Tháng tư,
Trời mưa như trút nước. Tiết trời lúc nào cũng mang một màu sắc ảm đạm và tăm tối, hệt như lòng người ta khi đó.
- Tụi mình chia tay đi.
Giây phút đó, trái tim cô như bị ai bóp nghẹt. Nhìn vẻ bình thản khi nói ra câu nói kia của người đối diện khiến cô không thể nào chịu nổi, chỉ muốn hét lên thật lớn. Hạ Anh nghẹn ngào cất giọng:
- Lí do là gì chứ?
Người đó nhìn cô, đôi mắt có phần lạnh lùng:
- Tớ không muốn nói ra điều này, nhưng cậu có hiểu câu: "Gió tầng nào thì gặp..."
À. Ra là vậy. Lí do gì mà quá sức "kiêu ngạo" thế này? Cậu không biết tớ cũng vốn không hề tầm thường à?
Có người đáp lại mà không cần suy nghĩ, chưa để cho Thái Khang nói hết câu.
- Tớ hiểu rồi, cậu không cần phải nói nữa. Tớ tôn trọng quyết định của cậu. Nhưng mà, ai là tầng mây cao hơn thì vẫn chưa biết được đâu.
- Ừ, chúc cậu sau này sẽ tìm được người phù hợp hơn.
Cô nhếch mép:
- Tất nhiên rồi.
Chưa để Thái Khang nói thêm câu nào nữa, Hạ Anh đã lạnh nhạt bỏ về trước, bởi lúc ấy cô đã rõ cái lí do mà người ta muốn chia tay cô, cho dù có cố níu giữ cũng chỉ vô ích. Cậu ta nói chỉ thích người học giỏi, có người thấy buồn cười hơn là buồn lòng. Ừ thì cô "không xứng", đành chấp nhận thế thôi. Thế nhưng hai tuần sau đó là những chuỗi ngày chết tiệt đối với Hạ Anh, tối nào cũng có người lấy những bức ảnh, từng dòng tin nhắn cũ của cả hai ra xem, nhớ lại những kỉ niệm đẹp đẽ bên cậu ấy. Đáng tiếc, những điều đó bây giờ chỉ còn là quá khứ, đêm nào cũng nằm trong chăn khóc sướt mướt dù ban ngày lúc nào cũng tỏ ra là mình ổn.
Instagram 22:50
@sakisaki đã đăng một bài viết mới:
"Cậu ấy đã bỏ tớ vì cậu ta cho rằng tớ không xứng...Năm nay lại là năm cuối của cấp hai, tớ nghĩ mình sẽ nộp đơn thi tuyển vào trường cấp ba quốc tế để quên đi chuyện vốn trẻ con này."
Bình luận:
"Người ta đã muốn rời đi thì tìm lí do à, bỏ đi."
"Gì? Cậu mà không xứng á? Thiên tài hội họa vậy mà."
"Bỏ đi chị ơi."
"Thi vào quốc tế Á Âu đi, thể nào chả đậu
Danh Sách Chương: