"Đúng vậy." Thịnh Dư Hàng trả lời.
Đèn xe bên cạnh mờ mờ, nhưng cũng đủ để phản chiếu vẻ nghiêm túc trên mặt anh.
Thịnh Dư Hàng vẫn cười, chỉ là ý cười nhạt đi rất nhiều, không giống nụ cười như mặt nạ ngày xưa, tất cả ánh mắt đều rất chuyên chú, rơi xuống trên mặt người trước mắt, cũng rơi vào trong mắt đối phương.
"Em có thể bỏ chữ cuối cùng đi." Thịnh Dư Hàng nhẹ nhàng mà kiên quyết nói, "Tôi chính là đang theo đuổi em."
Bông hoa đỏ tươi kia cố chấp giơ lên ở trước mặt cậu, ánh mắt người trước mặt dịu dàng, nhưng cũng mang theo nhiệt độ nóng bỏng.
Tiêu Sở Dịch dựa vào bên cạnh xe, cậu vô thức căng thẳng, nhìn Thịnh Dư Hàng thật lâu không nói gì.
Cậu không nói gì, Thịnh Dư Hàng cũng càng kiên nhẫn hơn, yên lặng chờ đợi câu trả lời của cậu.
Tiêu Sở Dịch đương nhiên có thể đoán ra tâm tư của Thịnh Dư Hàng.
Cậu thậm chí còn nhìn thấy những thay đổi cảm xúc của mình sớm hơn Thịnh Dư Hàng.
Nhiều khi, việc có ấn tượng tốt chỉ là vấn đề trong chốc lát.
Nhưng như cậu từng nói với Chu Tiêu, thích là thích, ở bên nhau là hai chuyện khác nhau.
Lúc trước cậu không đếm xỉa đến, mắt điếc tai ngơ, bởi vì những cảm tình tốt kia đến quá dễ dàng, quá mức tự nhiên.
Nhưng vốn những điều này cũng không phải là tội lỗi gì.
Nếu thật sự nói đến, nên nói là vận khí và duyên phận mới đúng.
Lý do hơn nữa là cậu vẫn chưa có bất kỳ cảm giác thuộc về ở thế giới này, đối với tương lai của mình cũng mờ mịt vô tri.
Cậu biết là mình nên vì nguyên chủ mà thoát ra khỏi vũng lầy, giải quyết khó khăn, cứu vãn hối hận và báo thù.
Nhưng đây vĩnh viễn không thể là mục tiêu cả đời của cậu, sau khi chuyện này kết thúc, cậu nên đi đâu đây?
Là sau khi hoàn thành nhiệm vụ được giải thoát hoàn toàn, hay là nỗi chấp niệm ân oán kết thúc sẽ tan thành mây khói?
Tiêu Sở Dịch trân trọng cơ hội được sống lại này, nhưng cậu không muốn suốt ngày sống trong cái bóng của người khác, càng không muốn trở thành một người khác.
Khi đó, cậu không thể nhìn thấu con đường u ám đầy sương mù phía trước, thậm chí cậu cũng không biết liệu mình có thể sống sót trong thế giới này hay không.
Sự tồn tại không ổn định như vậy không thích hợp để tạo ra bất kỳ ràng buộc nào với người khác, càng không thể hứa hẹn lâu dài.
Đã như vậy, kết giao làm bạn bè bình thường còn được, sau này còn có thể coi như đây là một cuộc gặp gỡ tình cờ rồi quên nhau, nhưng trong một mối quan hệ thân mật hơn, những nhân tố không xác định này chính là gánh nặng lớn.
Vừa khiến người ta không được an tâm, cũng không thể nói đến tình cảm lâu dài được.
Trong loại tình huống này, giả ngu dường như trở thành lựa chọn tốt nhất.
Thịnh Dư Hàng cũng chưa chắc không nhìn ra thái độ của cậu, bất kể biểu hiện của cậu có rõ ràng như thế nào, anh cũng chưa bao giờ chủ động nói một lần, để chừa lại cho cậu một con đường lui.
Đây là sự dịu dàng của anh.
Anh vẫn luôn chờ đợi, đợi đến khi cậu hạ thấp cảnh giác một chút.
Nếu Tiêu Sở Dịch tiếp tục giả vờ như không biết gì, có lẽ Thịnh Dư Hàng sẽ không nói thẳng ra như vậy.
Nhưng sự thật, người chọt rách tầng giấy kia trước một bước lại là Tiêu Sở Dịch.
- - nói thì nói như thế.
Khi Thịnh Dư Hàng thẳng thắn thừa nhận, Tiêu Sở Dịch không khỏi sinh ra vài phần do dự và lùi bước.
Cậu dường như cũng không dũng cảm và quyết đoán như cậu nghĩ.
Có lẽ là một loại bản năng khác đã thúc đẩy cậu chặt đứt đường lui của mình trước một bước.
Tiêu Sở Dịch dựa vào bên cạnh xe, không thể lùi lại, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
Thịnh Dư Hàng vẫn luôn chờ đợi đáp án của cậu.
Suy cho cùng, tất cả những do dự và lo lắng đều là do còn chưa đủ thích.
Cho nên trong lòng mới có những suy nghĩ phức tạp, lo trước lo sau, ngay cả phấn đấu liều mình thử một lần cũng sẽ khiếp đảm.
Vậy bây giờ cậu vẫn còn sợ hãi sao?
Hình như không có.
Tiêu Sở Dịch giật mình, trầm tư một lát, sau đó cậu chợt cười một tiếng, cả người đều thả lỏng theo.
"Được." Tiêu Sở Dịch dựa vào bên cạnh xe như không xương, lười biếng nhìn người giống như lúc trước.
Cậu đưa tay nhận lấy bông hoa.
Nụ cười trên mặt Thịnh Dư Hàng sâu hơn một chút, ánh sáng u ám chiếu vào mắt anh, giống như phản chiếu cả ngân hà sáng ngời.
Anh gần như có thể được gọi là hạnh phúc.
Nhưng mà Tiêu Sở Dịch không làm thêm bất kỳ động tác gì, cũng không có tiến thêm một bước trả lời.
Cậu chỉ nhẹ nhàng lung lay cành hoa có gai, ngửa đầu nhướng mày, cười với Thịnh Dư Hàng rồi nháy mắt.
"Vậy anh theo đuổi đi." Tiêu Sở Dịch chậm rãi nói, "Em rất chờ mong biểu hiện của Thịnh tổng."
Lúc này Thịnh Dư Hàng á khẩu không nói nên lời.
Cậu nói đúng là "Theo đuổi", mà không phải "Ở bên nhau".
Cho nên lời Tiêu Sở Dịch nói cũng không có gì sai cả.
Vì anh đã nói là sẽ theo đuổi cậu, vậy thì theo đuổi đi.
Về phần khi nào "Ở bên nhau", đó lại là một chuyện khác.
Trò chơi chữ đơn giản như vậy làm cho Thịnh Dư Hàng có chút dở khóc dở cười, thất vọng cũng không tính là sâu, anh biết Tiêu Sở Dịch không phải là người sẽ tùy ý ứng phó loại chuyện này.
Cho dù vẻn vẹn chỉ là đồng ý theo đuổi người, điều này cũng từ khía cạnh nào đó cho thấy ý tứ công nhận của cậu.
Có lẽ là có chút tức giận, vì bị tấn công thẳng thừng và đường đột như vậy, vì vậy liền thuận thế tận dụng cơ hội này để pha trò.
Thịnh Dư Hàng nhìn về phía người trước mắt, thanh niên luôn được mọi người khen ngợi dung nhan khẽ nâng cằm lên, khóe môi mỉm cười, mang theo chút độ cong bễ nghễ, hai mắt sáng ngời, giống như một con hồ ly nhỏ giảo hoạt.
Đây cũng là một mặt chỉ bày ra ở trước mặt anh.
Bất đắc dĩ trong lòng Thịnh Dư Hàng dần dần tản đi, chỉ còn lại vô số dịu dàng, anh gật đầu đáp ứng, "Được".
Cách theo đuổi người của Thịnh tổng rất cổ hủ, mời cậu ăn cơm, tặng hoa tặng quà, chờ Tiêu Sở Dịch trở lại trường học đi làm thì đưa đón cậu đi làm.
Nhờ "đức hạnh" quá mức của thầy Tiêu, cho dù Thịnh Dư Hàng muốn tự mình động thủ tận tâm tận ý cũng thật sự không thể bắt tay vào làm, chỉ có thể tỉ mỉ chăm sóc mọi phương diện hàng ngày, cố gắng đạt được hiệu quả nước ấm nấu ếch.
Tiêu Sở Dịch bình chân như vại, từ khi dỡ bỏ được gánh nặng trong lòng, liền có thời gian ngồi xem kịch, cả ngày cười tủm tỉm, thỉnh thoảng còn có thể đùa giỡn hàng xóm đối diện một phen.
Nhưng cậu không nói thêm bất kỳ lời thừa nào, chỉ nháy mắt, dáng vẻ thần bí kiểu bạn biết tôi biết.
Mọi người có thể thấy sự thay đổi của cậu sau khi xuất viện, có người cho rằng lúc cậu bị người ta đâm dao, không cẩn thận bị đâm vào đầu.
- - Gần đây trông ác liệt hơn trước rất nhiều.
Học sinh trong lớp của thầy Tiêu ôm bài tập toán nặng nề mới ra lò phàn nàn như thế.
Trong đợt kiểm tra hàng tháng mới này, thành tích chung của các học sinh ban bảy không khả quan lắm, điểm trung bình trực tiếp bước vào cửa đếm ngược.
Tuy nói ngẫu nhiên phát huy thất thường cũng là điều dễ hiểu, nhưng Tiêu Sở Dịch vừa trở về liền nghe các giáo viên khác nói rằng các học sinh trong lớp không an phận.
Cũng không có trốn học hay đánh nhau, gây rối, nhưng trong giờ học không phải ngủ gật thì là nhỏ giọng nói chuyện, xem trộm truyện tranh, hoàn toàn không để giáo viên trên bục giảng vào mắt.
Các giáo viên chỉ có thể nhẫn nhịn khi đối mặt với đám thiếu gia và tiểu thư này, không dám lớn tiếng răn dạy.
Giáo ngữ văn thầy Lục đã gánh vác sự kỳ vọng của các giáo viên khác, tình cảm dạt dào miêu tả những khó khăn trong hoạt động giảng dạy trong lớp một cách hùng hồn.
Nói tóm lại, đánh cũng không dám đánh, mắng cũng không dám mắng, vô cùng đau đầu.
Tiêu Sở Dịch nghe vậy cười híp mắt, ngón tay xoay bút đỏ mấy vòng, khoanh tròn một cái tên trên sổ thành tích.
Kết quả ngay thẳng nhất là tăng gấp đôi bài tập về nhà, và sự chăm sóc đặc thù cho một số người đặc biệt không an phận.
Một đám học sinh vẻ mặt đau khổ thở dài, ở trước mặt Tiêu Sở Dịch cũng chỉ dám đặt cằm lên bàn biểu đạt ủy khuất của mình.
Đợi đến khi cậu vừa đi, học sinh lập tức tụ tập thành một nhóm điên cuồng phàn nàn về việc giáo viên chủ nhiệm gần đây rất hay "tra tấn" bọn họ.
"Chẳng lẽ thầy Tiêu gần đây đến thời kỳ mãn kinh à! Quá đáng quá rồi! Một ngày học bài bằng một tuần học ở lớp khác."
"Nếu không phải đánh không lại thầy ấy..."
"Đừng nói, ngày hôm qua mẹ tớ ép tớ làm bài tập đến nửa đêm, còn nói nếu không nộp bài đúng hạn, sẽ trừ nửa năm tiền tiêu vặt, thật sự quá độc ác!"
"Những người lớn bẩn thỉu này vậy mà lại liên kết áp bức chúng ta, thật sự là quá không biết xấu hổ!"
Đương nhiên cũng có ít người hiểu rõ lý lẽ liếc xéo bọn họ.
"Ai bảo các cậu lúc trước không làm bài tập về nhà, không làm xong đương nhiên phải bù lại."
"Thi cử còn không được, thầy Tiêu không quất các cậu một trận đã là rất tốt rồi."
"Thầy Tiêu chỉ là nằm viện, cũng không phải là không trở về, tớ sớm đã nói để cho các cậu an phận một chút rồi mà."
"Chỉ có tớ cảm thấy tâm trạng gần đây của thầy Tiêu không tốt lắm à..." Có người nhỏ giọng nói, "Gần đây giống như... Giống như có cái gì đó đến, trong nụ cười ẩn giấu dao kiếm, các cậu nói xem có đúng không --"
Người nói tình cờ chọc vào cánh tay của người bên cạnh, nhưng chỉ có một tiếng rên rỉ yếu ớt truyền đến.
"Đừng... Động... Làm phiền... Tôi... Làm... Làm... Bài tập."
Người bên cạnh sửng sốt một chút, sau đó kinh hãi trợn to mắt: "Nghiêm Dục Nhiên?! Cậu thật sự là Nghiêm Dục Nhiên sao? Sẽ không phải là yêu quái nào đó giả trang đi!"
Nghiêm Dục Nhiên sắc mặt tái nhợt gục xuống bàn, trên tay cầm một cây bút, còn đang ngoan cường tính toán trên giấy nháp.
Hoàn toàn là làm bài đến tẩu hỏa nhập ma, bộ dáng thảm thiết ngồi tại chỗ như sắp phi thăng đến nơi.
Chẳng qua so với khuôn mặt xanh đen, tái nhợt và mệt mỏi vì thường thức khuya chơi game, thì bây giờ tình trạng cậu ta đã coi như là rất có tinh thần.
Ngược lại, một số học sinh gần đây quậy phá, đối với việc này vô cùng kinh ngạc.
Vãi đạn, Nghiêm Dục Nhiên vậy mà lại bắt đầu làm bài tập!
Phải biết rằng trước đó cậu ta trốn học chơi game cả ngày, không dính dáng gì đến hai chữ "bài tập", lại thêm một người mẹ quá mức bảo bọc, ngay cả thầy Tiêu cũng không làm gì được.
Nhưng mới có mười ngày, cậu ta hình như rất ít trốn học đi tiệm Internet.
Ngay cả trên lớp học cũng bắt đầu nghe giảng, trong kỳ thi này cậu ta thậm chí còn tiến bộ hơn vài phần.
Thịnh Giáng Hà ngồi ở bên cạnh hừ nhẹ một tiếng, dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn Nghiêm Dục Nhiên một cái.
Những người bạn cùng lớp vẫn còn quá nhỏ, hoàn toàn không biết gì về sự biến thái của người lớn.
Nghiêm Dục Nhiên bây giờ có thể "bỏ ác theo thiện", hiển nhiên không thể thiếu sự nỗ lực của Tiêu Sở Dịch.
Ở nhà rảnh đến nhàm chán, Tiêu Sở Dịch mở máy tính truy sát một học sinh trung học cơ sở nào đó cũng không phải là chuyện khó.
Đừng nói đuổi giết mấy lần, Nghiêm Dục Nhiên trực tiếp bị đả kích đến hoài nghi nhân sinh, hơn nữa bất kể cậu ta đổi mấy trò chơi, sẽ có người đuổi theo phía sau mông, sau đó dễ dàng đè cậu ta trên mặt đất ma sát.
Cuối cùng Nghiêm Dục Nhiên bị đả kích đến mất bình tĩnh, cam chịu đối diện với "cao nhân" tán gẫu mấy ngày, liền dễ dàng bị lừa quay về học tập.
Còn trạng thái quá mức phấn khởi gần đây của Tiêu Sở Dịch...
Chỉ có thể nói yêu đương thật sự là thứ gì đó rất kỳ diệu.
Mặc dù thầy Tiêu không trực tiếp đồng ý, nhưng khi ở cùng chú của nhóc, mùi chua chua của tình yêu trong không khí đã làm cho người ta ngột ngạt rồi.
- - Lại nói, hai người kia vậy mà không suy nghĩ đến sự hiện diện của một đứa trẻ vị thành niên như nhóc ở đây.
Sắc mặt Thịnh Giáng Hà thâm trầm, cảm giác mình đang gánh vác gánh nặng không nên gánh chịu ở cái tuổi này.
Đang ngẩn người, các bạn khác phàn nàn giáo viên chủ nhiệm lớp xong, lúc này đã chuyển đề tài, lúc Thịnh Giáng Hà phục hồi tinh thần, đang nghe bọn họ thảo luận về chuyện tiệc mừng năm mới.
"Nghe nói mỗi lớp đều phải chuẩn bị một tiết mục, tuần sau sẽ bắt đầu diễn tập."
"Đây không phải là chuyện của lớp phó văn nghệ à? Chọn người đánh đàn hát một bài là được rồi."
"Đúng vậy, Hứa Kiều chơi vĩ cầm không phải rất giỏi sao, để cô ấy lên biểu diễn đi."
"Nhưng năm ngoái cũng như vậy, không có gì mới."
"Vậy nếu không thì hai ngươi hợp tác lên nói một đoạn tướng thanh đi?"
"Quá phiền phức rồi, không thể bỏ quyền sao, tớ chỉ muốn làm khán giả thôi không được à."
...
Trước mắt tháng mười hai đã qua hơn nửa, kỳ thi tháng vừa kết thúc không lâu, tết dương lịch sắp đến.
Theo truyền thống ở khu C, tiệc mừng năm mới được tổ chức vào ngày trước nghỉ lễ tết hàng năm, đương nhiên là tiệc tối, trên thực tế cũng là thời gian nửa ngày buổi chiều.
Thông lệ là mỗi lớp phải có một tiết mục, chỉ cần không phải quá khó coi, đều có thể đi lên.
Chẳng qua bên trong khu C là nơi tụ tập của con nhà giàu có tiếng, ít nhiều gì cũng sẽ có chút tài nghệ, cuối cùng hiệu quả trình bày tổng thể cũng rất đặc sắc, dần dà cũng trở thành một đặc sắc trong khu C.
Học sinh lứa tuổi này đều thích náo nhiệt, nhưng cũng có cá ướp muối như học sinh ban bảy, hầu hết bọn họ đều không hứng thú lắm, chỉ coi đó là một nhiệm vụ phiền phức.
Vốn dĩ chuyện này đến lượt An Tử Nguyệt phụ trách, nhưng bởi vì bà của cô bé đột nhiên nhập viện, cô không có nhiều tinh lực để đi sắp xếp.
Cũng may trong nhà cô còn có Trình Tư Gia, "anh em tốt" Thịnh Giáng Hà lập tức bị kéo qua cùng nhau thảo luận.
Lúc này nghe mọi người nghị luận, Thịnh Giáng Hà cũng nhìn qua, tròng mắt đảo quanh, sau đó lộ ra một nụ cười không có ý tốt.
"Tôi nói các cậu này, có muốn báo thù không?"
Có người liền hỏi: "Báo thù cái gì?"
Thịnh Giáng Hà chống cằm lên mu bàn tay, xoay bút giữa các ngón tay, cười nói: "Thầy Tiêu, các cậu không phải rất bất mãn với bài tập à, trả thù một chút cũng không sao, vừa vặn còn có thể giải quyết vấn đề tiết mục."
Trong lúc các học sinh đang xì xầm thảo luận về cách hố mình, Tiêu Sở Dịch đã xin nghỉ phép, tan tầm sớm rời khỏi trường.
Tiêu Sở Dịch ở cổng trường hắt hơi ba lần liên tiếp.
Có ai đang mắng cậu à?
Tiêu Sở Dịch ngẩng đầu nhìn bầu trời quang đãng, không quá để ý, gãi gãi tóc mình, chậm rãi đi đến ven đường bắt xe.
Cậu đi gặp Lâm Cảnh Thăng.
Lần trước thời gian gặp mặt quá ngắn, vốn định chỉ thăm dò đối phương, cũng không hỏi ra được bao nhiêu thứ thật sự hữu dụng.
Sau đó lại là mấy ngày không ra khỏi cửa bệnh viện, đợi đến khi được cho phép đi thăm Lâm Cảnh Thăng, đã là nửa tháng sau.
Đối với chuyện này, Thịnh Dư Hàng cũng không để Tiêu Sở Dịch quá nhọc lòng, phần lớn mọi chuyện đều đã giúp cậu một tay ôm đồm, đủ để Lâm Cảnh Thăng ngồi xổm trong nhà tù mấy năm.
Một số người bạn cùng lớp tham dự bữa tiệc lần đó đã âm thầm đến để hỏi thăm tình hình của Tiêu Sở Dịch.
Có người thật sự lo lắng hoặc là hiếu kỳ, cũng có người có quan hệ tốt đã biết tin Lâm Cảnh Thăng bị bắt, liền bất giác suy nghĩ nhiều.
Ngay lúc này người lấy lòng Tiêu Sở Dịch cũng không ít.
Mặc dù nguyên chủ đã sớm dần dần xa cách Lâm Cảnh Thăng, nhưng chuyện hai mặt ba đao mà người sau âm thầm làm cũng không ít.
Khi còn học đại học, danh tiếng của nguyên chủ trong lớp, thậm chí là cả khối không được tốt lắm, một phần là do nguyên chủ thờ ơ, còn lại phần lớn là do Lâm Cảnh Thăng ban tặng.
Đời sống riêng tư hỗn loạn, quá kiêu ngạo và phù phiếm, coi thường người khác, lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo,... Hầu như từ vựng tiêu cực gì cũng chất đống lên.
Nếu không phải gia thế nguyên chủ thật sự tốt, hơn nữa gương mặt kia thật sự khiến cho người khác ưa thích, người thường không dám ở trước mặt cậu bày trò, những thanh danh này chỉ sợ sẽ càng khó nghe hơn.
Đương nhiên cũng không phải ai cũng sẽ nghe theo những lời đồn này, chỉ là bạn bè nguyên chủ không nhiều lắm, những người khác cũng không cần phải đặc biệt vì cậu mà đi làm rõ.
Nguyên chủ không thèm để ý, loại thanh danh này tự nhiên cũng âm thầm truyền xuống.
Đợi đến khi bạn học ngày xưa bước vào xã hội, lăn lộn hiểu rõ chỗ tối của thế giới, quay đầu nhìn lại những lời đàm tiếu trong quá khứ, họ đã có một cái nhìn khác.
Nhưng ấn tượng đầu tiên đã định sẵn, cũng sẽ không có người chủ động nhắc tới với đương sự.
Tiêu Sở Dịch đối với chuyện này ít nhiều gì cũng có chút kinh ngạc, nhưng cũng không tính là quá ngoài ý muốn.
Một người lần đầu gặp mặt đã dám đâm cậu, rõ ràng đã tích lũy rất nhiều oán hận và bất mãn, nếu không, sao có thể dễ dàng dựa vào vài câu nói của cậu mà mất lý trí.
Đây là "kẻ thù" ngoài dự liệu, chỉ là còn chưa đợi cậu tìm hiểu chi tiết, đã trực tiếp bị giải quyết, nhắc tới cũng không khỏi có chút tẻ nhạt vô vị.
Lý do duy nhất Tiêu Sở Dịch đi gặp hắn chính là có liên quan đến Tiêu Vũ Trạch.
Lúc gặp lại Tiêu Sở Dịch, Lâm Cảnh Thăng rốt cuộc cũng không khống chế nổi ác ý lộ ra ngoài.
Nhưng khi bị hỏi về quan hệ giữa hắn và Tiêu Vũ Trạch, hắn vẫn luôn cắn chặt răng, sống chết cũng không chịu nói thêm một câu.
Tiêu Sở Dịch biết hắn đang vọng tưởng điều gì.
"Tiêu Vũ Trạch đã sớm bị nhốt ở nhà rồi, cậu cho rằng anh ta còn có thể quay lại quản lý công ty à?" Tiêu Sở Dịch nói xong nghiêng đầu, giống như là nói chuyện có chút mệt, "Cậu cũng quá ngu rồi, người khác nói cái gì cũng tin, tôi nói tôi sẽ lên trời, cậu có phải còn muốn tôi mang theo chút đặc sản ngoài không gian cho cậu không?"
Lâm Cảnh Thăng quay đầu đi chỗ khác, không nhìn Tiêu Sở Dịch.
Tiêu Sở Dịch không thèm để ý, dựa vào lưng ghế, dùng đầu ngón tay gõ gõ mép tay vịn, chậm rãi nói tiếp: "Nói thật, Tiêu Vũ Trạch đúng là không có tài, đầu óc cũng không có. Mỗi ngày chỉ biết lo mấy chuyện không đâu, đường tốt đường sáng không đi, hết lần này tới lần khác lại muốn tự mình đi tìm đường chết, tôi cũng không muốn thừa nhận với người khác rằng tôi có một người anh trai ngu ngốc như vậy."
Vẻ mặt Lâm Cảnh Thăng lãnh đạm, dường như cái gì cũng không nghe thấy.
"Đương nhiên, ba mẹ tôi không ngu ngốc như anh ta, bọn họ sẽ không dễ dàng mở cửa sau cho bất kỳ ai trong giới kinh doanh, dù sao bản chất của bọn họ vẫn là doanh nhân mà, họ sẽ không thực hiện những thương vụ không có lời và thâm hụt tiền bạc, với lại bọn họ vẫn rất chiều chuộng tôi, mặc dù chưa chắc sẽ xử lý người anh trai ngu ngốc kia như thế nào, nhưng cũng khó tránh khỏi sẽ giận chó đánh mèo lên người đã làm hư anh ta, chẳng hạn như công ty nhỏ nhà cậu..."
Tiêu Sở Dịch còn chưa nói xong, chỉ nhìn thấy biểu tình giãy dụa trên mặt Lâm Cảnh Thăng, cậu cũng đã đạt được kết quả như mong muốn.
Bất kể là trong cốt truyện, hay là trong trí nhớ của nguyên chủ, ký ức về người có quan hệ với Tiêu Vũ Trạch cũng không tính là quá nhiều.
Thông tin mà Tiêu Sở Dịch có thể biết thông qua hai người trên rất hạn chế, vẻn vẹn chỉ giới hạn ở chuyện Tiêu Vũ Trạch và Thẩm Bích Tiêu có hợp tác, cùng với hậu kỳ hãm hại ba mẹ Tiêu gia.
Nhưng cụ thể là xảy ra như thế nào, cùng với trước khi nguyên chủ xảy ra chuyện, hắn đã làm bao nhiêu, đây chính là chuyện Tiêu Sở Dịch cần tự mình đi thăm dò.
Người mà Tiêu Vũ Trạch ghét nhất chính là Tiêu Sở Dịch, sẵn sàng tốn nhiều tâm sức cho "uy hiếp" này cũng là lẽ đương nhiên.
Dù sao cũng không thể đánh giá quá cao chỉ số thông minh của loại người ngu xuẩn lại ngoan độc này.
"Như vậy đi, nếu cậu có thứ gì đó có thể trao đổi với tôi, tôi có thể cam đoan Tiêu gia sẽ không chủ động ra tay với nhà cậu." Tiêu Sở Dịch thả lỏng thân thể, chống cằm nhìn về phía người đã dao động kia, "Nếu cậu không yên tâm, chúng ta ký một hiệp nghị cũng được."
Lâm Cảnh Thăng dao động càng rõ ràng hơn.
Tai ương lao ngục đã khó có thể tránh khỏi, nếu Lâm gia lại hoàn toàn sụp đổ mất, nửa đời sau của hắn cũng không có gì trông cậy vào.
Hơn nữa hiển nhiên là Tiêu Vũ Trạch lừa gạt hắn, phân lượng của Tiêu Sở Dịch ở Tiêu gia còn nặng hơn anh trai mình rất nhiều.
Có Tiêu Sở Dịch cam đoan, so với lấy trứng chọi đá thì tốt hơn một chút, chỉ cần Tiêu gia không cố ý nhằm vào Lâm gia...
Lâm Cảnh Thăng cho rằng Tiêu gia đang giở trò đồi bại với mình nên mới bị bắt nhanh như vậy - đương nhiên, ngoại trừ khả năng này, hắn không thể nghĩ ra khả năng nào khác.
Trong mắt Lâm Cảnh Thăng, Tiêu Sở Dịch là kẻ cô độc ở thành phố B, chỉ có một số "bạn bè" đều là đạo đức giả, ngoài Tiêu gia ra thì còn ai có thể giúp cậu thu dọn chướng ngại vật một cách nhanh chóng như vậy.
Sau khi giãy dụa một lát, Lâm Cảnh Thăng rốt cuộc cúi đầu: "Được..."
[Truyện chỉ được đăng tại Wattpad VoocnhoUwU, những nơi khác đều là reup!!!]
Trên đường trở về, Tiêu Sở Dịch tình cờ gặp Thịnh Dư Hàng.
Đương nhiên, với trạng thái của hai người họ, nói "tình cờ gặp" có vẻ có chút càng che càng lộ.
Thịnh Dư Hàng là cố ý đến tìm Tiêu Sở Dịch.
Gần đây, Thịnh tổng luôn khiến trợ lý vô cùng đau đầu...
Đến giờ liền đi, tuyệt đối không tăng ca, nếu có thể lén chuồn đi sớm thì sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.
Tin tốt là hiệu quả công việc tăng lên gấp đôi, dù sao Thịnh tổng cũng không phải loại người vì tình mà đánh mất công việc và trách nhiệm, công việc của mình vẫn xử lý gần như hoàn mỹ, ngay cả bàn ghế cùng với bày trí bàn làm việc cũng vẫn ngăn nắp như cũ.
Còn lại những chuyện như tham gia bữa tiệc xã giao, hư tình giả ý nói chuyện với các đối tác tiềm năng,... Trợ lý tuyệt đối không thể tìm thấy bóng dáng của ông chủ.
Anh đang bận theo đuổi người ta.
So với những việc nhỏ nhặt không quan trọng, giải quyết những việc lớn trong đời là sự lựa chọn ưu tiên hơn cả.
Hôm nay cũng giống như mấy ngày trước, Thịnh Dư Hàng sớm hoàn thành công việc, nhìn thời gian ước chừng đã đến giờ đón người, liền trực tiếp thu dọn đồ đạc tan tầm.
Thịnh Dư Hàng cũng biết Tiêu Sở Dịch đi gặp Lâm Cảnh Thăng, mà anh cũng biết vị trí của Lâm Cảnh Thăng.
Cho nên mới có sự kiện "tình cờ gặp" này.
"Lên xe." Thịnh Dư Hàng dừng xe bên đường.
Tiêu Sở Dịch không từ chối, lên xe mới biểu hiện ra chút nghi hoặc.
"Hôm nay tan tầm sớm vậy?" Tiêu Sở Dịch cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại, đã quá giờ học, "Thịnh Giáng Hà đâu? Anh không đón nhóc ấy à?"
"Nhóc ấy hôm nay đến nhà Tử Nguyệt, nói là có chút vấn đề cần thảo luận một chút, lát nữa sẽ để tài xế nhà cô bé đưa về."
"Ồ." Tiêu Sở Dịch hiểu rõ gật đầu.
Cậu vốn cũng chỉ thuận miệng hỏi, nghe được câu trả lời liền định tâm, không để ý lắm, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên điện thoại di động.
Thẳng đến khi xe chạy vào khu chung cư, cậu vẫn nhắn tin với người ở đầu dây bên kia.
Thịnh Dư Hàng liếc mắt nhìn cậu vài lần, cũng không thấy đáp lại, trong lòng có chút khó chịu vi diệu.
Chỉ là con người anh nói dễ nghe một chút là tính cách ôn hòa, ngẫu nhiên cũng có chút buồn bực để tâm vào vài chuyện vụn vặt, nhưng vẫn luôn tuân thủ một chút lễ nghĩa giáo dưỡng bên ngoài, chưa bao giờ chủ động chất vấn cái gì.
Mãi mới chờ đến lúc xuống xe, Thịnh Dư Hàng đang định nói gì đó thì điện thoại của Tiêu Sở Dịch lại vang lên.
Tiêu Sở Dịch cúi đầu nhận điện thoại, vừa đi về vừa thấp giọng nói gì đó.
Thịnh Dư Hàng gần như sắp không giữ nổi nụ cười trên mặt.
Có một câu nói là chân lý muôn thuở, những người yêu đương đều có chỉ số IQ âm.
Mặc dù nói đúng ra, bọn họ không tính là quan hệ "yêu đương", nhưng trên thực tế cũng không kém là bao.
Giống như một con khổng tước xòe đuôi, thu hút sự chú ý của người mà nó vừa ý, gần như đã khắc sâu vào bản năng của tất cả các loài động vật.
Có chút ngây thơ, nhưng cũng không có gì đáng trách.
Dù sao quan hệ lúc này đã không còn giống ngày xưa nữa.
Tiêu Sở Dịch nghe điện thoại từ dưới tầng đến tầng trên, mãi cho đến khi mở cửa vào nhà, cũng không phát hiện người phía sau cũng trực tiếp đi theo vào.
Hoặc là nói cậu cũng không thèm để ý người phía sau vẫn luôn đi theo cậu.
Vào nhà, Tiêu Sở Dịch vừa chuẩn bị cúp điện thoại, cũng không biết đối diện nói cái gì, chỉ thấy cậu ngẩn người.
Cậu lập tức quay đầu lại, vẫy tay với Thịnh Dư Hàng.
"Mẹ em." Tiêu Sở Dịch dùng khẩu hình ra hiệu với Thịnh Dư Hàng một chút, lập tức đưa điện thoại di động qua.
Thịnh Dư Hàng hơi giật mình, lập tức hiểu rõ gật đầu.
Mẹ Tiêu từ lần trước đến thành phố B gặp Thịnh Dư Hàng, xuất phát từ áy náy và thưởng thức, đối với "bạn tốt" của Tiêu Sở Dịch vẫn luôn cực kỳ tán thưởng và quan tâm.
Mỗi lần gọi điện thoại tới, Mẹ Tiêu luôn tiện thể thăm hỏi hàng xóm đối diện một chút, cũng dặn dò con trai mình phải quý trọng người bạn này thật tốt -- nửa câu sau đương nhiên chỉ lén nói riêng với Tiêu Sở Dịch.
Ngẫu nhiên trùng hợp, Mẹ Tiêu còn có thể thuận tiện tự mình cùng Thịnh Dư Hàng tán gẫu vài câu.
Thịnh Dư Hàng vẫn luôn rất giỏi ứng phó với các loại trưởng bối.
Tình huống như vậy trước kia cũng không hiếm, cho nên Tiêu Sở Dịch cũng không quá để ý.
Sau khi Tiêu Sở Dịch đưa điện thoại qua, liền chuẩn bị rút tay xoay người đi vào phòng bếp.
Nhưng khi tay vừa mới rút được một nửa, cổ tay đã bị Thịnh Dư Hàng nắm lại.
Thịnh Dư Hàng dịu dàng trả lời điện thoại vài câu, lực đạo trên tay vẫn không lơi lỏng.
Không đợi Tiêu Sở Dịch hoàn hồn, Thịnh Dư Hàng đã nói lời tạm biệt và cúp điện thoại.
Sau đó anh ngẩng đầu, kéo Tiêu Sở Dịch lại.
"Có chuyện --"
Tiêu Sở Dịch còn chưa nói hết câu, đã mất cảnh giác bị kéo qua, trực tiếp đụng vào trong lòng Thịnh Dư Hàng.
Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng hình như cậu đối với Thịnh Dư Hàng càng ngày càng không đề phòng.
Tiêu Sở Dịch sờ sờ cái mũi bị đụng đau, vừa muốn ngẩng đầu hỏi Thịnh Dư Hàng kích cái gì, liền cảm giác được mi tâm nóng lên.
Thịnh Dư Hàng nắm cổ tay cậu kéo cậu lại gần, tay kia vén tóc cậu lên.
Một nụ hôn rơi vào mi tâm của cậu.
"Thịnh..." Tiêu Sở Dịch chỉ kịp phun ra một chữ liền bị kẹt vỏ, chỉ có thể hơi ngửa đầu sững sờ nhìn người trước mắt.
"Em vẫn luôn không để ý đến tôi." Thịnh Dư Hàng rũ mắt nhìn cậu, nhưng lại không chịu buông tay ra: "Tôi không vui."
Đây là lần đầu tiên Thịnh Dư Hàng thẳng thắn bày tỏ cảm xúc tiêu cực như "không vui".
Ánh mắt kia cách tròng kính nhìn qua, trông giống như có chút hơi nước đang ngưng tụ, có chút ủy khuất.
Nhìn qua có chút ngây thơ, tám phần cũng là cố ý giả vờ.
Nhưng mà, so với những nụ cười dịu dàng mọc trên mặt như mặt nạ trước kia lại không giống nhau.
Sống động hơn, cũng thân mật hơn, giống như một loại làm nũng trong vô thức.
Tiêu Sở Dịch lúc đầu còn có chút bất đắc dĩ, bây giờ lại không nhịn được cười, trong lòng sinh ra một chút cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ.
Cuối cùng cậu vẫn không nhịn được, giơ tay lên, xoa xoa tóc Thịnh Dư Hàng, mặt mày cong cong, giống như đang dỗ dành đứa nhỏ.
"Ngoan."
Danh Sách Chương: