Thư Nhiên bị hỏi đến á khẩu không nói nên lời, nội tâm rất thất bại thừa nhận, cho dù mình có ở khu vực cố gắng tách người trước mắt và người yêu trong quá khứ, nhưng phần tình cảm lơ đãng của mình, thật ra là mang đến ảnh hưởng rất lớn cho Tiểu Từ Thận.
"..." Anh vừa chột dạ vừa ảo não, hy vọng sự tình không có rất nghiêm trọng: "Chuyện này, thật sự có một người như vậy, chờ em mười tám tuổi sẽ nói cho em biết, được không? ”
"Anh thích... Người đàn ông đó? Từ Thận tò mò hỏi.
"Chờ em mười tám tuổi sẽ nói cho em biết." Thư Nhiên suy nghĩ một chút, vẫn nói lại câu nói đó, bằng không anh sẽ rất không được tự nhiên, dù sao Tiểu Từ Thận đã biết, mình rất giống người kia.
"Anh không nói em cũng biết." Qua một lúc lâu, Từ Thận lộ ra một nụ cười hiểu rõ, không phải cậu bà tám không thôi, chủ yếu là có liên quan đến mình, đồng thời cũng là tò mò chuyện tình cảm Thư Nhiên đã từng trải qua.
“Em làm bài kiểm tra của em đi. "Thư Nhiên ho nhẹ một tiếng, không quen thảo luận loại vấn đề này với Tiểu Từ Thận, rất kỳ quái.
May mắn đối phương cũng không có tiếp tục hỏi tận gốc, ừm một tiếng rồi rời khỏi thư phòng của anh.
Còn rất ngoan…
Bình thường đều đi học, về đến nhà lại học tập, bình thường Thư Nhiên sẽ dành ra 2 tiếng cho học sinh cấp 3 trong nhà, cùng nhau xem phim, tập thể dục, hoặc làm một bữa ăn khuya, thỉnh thoảng còn có thể ra ngoài chơi bowling, cầu lông.
"Đừng viết nữa", 9h30, thư nhiên gõ cửa phòng thiếu niên: "Ra ngoài xem phim không? ”
"Xem trong nhà không có bầu không khí." ngón tay thon dài của thiếu niên xoay bút, tựa vào ghế nhìn Thư Nhiên: "Mời em đến rạp chiếu phim xem à? ”
"Nhiều chuyện quá..." Nhưng Thư Nhiên cũng không từ chối, tới rạp chiếu phim chỉ có vài bước: "Đi thôi. ”
Thấy anh đồng ý, thiếu niên cười rộ lên.
Khuôn mặt giống người yêu của mình làm Thư Nhiên chói mắt, anh vội vàng quay đi, đi ra ngoài chờ đối phương.
Thiếu niên cầm một cái áo khoác đội mũ, sau khi ra khỏi cửa, cánh tay ôm bả vai Thư Nhiên: "Sau khi em nói với anh, anh chẳng nhìn em nữa, anh đang chột dạ gì hả?"
"Cái gì?" Thư Nhiên như thể bị giẫm phải đuôi hỏi.
Thiếu niên bĩu môi: "Nói anh đó, em cũng không có phản đối chuyện anh coi em là thế thân của người trong lòng anh, anh không cần mất tự nhiên. ”
"Cái gì thế thân của người trong lòng." Thư Nhiên dở khóc dở cười, đứa nhỏ này có phải là đọc tiểu thuyết mạng nhiều hay không… Anh không có coi đối phương là thế thân.
"Được," Từ Tiểu Soái ca trợn trắng mắt: "Anh tiếp tục lảng tránh vấn đề đi, em hiểu."
Thư Nhiên giật giật khóe miệng, muốn nói em là nhóc thối tha mới mười mấy tuổi, em hiểu cái rắm chứ hiểu, nhưng ngẫm lại, khi mình gặp được tình yêu đời mình cũng không lớn lắm, liền không có mắng ra tiếng.
"Hai người đã xem phim với nhau chưa?" Đến rạp chiếu phim, thiếu niên cầm một ly trà sữa hài lòng nhấp một ngụm, cánh tay kia vẫn khoác vai Thư Nhiên.
"Chuyện của người lớn, trẻ con ít hỏi thăm đi." Thư Nhiên mua vé xong, lần thứ một ngàn bỏ cánh tay trên vai ra: " Em đứng đắn một chút được không? ”
Bạn học Tiểu Thận: "Ở trường nghiêm túc đến mức phát điên, em thư giãn chút thôi mà."
Nói xong cánh tay lại khoác lên.
Thư Nhiên phục: "Em đây không phải là thả lỏng mà gọi là đùa giỡn lưu manh. ”
Không khí im lặng một hồi, thiếu niên rít một ngụm trà sữa nhìn Thư Nhiên, chậm rãi nói: "Hình như, đàn ông bình thường sẽ không nghĩ như vậy. ”
Đàn ông thối tha kề vai sát cánh, chẳng lẽ không phải rất bình thường sao?
Thư Nhiên lại cảm thấy đây là đùa giỡn lưu manh, đây là tư tưởng của triều đại nào?
Bạn học Tiểu Thận không rõ lắm, nhưng khẳng định không phải suy nghĩ sau 00, Thư Nhiên nói như thế nào cũng sinh ra trong thế kỷ 21.
Thư Nhiên: "..."
Cũng may nhóc chỉ phàn nàn chứ không nghiêm túc, nói xong liền khoác tay anh đi vào phòng chiếu như không có chuyện gì xảy ra.
Bộ phim tối nay hợp với thị hiếu của giới trẻ hơn, những người ở độ tuổi của Thư Nhiên không dễ tiếp thu, cho nên anh xem một nửa thì mệt, liên tục ngáp hai cái, Thư Nhiên cảm giác có một cánh tay từ bên cạnh duỗi tới, ấn đầu anh lên một vai.
"Buồn ngủ thì ngủ."
Là thiếu niên mặc áo hoodie bên cạnh, mắt vẫn dán vào màn hình nhưng hành vi lại ân cần đến lạ lùng.
"..." Con quỷ buồn ngủ trong lòng Thư Nhiên đều bị động tác này làm cho kinh hãi.
Cả người anh cứng đờ, muốn bật dậy, nhưng lập tức lại nghĩ đến lời nói của Tiểu Từ Thận: "Anh chột dạ cái gì? ”
Đúng vậy, trong lòng không có quỷ, cũng không có gì để mà chột dạ.
Mình một tay nuôi lớn, không có tình yêu cũng có tình thân, dựa vào một chút…cũng là chuyện bình thường.
Thư Nhiên nhắm mắt lại, để cho buồn ngủ một lần nữa quét lấy ý thức của mình.
Cảm giác được Thư Nhiên đã ngủ say, thiếu niên mới rời mắt khỏi màn hình, nhìn thẳng vào đường nét khuôn mặt Thư Nhiên đang ở rất gần mình, ánh mắt quái dị.
Nửa phim còn lại, cậu cũng không xem nhiều, tâm tư đều đặt ở trên vai mình…
Năm nay, Tiểu Từ Thận mười sáu tuổi, thanh xuân đẹp trai, Thư Nhiên ba mươi bảy tuổi, dịu dàng nho nhã.
Hai năm trời từ lúc Tiểu Từ Thận 16 tuổi tới 18 tuổi, Thư Nhiên ngày nào cũng rúc đầu như đà điểu, bởi vì anh cảm giác được, chung quy mình vẫn sẽ ảnh hưởng tới xu hướng tính dục của Từ Thận hoặc là, đây là trời sinh, tựa như kiếp trước, Từ Thận chung quy vẫn là không thích phụ nữ.
Có lý có căn cứ, nhưng Thư Nhiên vẫn không thể dùng lý do này để giải thích cho mình, cho nên anh âm thầm đưa ra một quyết định, chờ sau khi Tiểu Từ Thận tròn mười tám tuổi thì tách sổ hộ khẩu ra, đoạn tuyệt quan hệ pháp lý, mỗi người một nơi.
Trước mười tám tuổi, hai người bọn họ đều đè nén bí mật nhỏ trong lòng bình an vô sự, bầu không khí hòa hợp hài hòa.
Gần đến kỳ thi đại học, trong trường có học sinh xảy ra chuyện, nhà trường cho học sinh lớp 12 nghỉ hai ngày.
Không phải là thảm kịch, chỉ có vài học sinh nổi loạn, gây ra ảnh hưởng xấu.
Thư Nhiên nhìn thí sinh đại học nhà mình trở về chơi game, người này hình như chưa từng có thời kỳ phản nghịch, luôn sắp xếp rất rõ ràng.
"Nhìn em làm gì?" Thiếu niên đã qua thời kỳ vỡ giọng, bây giờ là giọng nói trầm thấp mà Thư Nhiên rất quen: "Anh sợ em cũng nổi loạn sao?"
Thư Nhiên không nói gì, chính cậu cười: "Không, em sẽ không ngây thơ như vậy. ”
"Ý em là, " Thư Nhiên nói, "Em không có thời kỳ phản nghịch hay sao?"
Vậy có thể nói rõ, mình giáo dục thành công hay không, Thư Nhiên ngẫm lại tự công nhận.
"Chắc là ai cũng có, chỉ là sớm hay muộn mà thôi" Từ Thận thờ ơ nói: "Có lẽ em còn chưa đến lúc đó. ”
Thư Nhiên giật giật khóe miệng: "Vậy đến em nhớ thông báo cho anh nha. ”
"Thu dọn em trước sao?" Từ Thận cười lăn lộn.
"Không," Thư Nhiên nói, " Đóng gói em ném ra ngoài."
Từ Thận: "..."
Cảm giác Thư Nhiên không giống như là nói giỡn, tâm tình chơi game của Từ Thận cũng không còn, Thư Nhiên, người đã cho cậu ấy một nền giáo dục cởi mở, sẽ không noi gương cha mẹ nước ngoài, chờ đứa nhỏ đến mười tám tuổi thì mặc kệ chứ?
Từ Thận nghi ngờ không thôi nghĩ nghĩ lại cảm thấy không có khả năng, Thư Nhiên quan tâm mình mười mấy năm, không có khả năng nuôi đến trưởng thành thì bỏ.
Để chứng minh mình vẫn là cục cưng của Thư Nhiên, bạn học Tiểu Thận cầm máy tính bảng, cọ cọ đến bên cạnh Thư Nhiên chen chúc cùng người ta nói: "Nhìn trúng chiếc xe này, mua cho em đi. ”
"Thi đậu top2 thì mua cho em." Thư Nhiên nói.
"Không dễ đâu." Dễ dàng kiểm chứng, bạn học Tiểu Thận lại trở về thư phòng chơi game.
Chiếc xe thể thao mà cậu vừa chọn hơn ngàn vạn lận.
Cũng không phải thật sự muốn, chỉ tùy tiện chọn thôi.
Nhưng sau đó, Từ Thận thấy động thái cập nhật mới trên mạng của Thư Nhiên, chính là chiếc xe thể thao mà cậu từng nói muốn mua, kèm theo caption: Đồ chơi mới của Tỳ hưu.
"..." Thí sinh đại học lên tiếng, trong lòng vui đến bay lên, để lại bình luận: "Em nói đùa thôi, anh đừng chạy đi đặt xe cho em."
Thư Nhiên: "Giỡn với anh đó à? ”
"Đúng vậy, " Từ Thận thú nhận: " Em chỉ muốn xem anh có chịu mua cho em hay không. ” Thứ cậu muốn là thái độ, chứ thật ra cậu cũng không tiêu nhiều tiền.
Thư Nhiên đã nói, sao người này bỗng nhiên muốn mua đồ xa xỉ như vậy, không phù hợp với quy định, thì ra là thăm dò anh.
Thư Nhiên không tiếp tục lên mạng nói chuyện này nữa, anh xông thẳng vào phòng Tỳ hưu nói: "Em thử anh làm gì? Thực sự thích gì thì mua đi, không thiếu tiền."
Tỳ hưu: "Ồ. ”
Cậu không tiêu nhiều tiền, nhưng ngẫm lại, tiền của Thư Nhiên mình không tiêu, chẳng lẽ để lại cho người khác tiêu.
"Ngày ra thành tích, em lại tìm anh." Vì vậy cậu nói.
Thư Nhiên: "Được. ”
Vài bạn học chơi với Từ Thận, theo sự chú ý của Từ Thận cũng chú ý Thư Nhiên, bọn họ vẫn rất hâm mộ mối quan hệ của Từ Thận với phụ huynh, thấy bầu không khí người ta ở chung tràn đầy tình yêu, đây mới là phụ huynh bọn họ muốn!
Nhìn thấy phần thưởng xe thể thao, quả thực ghen tị tới từng tế bào.
"Anh Thận, nhà cậu đến tột cùng là làm gì thế?" Ngày hôm sau đi học, Từ Thận bị mọi người vây quanh hỏi: “Đó là xe thể thao mấy chục triệu, nói mua thì mua luôn?"
"Nhà tôi không làm gì cả", Từ Thận nói thật: "Hình như chỉ đầu cơ cổ phiếu, đầu tư chút chút."
Theo lời nói Thư Nhiên chính là, nằm ngửa ăn hoa hồng.
"Lợi hại, trâu bò." Các bạn cùng lớp nói.
Không cẩn thận khoe khoang một phen, Từ Thận đành phải mời các bạn học sau giờ học đi ăn uống vui vẻ, quyết định này phải nói với Thư Nhiên một tiếng.
Thấy tin nhắn báo cáo của cậu, Thư Nhiên rất vui mừng, thằng nhóc này rốt cục cũng có xã giao, vì thế lập tức gửi một khoản tiền qua: "Chiêu đãi bạn bè cho tốt, không cần về sớm đâu. ”
Từ Thận thấy tin nhắn, nhanh chóng trả lời: "Anh không muốn thấy em về nhà sớm sao?"
Thư Nhiên: "Nói gì đấy, anh hy vọng em và bạn bè của em có một khoảng thời gian vui vẻ."
"À." Từ Thận nghĩ thầm, có nghĩa là ghét bỏ cậu dính người.
"Còn anh thì sao?" Tin nhắn của Tỳ hưu lại đến, không dứt: "Buổi tối em không ở nhà, anh làm gì? ”
Thư Nhiên không khách khí nói: " Thằng nhóc này lải nhải nhiều ghê, em quản anh làm gì, chơi trò của em đi. ”
Từ Thận nhăn mũi, gửi một biểu tượng cảm xúc tức giận.
Mà Thư Nhiên đáp lại bằng một nụ cười nghiêm túc.
Vất vả lắm mới có thời gian rảnh, đương nhiên Thư Nhiên phải hẹn bạn đi ăn cơm, ăn xong trở về phát hiện, Từ Thận đã trở về, hơn nữa vẻ mặt u oán nhìn anh: "Mới về à?"
Trong lòng Thư Nhiên dấy lên hồi chuông báo động, cảm thấy có phải có chút quá đáng hay không?
Đã nói 14,15 sẽ không dính người đâu rồi.
"Mười một giờ mà thôi." Người lớn chơi bên ngoài đến giờ này để về nhà là điều bình thường.
"Vậy thôi, em đi ngủ." Cậu có vẻ không vui lắm.
"Vậy thì ngủ đi, " Thư Nhiên lườm cậu một cái: "Em bao tuổi rồi, chẳng lẽ còn muốn anh dỗ dành em sao? ”
"..." Đối phương có thể không còn lời nào để nói, trừng mắt nhìn anh, sau đó trở về phòng mình ngủ.
Vừa lúc, Thư Nhiên chịu đủ chuyện mỗi ngày đều ngủ cùng một thằng nhóc đẹp trai, lẽ ra nên ngủ riêng từ lâu.
Tâm tình Thư Nhiên tốt, đi vào phòng tắm ngâm nga một bài hát, tắm rửa xong trở về phòng lại phát hiện thiếu niên vô cùng có cốt khí vừa rồi lúc này đây đang ở trong chăn mình chơi điện thoại di động, thấy anh tới còn bĩu môi với anh.
"Bạn học Tiểu Thận, em cai sữa chưa?" Thư Nhiên cố ý kích thích cậu.
"Chưa đâu, chẳng phải là muốn nên tới tìm anh hay sao?" Từ Thận chậm rãi sử dụng kỹ năng chân thành của mình.
Thư Nhiên không nói nên lời…
Được rồi, anh nghĩ dù sao cũng sắp tới kỳ thi đại học rồi, nên nhẫn nhịn.
Nhịn đến khi thi đại học xong thì đá văng thằng nhóc này ngay.
Trả lại chiếc giường yên tĩnh cho mình.
______________
Tác giả có lời muốn nói:
Bạn học Tiểu Thận: Dám, hắc hóa cho anh xem.
Danh Sách Chương: