“Ha ha ha, vẫn là cô nương có chiêu, bản quan chỉ cần nhớ đến bộ dạng của lão thất phu Bạch Viễn Sơn kia, trong lòng đã thoải mái.”
Bây giờ Lý Minh Chu không chỉ thoải mái trong lòng, mà cả người đều thoải mái.
Trong nha môn tri phủ, Lý Minh Chu bưng chén trà, nụ cười rất là xán lạn, không nhìn được chút tức tối nào của lúc trước.
“Cô nương thật thông minh, nếu không có cô nương, Bình Giang này không được mấy ngày sẽ thật sự loạn hết.” Lỗ Mông đao to búa lớn ngồi trên ghế nói.
Khương Mạc nghe một phen lời khen lời thổi phồng, bản thân cũng cảm thấy xấu hổ: “Các ngươi đừng tâng bốc ta, ta cũng chỉ dùng cách ngốc, đe dọa, cưỡng ép mà thôi.”
Lý Minh Chu nghe xong lập tức xua tay: “Không không không, cô nương, dù là cách ngu ngốc hay cách thông minh, chỉ cần có thể sử dụng được thì chính là cách hay.”
Khương Mạc mỉm cười, nâng chung trà lên nhấp một miếng, sau đó lại nói: “Chuyện kế tiếp còn phải làm phiền Lý đại nhân và Lỗ tướng quân, một khi đồ về đúng chỗ, mời hai vị cần phải tăng cường bên chỗ nghĩa trang trước.”
“Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên rồi.” Lý Minh Chu thở dài gật đầu.
Bây giờ nghĩa trang đã không còn như lúc trước. Theo người bệnh được tiếp nhận điều trị nhiều hơn, nghĩa trang đã sớm không thể chứa người. Cho nên ngoại trừ nghĩa trang cũ toàn bộ bị trưng dụng thành sở thu dụng lâm thời, trên đất trống xung quanh còn được dựng lên vài căn phòng trống trải.
Mà bây giờ, bên trong nó cũng đã nhét đầy hết rồi. Người bệnh bị ôn dịch không có nguồn thu nhập, trên người cũng không có bao nhiêu tiền, cho nên các loại chi phí như ăn uống tiêu tiên bên nghĩa trang trên cơ bản toàn dựa vào quan phủ, nhưng độc mộc khó chịu nổi, trên cơ bản, quan phủ bây giờ cũng đã bị móc rỗng, Lý Minh Chu thấy không đành lòng, còn tự trợ cấp cho chút.
Lại nói tiếp, tên Lý Minh Chu này cũng thật là thú vị, năng lực bình thường, sau khi tới Bình Giang làm quan cũng không phải không tham, có người đưa tiền hắn cũng thu, chỉ là không gom tiền mồ hôi nước mắt của bá tánh xung quanh mà thôi.
Lúc trước khi Bình Giang xảy ra chuyện, người thứ nhất hắn lo lắng cũng là bản thân mình, lo lắng cho cái mũ cánh chuồn, lo lắng rằng mình có thể bị lây bệnh hay không. Nói trắng ra là không phải quan tốt gì, càng chưa nói là thanh quan vì nước vì dân. Nhưng thần kỳ là, bây giờ hắn không chỉ một thân chống lại chuyện ôn dịch, mà còn tự ra tiền túi trợ cấp cho nghĩa trang, bộ dạng lòng dạ vì dân. Muốn nói khi nào hắn thay đổi, chỉ sợ chính hắn cũng mơ hồ.
Cho nên Khương Mạc nghĩ rằng, thật ra bản tính tên Lý Minh Chu này không xấu.
Nghĩ vậy, nàng may mắn cũng là nhờ rằng tri phủ Bình Giang là người như Lý Minh Chu đây.
Ở lại thêm chốc lát bàn bạc chuyện kế tiếp với Lý Minh Chu và Lỗ Mông, Khương Mạc mới chuẩn bị trở về.
“Vậy hai vị đại nhân cứ làm việc, ta đi về trước đây.”
“Được, cô nương đi thong thả.”
“Cô nương đi thong thả.”
Hai thứ quan trọng nhất là lương thực và dược liệu đã được giải quyết, Khương Mạc ngay lập tức cảm thấy gánh nặng trên vai nhẹ đi không ít. Chuyện mà nàng có thể làm quá ít, sau này vẫn phải nhờ vào đám Triệu đại phu.
Giải quyết xong chuyện bên này, Khương Mạc đi trở về.
Trở lại phủ rồi, sau khi nàng đổi một bộ xiêm y thì tới ngay sân của lão phu nhân.
Từ rất xa, lão phu nhân vừa thấy là nàng, trên mặt đã nở nụ cười, hỏi nàng: “Mọi chuyện đều giải quyết rồi?”
Khương Mạc gật đầu: “Đều giải quyết rồi ạ, Bình Giang hẳn là không loạn nổi.”
Sau đó, Khương Mạc kể lại từ đầu tới cuối chuyện hôm nay với lão phu nhân một cách kỹ càng tỉ mỉ.
Nói xong câu cuối cùng, Khương Mạc mím môi nói: “Tổ mẫu, con dùng một cách ngu ngốc để giải quyết một vấn đề khó giải quyết, bại lộ quan hệ giữa tiền trang Hằng Thông và Hi gia.”
Nói đến đây, Khương Mạc lộ vẻ bất an.
Lão phu nhân nghe vậy lại nở nụ cười bao dung hiền từ, nói: “Thủ đoạn này đúng là hơi thô, chẳng qua bây giờ đối phó với đám người này lại rất thích hợp. Thương nhân trọng lợi gian xảo, vốn nên quanh co ép bức cộng với dụ lợi. Chỉ là tình huống bây giờ đặc thù, tướng loạn đã sinh, làm vậy tuy rằng mạo hiểm, nhưng dao sắc chặt đay rối mới là thích hợp.”
“Vậy tiền trang Hằng Thông…”
Lão phu nhân giơ tay ngăn lời kế tiếp của nàng, mở miệng nghiêm túc mà chậm rãi: “Nay đã khác xưa rồi, phu nhân và tộc Triệu thị đã hoàn toàn không để ý mặt mũi, kết quả đơn giản không phải ngươi chết thì là ta mất mạng. Cho nên chuyện bại lộ tiền trang Hằng Thông, con cũng không cần phải lo lắng.”
Nói xong lời cuối, sắc mặt bà lại thoải mái vài phần: “Vả lại, người biết con và Hi gia có quan hệ chỉ có Lý Minh Chu và Lỗ Mông. Lỗ Mông tất nhiên là không cần lo lắng, Lý Minh Chu kia thì là con rể của Binh bộ Thượng thư Đỗ Cảnh. Đỗ Cảnh không phải người của Triệu Túc, lại không oán không thù với Hi gia, cho nên chuyện này tạm thời sẽ không lộ ra.”
Khương Mạc nghe xong, cục đá trong lòng cuối cùng cũng thoáng rơi xuống đất.
Bên này Khương Mạc an tâm rồi, lại không biết bốn người Bạch Viễn Sơn bây giờ còn đang lo lắng đề phòng.
Ngày đó Khương Mạc dọa bốn người Bạch Viễn Sơn không nhẹ, đặc biệt là Tôn Phú Nhân, bản thân ông ta gan đã không lớn, lại thiếu chút nữa bị chặt tay. Sau khi người về, mơ thấy ác mộng cả đêm, khi thì mơ thấy đôi tay mình bị chặt, khi thì lại mơ thấy Khương Mạc tạo nhân trệ lắp vào người ông ta. Tóm lại, bây giờ khi nhớ tới khuôn mặt của Khương Mạc, ông ta ngăn không được cơn run.
Cho nên ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, Tôn Phú Nhân đã dọn đồ vốn tích trữ trong kho hàng ra, đặt vào mấy xe lớn vận chuyển đến quan phủ. Ngoại trừ đồ ra, còn quyên thêm tám vạn lượng bạc trắng, ông ta vốn muốn quyên mười vạn lượng, nhưng cuối cùng lại không nỡ, cho nên quyên tám vạn hai. Tôn Phú Nhân tự ngồi xe đưa đồ đến quan phủ, mãi đến khi thấy đồ đều vào trong cửa lớn nha môn tri phủ, ông ta mới thật sự thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Kết quả người mới vừa hồi phủ thì đã ngã bệnh.
Lần này lại dọa thảm người nhà ông ta, còn tưởng rằng ông ta bị lây bệnh dịch, sau đó nơm nớp lo sợ mời đại phu tới mới biết được là do kinh hãi quá độ mà nên.
Khi Khương Mạc nghe nói chuyện nàng dọa Tôn Phú Nhân ra bệnh, cũng thấy dở khóc dở cười. Cái tên Tôn Phú Nhân này thật đúng là quá nhát gan này.
Có Tôn Phú Nhân xung phong, ba nhà sau đó cũng lục tục đưa đồ đến quan phủ.
Đã không còn bọn họ đảo loạn gây sóng gió, không đến nửa ngày, giá hàng Bình Giang đã trở về bình thường, mà những thương hộ khác trong thành cũng bắt đầu quyên tiền quyên đồ. Dù sao cũng phải nói là cuộc biến động lần này vượt qua có kinh mà không hiểm.
Phía bên kia, theo sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Triệu đại phu, ôn dịch thành Bình Giang được khống chế hữu hiệu, người bị bệnh dần dần chuyển biến tốt hơn.
Mà cũng nhờ vào phương thuốc mà Khương Mạc gửi cho Hi Phù Ẩn trong thư, nó được mở rộng sử dụng ở những khu dịch khác, hiệu quả rất không tệ. Có thể thấy được lần ôn dịch này cũng không khủng bố như trong tưởng tượng, không phải là không có thuốc để điều trị. Chỉ là người trong kinh vội tranh quyền đoạt lợi, Bắc địa còn giãy giụa trong hạn hán, những địa phương nhỏ bị lây bệnh khác còn chưa có đủ đại phu và thuốc, càng không có cách nào dùng sức của cả thành để trị ôn dịch, cho nên chỉ có mỗi thành Bình Giang là làm được.
Theo thời gian trôi qua từng ngày, càng ngày càng nhiều tin tức tốt truyền đến.
Ngoại trừ chuyện ôn dịch ra, dân gian nghe đồn Thủ phụ Hi Phù Ẩn hạ lệnh cứu tế Bắc địa. Nghe nói quan binh hộ tống cứu tế bạc và vật tư lần này đều không phải là quan binh bình thường, mà là do Hi đại nhân tự chọn lựa từ Ngự lâm quân. Chi quan binh này võ nghệ cao cường, có thể lấy một địch mười, không ai có thể địch nổi.
Quả nhiên không lâu sao đã có tin xác thực truyền đến, nói Bắc địa đã chính thức bắt đầu cứu tế, tình huống các nơi được giảm thiểu toàn diện.
Mọi thứ đều phát triển theo hướng tốt đẹp, chỉ là Khương Mạc mãi không thể gặp mặt Hi Phù Ẩn, ngày thường toàn dựa vào việc thư từ qua lại.
Nửa tháng sau, thành Bình Giang mở cửa thành ra một lần nữa, người bị bệnh cuối cùng ở nghĩa trang trở về nhà, điều này cũng thể hiện cho việc ôn dịch trong thành Bình Giang đã hoàn toàn biến mất.
…
Thời tiết cũng càng thêm lạnh, Khương Mạc nhìn cây cối trong viện, một đợt gió lạnh quét qua, nàng rùng mình một cái, Nguyệt Đang bên cạnh nhanh chóng phủ thêm áo choàng cho nàng.
Bắt đầu vào đông mà nàng đã tới thời đại này sắp được một năm rồi, chỉ thiếu mấy tháng nữa thôi.
Khương Mạc hoảng hốt, trong lúc nhất thời có chút ngẩn người.
“Cô nương, Chu ma ma bên cạnh lão phu nhân nói, hôm nay trời giá rét, lão phu nhân muốn nấu nồi thịt dê, mời người lát nữa qua đó trước.”
Lời Nguyệt Linh nói cắt đứt suy nghĩ của Khương Mạc, nàng phản ứng chậm nửa nhịp mới đáp ừ một tiếng.
Hôm nay trời xám xịt nhìn không thấy mặt trời, Khương Mạc nhìn thấy thời gian cũng gần kề rồi, bèn đứng dậy đến sân lão phu nhân.
Từ sau khi Khương Mạc tới đây, nàng vẫn luôn dùng cơm với lão phu nhân.
Bình thường khẩu vị của lão phu nhân đạm bạc, ăn đồ chay khá nhiều, khẩu vị của Khương Mạc cũng khác bà là bao. Thường thì hai người ăn cơm cũng tương đối hài hòa.
Nói tóm lại, Khương Mạc và lão phu nhân vẫn luôn ở chung với nhau rất tốt, chưa từng đỏ mặt với nhau, cũng chưa từng nảy sinh mâu thuẫn. Lão phu nhân đối xử với nàng rất tốt, nàng cũng tôn kính lão phu nhân như trưởng bối.
Vào ban đêm, trong phòng bốc cháy ánh nến, dưới ánh lửa mờ nhạt, nồi thịt dê nổi bong bóng sùng sục, khói trắng ngập tràn xung quanh, mùi thơm ập vào mũi, thịt dê còn chưa chín, Khương Mạc đã nhịn không được nuốt nước miếng.
Tay nghề của đầu bếp trong phủ rất đỉnh, thức ăn bình thường tinh xảo mỹ vị. Nồi thịt dê hôm nay càng khiến người ta kinh ngạc, thịt dê chẳng tanh chút nào, chỉ có tươi ngon, cắn một miếng xuống mồm miệng lưu hương.
Khương Mạc mới vừa ăn được một miếng, mắt đã sáng rực.
Lão phu nhân thấy dáng vẻ này của nàng thì cười không ngừng, nếp nhăn khóe mắt trở nên cực kỳ hiền dịu: “A Khương thích ăn thì ăn nhiều một chút. Đầu bếp nấu nồi thịt này vẫn là đầu bếp ở biên cảnh lúc trước của chúng ta. Hắn ấy à, món khác thì làm qua loa đại khái, chỉ mỗi món thịt dê là làm rất ngon. Chờ ngày mai ta sẽ bảo hắn nướng thịt dê cho con, mùi vị còn ngon hơn.”
Khương Mạc liên tục gật đầu, cười đến thấy răng không thấy mắt, đồ ăn ngăn vẫn luôn khiến người khác cảm thấy vui vẻ: “Cảm ơn tổ mẫu.”
Lão phu nhân nghe xong, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ, bà trêu: “Cái này ta không dám kể công, là Phù Ẩn, là nó phái đầu bếp tới đây, nói là con thích ăn thịt dê. Chỉ là lúc trước trời nóng, sợ con ăn vào chịu không nổi, cho nên không phải mấy ngày nay ta thấy trời rét, ăn thịt dê là thích hợp nhất, mới có bữa thịt dê này hay sao.”
Đầu bếp kia cơ bản là đến sau chân Khương Mạc, chỉ là hắn chỉ am hiểu làm thịt dê, cho nên lúc trước vẫn luôn không có đất dụng võ. Cho nên hôm nay khi vừa nghe nói chủ tử muốn ăn nồi thịt dê, bèn dồn hết sức lực làm ra một nồi thịt dê cực kỳ tươi ngon thế này.
Khương Mạc nghe thấy lời lão phu nhân nói, đầu tiên là đỏ mặt, sau đó nàng lại suy nghĩ rất lâu, mới nhớ tới khi nào thì nàng nói với Hi Phù Ẩn rằng nàng thích ăn thịt dê.
Là lần đó sau khi nàng trúng độc, Hi Phù Ẩn lóc thịt thối ra cho nàng, sau đó nàng đau đến mức buổi tối ngủ không được. Hi Phù Ẩn cũng cùng thức với nàng, trấn an nàng ngày ngày đêm đêm. Cũng ngay lúc ấy, Khương Mạc mơ hồ nói rất nhiều lời, một câu trong đó chính là nàng muốn ăn thịt dê.
Bản thân Khương Mạc thì đã quên mất, nhưng Hi Phù Ẩn còn nhớ rõ.
Khương Mạc nuốt thịt dê trong miệng xuống, thịt dê vốn tươi ngon mỹ vị lúc này có thêm vài tư vị khác. Khương Mạc cảm thấy đây hẳn là nồi thịt dê ngon nhất mà nàng từng được ăn.
Bữa cơm này, Khương Mạc và lão phu nhân vốn ăn rất ngon lành, khó được có một ngày yên bình như vậy, bọn họ rất hưởng thụ. Nhưng đáng tiếc rằng bữa cơm này của bọn họ vẫn không được ăn trong thanh tĩnh, cũng không được ăn xong.
Đêm nay, Lý Minh Chu phái người gửi một tin tức cho bọn họ thông qua tiền trang Hằng Thông.
Còn chưa đợi bọn họ điều tra rõ thật giả, Mẫn Kiên và Đào Tam đã thu được tin tức giống vậy, tiến đến bẩm báo.
Khương Mạc nghe được một cái tên cực kỳ quen thuộc, Lê Phàn.
Là Lê Phàn tới đây, người Triệu gia thế mà vẫn còn tìm tới Bình Giang!
Danh Sách Chương: