Cuối tuần việc làm ăn ở quán trà sữa ảm đạm đến mức khiến Chu Hề Từ hoài nghi liệu cửa hàng này có thể chống đỡ được đến lúc bọn họ tốt nghiệp hay không, hôm nay bà chủ cũng không ra ngoài hẹn hò, ở trong cửa hàng tự làm móng cho mình.
Cô ấy chống cằm nhìn Chu Hề Từ và Đào Khương đang bận rộn ở phía sau quầy bar: "Không vội, lại không có ai, đến đây chị làm móng cho các em."
Chu Hề Từ cười, buông giẻ lau xuống: "Chị à, giáo viên chủ nhiệm của tụi em không cho tụi em sơn móng tay đâu."
"Được rồi, được rồi." Phương Chi cũng không miễn cưỡng nhiều, ngồi bên cửa sổ thưởng thức móng tay của mình, lại lấy điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh, giữa chừng thì nhận điện thoại: "Chuyển phát nhanh? Anh không thể giao hàng đến tận nhà sao? Được được, bây giờ em gọi người đến lấy."
Cô ấy cúp điện thoại, ngoắc ngoắc ngón tay với Chu Hề Từ: "Giúp chị chạy chân, buổi trưa mời các em ăn cơm."
Chu Hề Từ trả lời dứt khoát: "Được, lấy hàng ở đâu vậy ạ?"
"Cửa sau trường học của các em, chị sẽ gửi mã lấy hàng cho em qua điện thoại di động, là một kiện lớn, các em nên mang theo xe đẩy nhỏ trong cửa hàng."
Chu Hề Từ nghĩ đến sáng nay lúc thức dậy Trần Lâm Qua để lại cho cô tờ giấy, nói anh đến trường học lớp tăng cường, cô sợ không cẩn thận sẽ bị anh nhìn thấy, liền lôi kéo Đào Khương đi vòng từ bên ngoài trường hơn phân nửa vòng.
Quả thật là một kiện lớn, xem bao bì cũng nhìn không ra bên trong là cái gì, trọng lượng còn không nhẹ, nhân viên chuyển phát nhanh giúp các cô đỡ lên xe đẩy xong, nói: "Được rồi, ký tên ở chỗ này."
Chu Hề Từ ký xuống tên của Phương Chi, rồi muốn kéo chiếc xe đẩy đi, thế nhưng lần đầu tiên kéo lại không kéo đi được: "Mẹ kiếp... Nặng như vậy luôn."
"Tớ đẩy từ phía sau." Đào Khương vịn tay vào kiện hàng, ở phía sau dùng lực.
Hàng quá nhiều lại quá nặng cũng không tốt để lại vòng đường xa, Chu Hề Từ và Đào Khương kéo chiếc xe đi ngang qua cửa hàng mua xe lúc trước, ông chủ đang ngồi xổm ở cửa tiệm lau xe.
Chu Hề Từ cười chào hỏi: "Chú! Đang bận ạ?"
Ông chủ giật mình, quay đầu lại nhận ra Chu Hề Từ, cười nói: "Các cháu mua cái gì mà nhiều đồ như vậy?"
"Sách giáo khoa ôn tập ạ." Chu Hề Từ nói: "Chỉ có mấy thùng này, tụi cháu có thể làm xong trong hai ba ngày, tuyệt đối không nhiều đâu."
"Cháu cho rằng chú chưa từng học qua lớp 12 à?" Ông chủ nói xong, lại nhớ tới gì đó, "Đúng rồi, cái cậu lúc trước cùng các cháu đến mua xe, có phải cậu ta chọc phải người nào ở trường hay không?"
"Chiếc xe đạp kia của cậu ta, nửa tháng nay đều đến chỗ chú vá lốp 3, 4 lần rồi, lúc trước chú hỏi mà cậu ta không nói, các cháu hẳn là bạn học đi, tốt nhất vẫn là nên làm sáng tỏ rốt cuộc tại sao lại như thế, bằng không cứ vá như vậy, chiếc xe này sớm muộn gì cũng hỏng thôi."
Chu Hề Từ và Đào Khương liếc nhìn nhau, nói: "Cảm ơn chú ạ, trở về cháu liền hỏi anh ấy một chút, vậy chú bận việc tiếp đi, chúng cháu phải đi rồi."
"Đi đi." Ông chủ lau tay, quay vào trong cửa hàng.
Trên đường trở về, Chu Hề Từ luôn im lặng suy tư, Đào Khương nhẹ giọng hỏi: "Lúc trước cậu hỏi Trần Lâm Qua, không phải anh ấy nói xe không có việc gì sao?"
Hiện tại ông chủ nói những lời này, chỉ có thể chứng tỏ Trần Lâm Qua trước đó đã nói dối, mà nguyên nhân duy nhất khiến anh nói dối chỉ có thể là không muốn Chu Hề Từ nhúng tay vào.
Có lẽ, anh thậm chí đã có thể đoán được việc này do ai làm, nhưng anh vẫn giấu giếm như vậy.
Chu Hề Từ nghẹn một hơi trong lòng, "Mẹ kiếp! Cái tên lén đâm lốp xe này, tốt nhất đừng có để cho tớ bắt được, bằng không, bằng không, tớ..."
Cô buông tay cầm xe đẩy ra, hai tay xoắn lại với nhau, tức giận không chịu nổi.
Đào Khương dùng chân chống lên xe đẩy, ngăn nó lùi lại, "Vậy cậu định làm gì?"
"Trước tiên xác nhận xem có phải Triệu Huy làm hay không." Chu Hề Từ suy nghĩ một chút, nếu Trần Lâm Qua muốn giấu giếm, vậy trước hết làm bộ như không biết, âm thầm tìm thời gian đến nhà để xe nằm vùng."
Trước đây cô đều là đi kiểm tra vào lúc chạng vạng khi tan học, nhưng bây giờ xem ra, người đâm lốp xe rất có thể thừa dịp buổi tối tự học các học sinh khác không thể đi lung tung trong sân trường để gây án.
Tòa nhà giảng dạy lớp 11 và 12 cách xa, nên không có khả năng chạy xa như vậy để tới đâm thủng một chiếc xe của một học trưởng vừa chuyển trường chưa được mấy ngày được.
Lớp 12 mà nói... tiết tự học buổi tối ngoại trừ học sinh nghệ thuật và thể thao ra, các học sinh khác đều là không được phép rời khỏi phòng học.
Gần đây trường học cũng không truyền ra tin tức lốp xe bị đâm trên diện rộng, phân tích như vậy, Chu Hề Từ càng thêm xác định Triệu Huy không thoát khỏi có liên quan việc này.
Chạng vạng đến lớp học, Chu Hề Từ giữ chặt đội phó Thiệu Vũ Bình, nhờ cậu ta tìm anh em ở lớp bên cạnh giúp đỡ, giúp cô theo dõi Triệu Huy mỗi đêm ở trong đội có rời đi hay không.
Thiệu Vũ Bình cảm thấy buồn cười: "Làm gì, cậu yêu thầm người ta à?"
Chu Hề Từ kinh hoảng đến đôi mắt cũng mở lớn hơn nửa vòng: "Đội phó...phó!! Đùa như vậy không có tốt đâu!!"
"Ha ha." Thiệu Vũ Bình dựa vào lan can: "Vậy cậu theo dõi cậu ta làm gì? Cũng phải cho tớ cái lý do chứ."
Chu Hề Từ nghẹn họng, dứt khoát tự bán đứng bản thân nói: "Cậu coi như tớ yêu thầm cậu ta đi, dù sao việc này nhất định phải giữ bí mật, đừng để bạn bè của cậu nói cho Triệu Huy, chuyện này liên quan đến danh dự cả đời của tớ đó."
Cô nắm lấy tay áo Thiệu Vũ Bình, bắt chước điệu bộ "làm nũng" của Khâu Trác Ngọc: "Đội! Phó! Làm ơn mà!"
Thiệu Vũ Bình giơ cao hai tay: "Được, được, cậu buông tay ra trước, việc này tớ sẽ giúp cậu."
"Cảm ơn đội phó." Chu Hề Từ cười tủm tỉm đi về phòng học ngồi xuống, thấy Trần Lâm Qua nhìn chằm chằm vào mình, đưa tay sờ sờ mặt: "Làm sao vậy, trên mặt em có cái gì sao?"
Trần Lâm Qua không nói chuyện, chỉ thu tầm mắt về.
Chu Hề Từ lại tiến đến gần: "Tối hôm qua anh ngủ ở đâu?"
"Trên giường." Anh cũng không ngẩng đầu lên mà nói.
"..." Chu Hề Từ bĩu môi, đột nhiên nói: "Tối nay em cùng anh về nhà."
Trần Lâm Qua lúc này mới nhìn về phía cô: "Ký túc xá các em bị sao à?"
"Không có việc gì, em muốn về nhà lấy quần áo."
"Em muốn lấy cái gì, anh mang đến đây giúp em." Trần Lâm Qua nghĩ đến sự việc nổ lốp nửa tháng nay, nhíu mày: "Đừng trở về."
Thấy anh thật sự không muốn mình biết chuyện này, Chu Hề Từ khẽ thở dài: "Được rồi, không về thì không về, cuối tuần em trở về lấy."
"Ừm."
Chu Hề Từ tìm người theo dõi Triệu Huy suốt một tuần.
Thời gian huấn luyện của đội bóng rổ và đội điền kinh không sai biệt lắm, thứ sáu anh em của Thiệu Vũ Bình truyền tin tới, nói tuần này chỉ có buổi huấn luyện tối thứ tư là cậu ta cùng bọn Hà Nhất Kim, Lý Mộc Tùng đi mua nước một lần.
Lần này đồng phạm cũng trùng khớp.
Trước đó Chu Hề Từ đã để lại số điện thoại cho ông chủ tiệm xe, nhờ chú ấy trước tiên giấu chuyện này, cũng được chú ấy xác nhận rằng Trần Lâm Qua đã từng sửa xe vào tối thứ tư.
"Hiện tại trên cơ bản có thể xác định việc này chính là do bọn Triệu Huy làm." Buổi tối trở lại ký túc xá, Chu Hề Từ thừa dịp bạn cùng phòng đều đi tắm rửa, tán gẫu chuyện này với Đào Khương: "Phiền toái hơn chính là không có chứng cứ trực tiếp, hơn nữa cũng không thể xác định được thời gian lần sau cậu ta đâm lốp xe có còn vào thứ tư hay không, tớ cũng không thể mỗi ngày đều đi..."
Cô dừng lại, trong đầu chợt lóe lên tia sáng: "Đúng vậy, thời gian nghỉ ngơi giữa chúng ta là như nhau, tớ chỉ cần mỗi tối chờ ở nhà xe trước khi cậu ta đến, thế nào cũng có thể chờ được cậu ta."
Đào Khương đưa ra nghi vấn: "Nhưng nếu cậu ta đi đâm trước khi đến sân thể dục vào giờ tự học buổi tối thì sao, dù sao nhà để xe cũng không có ai trông coi, bất luận người nào cũng có thể tùy thời đi vào."
"Mặc kệ, tớ đi ngồi canh một tuần trước, nếu một tuần này không bắt được, vậy tớ liền đổi qua ngồi canh trước giờ tự học buổi tối."
Cách làm này có chút ngu ngốc, nhưng cũng không còn biện pháp nào khác.
Chu Hề Từ thở dài: "Nếu có thể kiểm tra camera giám sát thì tốt rồi..."
Quyền hạn giám sát của trưởng Cửu Trung rất nghiêm ngặt, nếu muốn xem video giám sát phải có chữ ký cấp một, dưới tình huống không có chuyện gì lớn xảy ra, trường học thường không cho phép tự ý kiểm tra camera giám sát.
"Giám sát cái gì?" Trong lúc nói chuyện, Giản Phàm từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào, chỉ mơ hồ nghe thấy hai chữ này, cô ấy buông chậu xuống, nhìn về phía Chu Hề Từ và Đào Khương: "Làm sao vậy, hai người vừa mới nói chuyện gì thế?"
Chuyện đến nước này, Chu Hề Từ cũng không giấu giếm nữa, dăm ba câu kể hết cho Giản Phàm, lại nói: "Việc này cậu nhất định phải giữ bí mật, tớ sợ quá nhiều người biết thì sẽ rút dây động rừng, cũng đừng nói với Khâu Trác Ngọc và Đại Hùng, với cái tính tình kia của Khâu Trác Ngọc, tớ sợ cậu ấy biết được liền trực tiếp xông tới lớp bên cạnh đánh Triệu Huy một trận."
Giản Phàm lau tóc, hiển nhiên không đặt trọng điểm ở chỗ này: "Các cậu biết chuyện này khi nào?"
"Được một thời gian rồi, nhưng lúc ấy không quá chắc chắn, nên giấu các cậu trước." Cậu nhất định phải giữ bí mật với Trần Lâm Qua đó, được rồi, tớ đi tắm cái đã. Khương Khương, cậu có đi luôn không?"
Đào Khương đáp: "Đi."
Giản Phàm nhìn bóng dáng hai người họ bước ra ngoài, đi tới cạnh bàn ngồi xuống, sững sờ nhìn chằm chằm vào chiếc đèn học trên bàn, nửa ngày cũng không nhúc nhích.
.......
Hành động theo dõi của Chu Hề Từ tiến hành không được thuận lợi cho lắm, gần cuối tháng, lớp 12 có một kỳ kiểm tra hàng tháng cỡ vừa, đây là kỳ kiểm tra hàng tháng đầu tiên sau khi khai giảng, so với lần thi thử thì quy cách không có gì thay đổi, nhưng ý nghĩa rất trọng đại, Lâm Tùng Viện cũng đặc biệt coi trọng, thay mặt học sinh thể thao trong lớp xin nghỉ phép với Vương Hỗ Sinh, mỗi tối đều phải đến lớp để tự học.
Chu Hề Từ vất vả lắm mới lấy được chút chứng cứ, còn chưa kịp bắt được thủ phạm thực sự, đã bị đè dưới chân núi Ngũ Chỉ của Lâm Tùng Viện không thể động đậy.
(*Núi Ngũ Chỉ: ngọn núi cao nhất ở đảo Hải Nam, TQ).
Suốt một buổi tối đều uể oải, nằm sấp trên bàn làm hết bài toán này đến bài toán khác.
Trần Lâm Qua đã làm xong nửa tờ đề, thấy cô còn dừng lại ở phần đề trắc nghiệm, đưa bài thi qua cho cô: "Trước khi kết thúc giờ tự học buổi tối phải nộp lại."
Chu Hề Từ chép cũng không nhấc nổi tay lên chép.
Anh nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Em không thoải mái sao?"
"Không..." Chu Hề Từ đột nhiên ngồi thẳng, sửa lời nói: "Đúng vậy, em cảm thấy đau bụng quá, muốn đi vệ sinh, nếu chị Lâm quay lại, anh giúp em nói với cô ấy một chút."
Trần Lâm Qua gật đầu, nhìn cô còn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, hỏi: "Không phải là muốn đi vệ sinh sao? Sao còn không đi?"
"Em đang đợi cảm giác tới." Chu Hề Từ nằm sấp trên bàn, tay còn cố ý che lên.
Trần Lâm Qua nhìn lướt qua: "Đó là dạ dày."
"Dạ dày cũng đau." Chu Hề Từ cau mày, nghiêm túc nói.
Trần Lâm Qua hết cách với cô, ném áo khoác đồng phục qua: "Mặc vào."
Chu Hề Từ ngoan ngoãn tròng lên áo khoác của anh, ngửi được một ít mùi thơm nhàn nhạt trên đó, giống như là mùi hoa nhài.
Cô lẩm bẩm Trần Lâm Qua từ khi nào lại đổi nước giặt quần áo thơm như vậy, cũng không để ý quá nhiều, ghé vào trên bàn chờ gần đến thời gian, mới khom lưng chuồn ra ngoài từ cửa sau.
Cô chạy chậm một mạch đến nhà để xe, trước tiên là nhìn qua xe Trần Lâm Qua, sau khi xác nhận không có việc gì, mới tìm một góc ngồi xổm.
Bên ngoài nhà để xe trồng một rừng trúc, buổi tối muỗi bay loạn ong ong.
Không biết có phải nhiều năm kém may mắn như vậy đều để tích góp vào đêm nay hay không, ngay khi Chu Hề Từ sắp bị muỗi khiêng đi, cô nghe thấy con đường nhỏ bên ngoài rừng trúc truyền đến một trận tiếng bước chân lộn xộn, nhưng nghe âm thanh thì không thể phán đoán ra là đang đến nhà để xe hay là chỉ đi ngang qua.
Cô dứt khoát ngồi xổm ở góc không nhúc nhích, chờ tiếng bước chân từ xa tiến lại gần, mới từ khe hở của xe ngẩng đầu lên, thấy ba người Triệu Huy lén lút đi đến.
Mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, sau khi tiến vào trực tiếp đi tới khu vực đỗ xe của lớp 25, nhìn thủ pháp cũng rất quen thuộc, "Nhanh lên, đâm một cái rồi đi."
Chu Hề Từ mở máy ảnh ra, nhưng độ phân giải quá kém, lại bởi vì cách khá xa, chụp cũng không thấy rõ ràng lắm, chờ quá trình quay chụp hoàn chỉnh, cô từ góc đứng lên: "Triệu Huy! Cậu là cái đồ chó! Tôi liền biết việc này là do cậu làm mà."
"Con mẹ nó!"
Đại khái là không nghĩ tới trong nhà để xe này còn có người khác, ba người Triệu Huy bị dọa sợ không nhẹ, lúc nhảy sang hai bên còn kéo đổ theo một hàng xe bên cạnh.
Phát ra tiếng rầm rầm rất lớn.
Chu Hề Từ thu điện thoại di động lại, tức giận xông tới, "Được, hôm nay coi như để cho tôi bắt được các cậu, đầu óc các cậu có phải có bệnh hay không? Ngày nào cũng đâm lốp xe người ta thì thú vị lắm à?"
Triệu Huy mạnh miệng nói: "Con mắt nào của cậu nhìn thấy chúng tôi đâm lốp xe người khác, chúng tôi là nghe được tiếng động trong nhà để xe, muốn tiến vào xem một chút, ai biết có phải cậu đâm trước rồi vu khống chúng tôi hay không?"
"Cậu con mẹ nó còn trả treo? Cậu có cần mặt mũi nữa không thế?" Chu Hề Từ chưa từng thấy qua da mặt người nào dày như vậy, tức giận đến mặt chính mình đều đỏ lên: "Được rồi, các cậu không thừa nhận, tôi liền đến chỗ chủ nhiệm Phương báo cáo."
"Cậu có chứng cứ sao? Cậu cứ báo đi, nói miệng không, không có bằng chứng, ai mà tin." Triệu Huy chỉ vào cô: "Huống hồ chúng tôi có ba người, cho dù cậu nói với chủ nhiệm Phương là chúng tôi làm, chúng tôi cũng có thể chứng minh không phải chúng tôi làm."
"Ai nói tôi không có chứng cứ, tôi vừa chụp được rồi." Lúc Chu Hề Từ nói ra những lời này, người liền lui về phía sau.
Chờ đám Triệu Huy phục hồi tinh thần đuổi theo, cô lập tức xoay người chạy ra cửa, tốc độ nhanh đến mức ngay cả bóng dáng cũng mơ hồ.
Vừa chạy đến cửa, đầu bị đâm vào trong một lồng ngực ấm áp, cánh tay cũng bị người đó nắm trong tay.
Cô thở hổn hển, ngẩng đầu lên, lại ngây ngẩn cả người: "Sao anh..."
Trước khi Chu Hề Từ xuống lầu có nhét một tờ giấy cho Đào Khương, nói cho cô ấy biết nếu như 20 phút sau mình còn chưa trở về, thì liền bảo bọn Khâu Trác Ngọc xuống lầu đến nhà để xe.
20 phút sau vừa vặn là giờ ra chơi, cũng là thời gian nghỉ ngơi lúc ngày thường tập luyện của đội bóng rổ và đội điền kinh.
Khi nãy trước lúc đứng ra gọi bọn Triệu Huy lại, cô cũng đã gửi tin nhắn báo cho Đào Khương, còn cố ý nói đừng để cho Trần Lâm Qua biết.
Nhìn bộ dáng này vẫn là không giấu được rồi.
Trần Lâm Qua mím môi, giữa hai hàng lông mày hiện rõ sự tức giận, anh trầm mặc kéo Chu Hề Từ ra phía sau, cho Triệu Huy đang đuổi theo một cú đạp.
Triệu Huy không đề phòng, bị đạp lui về sau vài bước rồi lảo đảo ngã trên mặt đất, Hà Nhất Kim và Lý Mộc Tùng đi theo phía sau nhìn cậu ta ôm bụng ngồi trên mặt đất, sững sờ tại chỗ nửa ngày cũng không nhúc nhích.
Chu Hề Từ không nghĩ tới Trần Lâm Qua xuống tay tàn nhẫn như vậy, im lặng nuốt hai ngụm nước bọt, tự động thay Triệu Huy đang ngồi trên mặt đất mà xoa xoa bụng mình theo bản năng.
"Chu Tiểu Từ, cậu một chút ý tứ đều không có, chuyện lớn như vậy mà cậu giấu chúng tớ đến bây giờ." Khâu Trác Ngọc và Hùng Lực từ phía sau đi tới, vẻ mặt cậu ấy nhìn Triệu Huy đang được đồng bọn đỡ dậy đầy ghét bỏ: "Triệu Huy, cậu là đàn ông sao? Cậu tức giận thì liền ra mặt làm một trận với chúng tôi, ở sau lưng đâm lốp xe người khác là hành vi tiểu nhân gì đây chứ?"
Triệu Huy nhổ "phi" một ngụm trên mặt đất: "Mẹ nó, con mắt của cậu nào nhìn thấy tôi đâm lốp xe cậu ta?"
Khâu Trác Ngọc cũng cất cao giọng: "Mẹ nó, mười con mắt chúng tôi đều nhìn thấy!!!"
Đào Khương kéo tay áo cậu ấy: "Mười hai con."
"Hả?" Cậu ấy lập tức đổi giọng nói: "Mẹ nó, mười hai con mắt chúng tôi đều nhìn thấy! Cậu nói xem bài thi của cậu là do chính cậu muốn chép phải không? Cậu chép thì thôi đi, cậu mẹ nó còn không biết kiềm chế lại, chép cho mình 111 điểm, cậu nói xem cái này có thể trách ai?"
"Làm sao chép như vậy, tôi làm sao chép như vậy à, ha, vì sao lại trùng hợp như thế, tôi vừa chép bài cậu ta lần này đã bị chủ nhiệm Phương bắt được?" Triệu Huy nhìn Trần Lâm Qua: "Cậu không muốn cho người ta chép bài của cậu, nên ở sau lưng cáo trạng thì không phải cũng là hành vi tiểu nhân sao?"
Trần Lâm Qua đi về phía trước hai bước, ưu thế chiều cao rõ ràng mang đến cảm giác áp bách cực mạnh, Triệu Huy bị dọa lui về phía sau: "Cậu làm gì vậy..."
"Tôi đã cảnh cáo cậu rồi." Anh từ trên cao mà nhìn xuống Triệu Huy: "Cút ngay."
Triệu Huy theo bản năng dịch sang bên cạnh, dịch xong mới ý thức được không đúng, chỉ vào bóng lưng anh mắng: "Cậu tính là cái đếch gì? Cậu bảo là tôi phải theo sao?"
Trần Lâm Qua giống như là không nghe thấy, trực tiếp đi tới trước xe mình, đưa tay lên nóc nhà lấy ra một thứ, cầm đi tới trước mặt Triệu Huy: "Tôi đã cho cậu cơ hội, cũng đã nói với cậu rằng cậu bị bắt không có bất kỳ quan hệ gì với tôi, nhưng cậu hết lần này đến lần khác khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi, sức nhẫn nại của con người cũng có giới hạn."
Anh giơ đồ vật màu đen trong tay của mình lên: "Đây là một camera mini được lắp đặt trên mái nhà từ một tuần trước, nó có thể quay chụp những gì, tôi nghĩ cậu càng rõ ràng hơn tôi."
Triệu Huy: "..."
Miệng Khâu Trác Ngọc sắp há thành hình chữ O, "Đậu xanh..."
Trần Lâm Qua không cho Triệu Huy cơ hội ngụy biện, lúc đi qua đụng vào bả vai cậu ta, túm Chu Hề Từ đi ra ngoài, cô đi theo phía sau, nhỏ giọng nói: "Trần Lâm Qua..."
Anh không quay đầu lại, cũng không đáp lời.
"Em biết sai rồi..." Chu Hề Từ nhìn bóng lưng anh, không sợ chết mà lẩm bẩm nói: "Hơn nữa cũng là anh gạt em trước mà, em chỉ là muốn giúp anh bắt được hung thủ..."
Trần Lâm Qua bất ngờ dừng lại, Chu Hề Từ không đề phòng, đập đầu vào lưng anh, cô xoa mũi ngẩng đầu lên đối diện với tầm mắt của anh.
Anh rũ mắt, lông mi đen dài đè xuống, ánh mắt sắc bén mà lạnh lùng.
Chu Hề Từ không hiểu tại sao lại nghĩ đến một cú đạp lúc nãy, nhịn không được lại muốn xoa bụng, thấy anh nhìn mình chằm chằm, nửa đường đổi thành gãi gãi.
Cô cúi đầu, giọng điệu mềm lại: "Anh..."
Lực nắm trên cổ tay bất thình lình được buông lỏng, giọng điệu Trần Lâm Qua có chút bất đắc dĩ: "Chu Hề Từ."
"Dạ?"
"Cho dù..." Anh dừng một chút, giữa hai hàng lông mày nhíu chặt, giống như là đang giãy giụa, cuối cùng cũng chỉ buông đỉnh núi nhỏ giữa chân mày ra, thở dài nói: "Cho dù chúng ta không có quan hệ huyết thống đi nữa, thì em có thể thật sự coi anh như anh trai mà tin tưởng và ỷ lại hay không?"
"Em..." Chu Hề Từ cắn môi, nhìn vẻ mặt anh lộ rõ mất mát, cũng không để ý nhiều, theo bản năng tìm cách lấp liếm: "Em là, em vẫn luôn coi anh như anh trai ruột, cho tới bây giờ em cũng không cảm thấy huyết thống sẽ là một vấn đề quan trọng giữa chúng ta. Em chỉ... chỉ là không muốn anh vì những chuyện vụn vặt không cần thiết này mà ảnh hưởng đến chính mình."
"Cái gì là những điều không cần thiết? Em đã bao giờ tự hỏi điều gì sẽ xảy ra với em nếu tụi anh đến muộn hơn một chút chưa?"
"Em đã gửi tin nhắn cho Khương Khương..."
"Chu Hề Từ, rốt cuộc em có nghe rõ lời anh nói không? Không có anh trai nhà ai sẽ để em gái thay mình ra mặt, huống chi anh..." Trần Lâm Qua nhìn cô, cánh môi khẽ động, giống như là muốn liều lĩnh đem tất cả ý nghĩ đều nói ra.
Nhưng anh sợ hãi.
Sợ hãi khi nói ra tất cả những điều này, ngay cả anh trai em gái cũng không thể làm được.
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, thời gian dường như được kéo dài ra.
Trần Lâm Qua cuối cùng cũng bị đánh bại, rũ mắt đối diện với hốc mắt đỏ hoe của Chu Hề Từ, "Bụng còn đau không?"
Mũi Chu Hề Từ chua xót, dời tầm mắt đi, nói: "... Không đau nữa."
Mấy người đi theo ở phía sau đúng lúc chạy tới, Khâu Trác Ngọc khoác vai Trần Lâm Qua: "Anh yên tâm, đợi lát nữa trở về chúng ta sẽ đi tìm chị Lâm, không phải Triệu Huy nói chúng ta cáo trạng sao? Lần này chúng ta sẽ làm cho cậu ta xem. Đúng rồi anh, anh làm sao biết việc này là do Triệu Huy làm?"
"Lúc đầu cũng không biết." Là hơn nửa tháng trước, Trần Lâm Qua tình cờ gặp Triệu Huy ở nhà vệ sinh nam, hai người phát sinh một chút xích mích nhỏ, về sau không quá mấy ngày, Trần Lâm Qua phát hiện lốp xe lại bị đâm thủng lần nữa, tự nhiên liền tính chuyện này lên người Triệu Huy.
Anh đưa camera mini trong tay cho Khâu Trác Ngọc: "Không nói với các em là bởi vì không có chúng cứ, hơn nữa việc giao món hàng này bị trì hoãn mấy ngày, nên mới kéo dài đến bây giờ."
Khâu Trác Ngọc cầm trong tay chơi đùa, "Em thật bội phục anh còn có thể nghĩ đến việc mua về một cái camera, cái này thật sự có thể ghi lại mọi thứ sao?"
Trần Lâm Qua nhìn, nói: "Hiện tại nó cũng đang ghi lại."
"Mẹ kiếp, phải không?" Khâu Trác Ngọc tìm được ống kính, dứt khoát cầm lấy hướng về phía mấy người bọn họ: "Chào buổi tối các vị khán giả, đây là nhật báo Tiểu Khâu, hôm nay tin tức chúng tôi muốn đưa cho mọi người là... ôi mẹ ơi!!!"
Cậu ấy đi lùi, không chú ý cục đá đằng sau, bị vấp, thân người lảo đảo, nhoáng một cái thẳng tắp ngã về phía sau.
Chu Hề Từ mở to hai mắt.
Năm người lập tức vọt về phía cậu ấy: "Khâu Trác Ngọc!"
Nhưng vẫn chậm một bước. Trước khi ngã, Khâu Trác Ngọc còn nghĩ không thể làm rơi camera, lúc nằm trên mặt đất, cậu ấy giơ cao tay phải, vừa run rẩy vừa nói: "... Cảm ơn các bạn hôm nay đã lắng nghe."
Mọi người im lặng.
Chu Hề Từ bước tới cho cậu ấy một lời khen ngợi: "Khâu Trác Ngọc, cậu thật thân tàn chí kiên, là một thanh niên tốt kính nghề yêu nghiệp. Chàng trai trẻ, Cửu Trung có cậu, là vinh hạnh của chúng ta."
(**Thân tàn chí kiên: Thân thể tàn mà ý chí vẫn kiên cường).
Khâu Trác Ngọc: "..."
Trần Lâm Qua đi tới đem người kéo lên, Khâu Trác Ngọc vỗ vỗ bụi trên quần, cảm động nói: "Anh, vẫn là anh tốt."
"Ừm." Trần Lâm Qua nói: "Nếu camera bị ngã hỏng rồi, anh sẽ ném em từ lầu 4 ném xuống."
Khâu Trác Ngọc tủi thân kêu to: "Thay đổi! Thay đổi rồi! Các người đều đã trở nên xấu xa!"
Chu Hề Từ chạy ở phía trước, cười hát: "Em là cô gái xấu xa xấu xa..."
Đột nhiên không biết từ góc nào: "Mấy người các em là của lớp nào đấy! Đều đã vào giờ tự học rồi mà không biết sao? Còn ở bên ngoài làm loạn gì đó."
Chu Hề Từ bỗng chốc im tiếng.
Cô nhớ lại lần trước trải qua, không lại để mạnh ai nấy chạy khi tai vạ ập đến nữa, cô quay đầu lại kéo Trần Lâm Qua chạy thẳng vào trong tòa nhà giảng dạy.
Mấy bóng người chạy nhanh qua con đường rợp bóng cây.
Trong ánh trăng, cành cây có màu vàng.
Gió thổi qua, rung rinh rơi xuống một chiếc lá khô.
Mùa thu đến.
Danh Sách Chương: