt bồng bềnh trước gương.
Cô chưa bao giờ chửi lại bọn họ. Cô chưa bao giờ nói xấu họ một lời. Nếu bây giờ, cô ngậm một đầu môi, cô ngậm một dương vật vào trong miệng, thứ duy nhất mà cô còn giữ được thánh thiện cũng sẽ bị vấy bẩn.
Một chút phẩm giá nhỏ nhoi này là thứ duy nhất Vy còn lại. Và cô quyết tâm giữ nó cho riêng mình.
Vy ở lì trong phòng tắm thêm mười lăm phút nữa—một dấu hiệu ngầm rằng khách hàng hãy rời đi. Tiền đã trao và cháo đã múc, vì vậy không có lý do gì để nán lại. Trước sự ngạc nhiên của cô, Trường vẫn ngồi trên giường khi cô bước ra."
Anh có cần gì không?" Cô hỏi."
Không. Cô ở trong đó khá lâu đấy, vì vậy tôi chỉ muốn chắc chắn rằng cô không sao." Gã gật đầu nhẹ với cô rồi rời khỏi phòng ngay khi nhìn thấy khuôn mặt cô. Vy không thể hiểu tại sao gã lại lãng phí thời gian của mình như vậy, nhưng cô cảm thấy nhẹ nhõm vì gã đã làm thế.~ Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một cái vote để ủng hộ truyện nhé!~
Danh Sách Chương: