Mai Thảo Chi là một cô gái vừa tròn 18 tuổi.
Cũng là độ tuổi xuân đẹp nhất của mỗi người, tràn đầy niềm tin hy vọng và hoài bão vào tương lai.
"Thế nhưng cũng ngày ấy cô gái của chúng ta đã mất hết tất cả."
Vào một ngày trời trong, mây trắng (năm tôi 18 tuổi) cũng chính là ngày xui xẻo tồi tệ nhất, đảo lộn toàn bộ cuộc sống của tôi.
Lúc ấy khi nhận được một cuộc gọi từ mẹ, tôi vui vẻ nghĩ xem không biết lần này mẹ định gửi quà gì lên cho mình. Ấy vậy mà thay vì giọng nói dịu dàng quen thuộc thì một âm thanh trầm khàn cất lên.
Người ấy hỏi:
"Xin hỏi có phải là cô Mai Thảo Chi không?".
Tôi nghi ngờ đáp:
"Vâng, xin hỏi anh là..".
Không đợi tôi nói hết câu người ấy liền nói:
"Tôi là cảnh sát điều tra. Nếu có thời gian mong cô đến trụ sở cảnh sát gần nhất để được thông báo chi tiết về án mạng liên quan đến thân nhân của cô".
Tôi ngay lập tức sững người:
"Án mạng.. Người thân.. Anh.. Anh.. ta đang nói gì vậy? Án mạng gì?".
Lúc ấy đầu tôi như muốn vỡ ra. Mọi suy nghĩ đều rối cả lên không thể sắp xếp nổi thông tin vừa được tiếp nhận.
Cảnh sát: "Alo.. Alo.. Cô còn đó không".
Tôi muốn cất tiếng đáp lại nhưng dường như có gì đó nghẹn lại, không thể thở nổi.
Tút.. tút..
Hình ảnh cha mẹ đầy máu me hiện lên trong trí tưởng tượng càng làm tôi sợ hơn. Tôi cố trấn an bản thân.
KHÔNG, KHÔNG, ĐÂY CHỈ LÀ NHẦM LẪN, CHẮC CHẮN CHỈ LÀ NHẦM LẪN MÀ THÔI.
Tôi lại cố chạy nhanh hơn nữa vừa như nhanh chóng tìm ra sự thật vừa như trốn tránh suy nghĩ. Thế nhưng sau cùng vẫn phải đối mặt với nỗi tuyệt vọng ấy lần nữa.
Khi tôi đến trụ sở gần nhất, một viên cảnh sát thông báo về cái chết của họ. Không ai khác chính là những người tôi yêu quý nhất. Bố mẹ tôi chết một cách kỳ lạ, tứ chi vặn vẹo, mái tóc bạc trắng, làn da nổi đầy gân đen, đồng tử giãn ra như vừa chứng kiến một chuyện gì đó kinh khủng.
Cảm giác như chết liệm đi vì cái xác bị vặn vẹo đến đáng thương, lòng tôi đau như cắt, khóc không thành tiếng, Từ khi còn nhỏ tôi từng nghĩ bố mẹ dũng cảm nhất bởi gia đình tôi kinh doanh nhà ma mà. Thế nhưng giờ đây trong ánh mắt họ phủ đầy bởi nỗi sợ, tuyệt vọng và sự căm phẫn. Thật khó giải thích!
Tôi ngất ngay sau đó và khi tỉnh lại phát hiện bản thân đã ở trong phòng nghỉ. Lần cuối về thăm nhà là vào Tết (1/1), do có kỳ thi nên chỉ ở lại 1 ngày rồi quay lại thành phố, không hiểu vì sao chỉ trong một khoảng thời gian ngắn lại xảy ra sự việc đáng buồn như vậy. Có lẽ những gì bản thân phải làm gì tiếp theo có lẽ sẽ hơi khó khăn.
Tôi lần nữa quay lại để nghe chi tiết về vụ án. Vào ngày (11/1), có 1 người đàn ông đến báo án mất tích. Nạn nhân là 1 đôi vợ chồng kinh doanh nhà ma. Được biết vì ở giữa cánh đồng hoang và ngôi nhà quá kinh dị nên không ai dám đến gần.
Chỉ duy nhất một người hàng xóm vì lâu ngày không thấy nên lo lắng và báo cảnh sát. Các đơn vị nhanh chóng điều tra và tìm được nạn nhân tại một căn nhà kho, cơ thể đã hơi bốc mùi. Thế nhưng sau đấy thì không còn manh mối nào nữa và thế rồi sau đó mọi cuộc điều tra đều không có kết quả.
Cuối cùng vụ án được khép lại với kết luận: Bị mưu sát.
Những chờ đợi ấy tựa như những cơn tra tấn khủng khiếp, khiến tinh thần Thảo Chi dần trở nên mơ hồ, cơ thể tiều. Bao đêm không thể chợp mắt, cô chỉ có thể lẳng lặng đứng bên thi thể của thân nhân.
Trong căn phòng lạnh lẽo nồng nặc mùi thuốc. Cứ cách một khoảng thời gian lại vang lên tiếng rào khóc tang thương của người khác.
Sau 2 tuần, cô đã lựa chọn hỏa thiêu. Khi nhìn ngọn lửa từng chút thiêu rụi từng tấc da tấc thịt. Đó là cảm giác như thế nào?
Kể từ hôm nay đã không còn ai bảo vệ Thảo Chi nữa..
Ôm trong tay 2 hủ tro cốt, cô nặng nề lê từng bước chân trên con đường dài đằng đẵng. Đêm mùa Xuân hôm ấy thật đẹp, không khí se se lạnh, bầu trời lấp lánh đầy ánh sao, dòng người qua lại tấp nập, từng cơn gió thổi qua cô gái cho đến khi cả tai đều đỏ ửng, thân thể run rẩy từng cơn.
LẠNH QUÁ, LẠI QUÊN MANG ÁO LẠNH MẤT RỒI.
Khi còn nhỏ thì tôi thường hay bị cảm mỗi khi vào giai đoạn giao mùa, mẹ thường bắt mặc vô số đồ ấm, nào là bao tay, nón len, khăn choàng và tôi cũng giả vờ ý mẹ sau đó cởi ra hết vì trông chúng hơi quê mùa.
Thế nhưng giờ đây một lần nữa, tôi lại muốn nghe những lời cằn nhằn ấy.
Trên tàu điện ngầm, mọi người lại tiếp tục xa lánh bởi có lẽ họ nghĩ rằng tro cốt là một vật mang âm khí và chứa đầy nỗi xui xẻo.
Dựa vào cửa kính thẫn thờ như người mất hồn. Trong tâm trí chưa từng thôi tự dằn vặt và hối hận.
MÀY THẬT VÔ DỤNG! NGAY CẢ VIỆC GIÚP BỐ MẸ GIÀNH LẠI SỰ CÔNG BẰNG CŨNG KHÔNG THỂ VẬY THÌ CÒN TƯ CÁCH GÌ ĐỂ NHÌN MẶT HỌ! RÕ RÀNG LÀ BỊ SÁT HẠI NHƯ THẾ MÀY CŨNG NGHĨ HỌ TỰ SÁT À!
Về đến căn nhà trọ liền ngất ngay, có lẽ 2 tuần ác mộng là quá sức đối với một cô gái.
Tôi hôn mê được mấy tuần thì bạn cùng phòng cũng vô thăm tôi, khi biết gia đình tôi xảy ra chuyện nó đã giúp tôi xin nghỉ học.
Kỳ thi Đại Học năm ấy đã cũng không mỉm cười với cô, thiếu mất 0, 1 điểm.
Hết chương 1.
Danh Sách Chương: