Edit: Quân Ly"
Tạ bệ hạ!"
Tuy rằng Mặc Lâm Uyên nói như vậy, nhưng thế gia hiển nhiên vẫn giữ không khai, bưng chén rượu mạnh mẽ nói giỡn vài câu liền ngậm miệng.
Người thừa kế Chu gia bị giết, hung thủ còn chưa tìm được, tiệc tối săn thú được tổ chức đủ loại quan lại làm trò cười cợt đứa con đã mất của Chu gia, đương nhiên Chu gia chủ cười không nổi rồi.
Quả nhiên còn chưa uống vài chén, Chu gia chủ là thái úy đột nhiên cảm khái một tiếng,"
Nếu là Dũng Nhi còn sống thì tốt rồi, nó thích nhất săn đêm. Nếu nó còn sống, đêm nay cũng sẽ không tẻ nhạt như vậy."
Hắn nói làm cho cả tiệc tối lặng ngắt như tờ, chỉ có ngọn lửa ngẫu nhiên phát ra âm thanh tách tách.
Mặc Lâm Uyên sâu kín cười,"Ái khanh có gì đề nghị cứ nói thẳng đi."
Chu thái uý vội vàng đứng lên, nhìn như sợ hãi nói,"
Nhận được hậu đãi của bệ hạ, lão thần cũng chỉ là có cảm xúc nên mới nói, thấy cảnh thương tình."
Hắn dừng một chút rồi nói tiếp,"
Chỉ là tới cũng tới rồi, cùng với mọi người ở đây uống rượu giải sầu, không bằng làm chút gì đó, tỷ như đi săn thử xem thân thủ thế nào."
Mặc Lâm Uyên còn chưa nói, Văn Tắc liền nói,"
Săn thú ban đêm đến đường còn không thấy rõ huống chi động vật??"
Thái độ Chu thái uý có chút khác thường phản bác,"
Ban đêm có thể săn thú mới là bản lĩnh, còn ban ngày ban mặt đặt ở trước mắt bắn chết thì gọi gì là bản lĩnh?""
Nghe có vẻ rất thú vị."
Mặc Lâm Uyên đột nhiên nói."
Bệ hạ!"
Văn thừa tướng lộ ra biểu tình không tán đồng nhưng lại thấy Mặc Lâm Uyên vẫy vẫy tay."
Như vậy đi, trước buổi săn thú chính thức mọi người đều đi thử xem thân thủ! Chỉ có người săn được thú mới có thể tham gia tiệc đêm nay."
Hoàng đế bị thuyết phục, những người cũng không dám từ chối, sôi nổi đứng dậy chuẩn bị ngựa. Nhưng mọi người nhìn Chu thái uý với ánh mắt khó hiểu, xem ra tối nay có điềm xấu! Chỉ hy vọng bọn họ không gặp tai ương.
Chung thượng thư đi đến trước mặt Chu thái uý trầm giọng hỏi,"
Ngươi muốn làm cái gì? Giờ tối lửa tắt đèn, đến bóng dáng động vật cũng không thấy thì săn kiểu gì?"
Chu thái uý ngẩng đầu, đôi mắt ẩn chứa nguy hiểm!"
Chính vì không nhìn thấy nên mới cần săn thú."
Như vậy, tùy tiện ngộ thương chết người không phải rất bình thường sao?
Hơn nữa tối nay trong rừng không biết mai phục bao nhiêu người, so với ban ngày thì không bằng đột nhiên tập kích luôn đêm nay.
Mặc Lâm Uyên đứng dậy nhìn Dạ Mộc nói,"
Chúng ta cũng đi thôi!"
Một bên Văn thừa tướng nghe xong, vội vàng nói,"
Săn đêm nguy hiểm, bệ hạ nên ở doanh địa nghỉ ngơi."
Mặc Lâm Uyên nhìn hắn cười như không cười nói,"
Các ngươi đều đi rồi, doanh địa không gần như không còn ai. Ở trong rừng đợi không phải an toàn hơn sao?"
Văn thừa tướng sửng sốt, tức khắc nói không ra lời.
Mặc Lâm Uyên hừ một tiếng, mang Dạ Mộc đi mất. Ở trước mặt Văn Tắc, hắn chưa bao giờ cho Văn Tắc thái độ tốt, bởi vì chỉ có như vậy Văn Tắc mới có thể cảm thấy Mặc Lâm Uyên là biết thân thế, trong lòng không được tự nhiên, dù tín nhiệm hắn, trọng dụng hắn, nhưng lại không muốn nhìn thấy hắn.
Không thể không nói, ở phương diện lợi dụng nhân tâm Mặc Lâm Uyên rất có thiên phú.
Dạ Mộc cũng cảm thấy đối phương có chuẩn bị mà đến, bọn họ không nên ở một chỗ đợi bị đánh. Dù sao cấm quân mang đến không nhiều lắm, cánh rừng lại quá lớn, ai biết ẩn giấu bao nhiêu người?[Truyện được đăng song song trên Wattpad junli0522 và dtruyen.
com Quân Ly]Kết quả là Mặc Lâm Uyên chỉ dẫn theo Dạ Mộc với mấy người thân cận liền dấn thân vào trong rừng không thấy đâu. Văn thừa tướng tưởng đuổi kịp nhưng tốc độ Mặc Lâm Uyên quá nhanh, thoắt cái đã dung nhập trong bóng đêm.Đêm nay đã định là một đêm giết chóc, xung đột trên triều đình ngày càng nghiệm trọng mà chính diện không giải quyết được vấn đề, vậy nên chỉ có thế dùng máu tươi cọ rửa. Chỉ là trận chiến này hẳn là để ngày mai nhưng lại đổi về đêm nay, có bóng đêm che lấp, chỉ sợ tình hình chiến đấu sẽ càng thêm thảm thiết!
Trong chốc lát, ngựa đi mới mấy ngàn mét, Dạ Mộc liền nghe được tiếng kêu thảm thiết, nàng kéo áo Mặc Lâm Uyên nói."
Có người đã chết.""Ồ?"
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng Dạ Mộc cảm thấy Mặc Lâm Uyên nghe thấy thế lại có chút hưng phấn!"
Nhanh như vậy đã không chờ được? Như vậy cũng tốt, chết nhiều một chút thì những người mới mới có cơ hội thăng quan tiến chức."
Ai cũng chưa nghĩ đến Mặc Lâm Uyên sẽ nói ra lời như vậy, chẳng lẽ hắn dẫn người ra săn thú là vì để những người đó chết bớt đi?
Lúc này, một con ngựa cấp tốc chạy tới, cuối cùng ngừng bên người Mặc Lâm Uyên, Tử Hư quỳ một gối nhanh chóng nói."
Khởi bẩm bệ hạ, những người bệ hạ phân phó thuộc hạ đã phái trọng binh bảo vệ tốt! Bọn họ cuối cùng sẽ cùng đến một chỗ, sẽ không có việc gì."
Mặc Lâm Uyên kéo dây cương ghìm ngựa, cao cao tại thượng,"
Rất tốt, ngươi phụ trách an toàn của bọn họ. Trẫm muốn cho tất cả mọi người biết, người nghe lời so với người không nghe lời thì sẽ sống lâu hơn!""
Vâng."
Trong lòng Dạ Mộc hơi lạnh, nhịn không được hỏi hắn,"
Chẳng lẽ ngươi đã sớm biết bọn họ bày kế hoạch giết người vào đêm săn cho nên trước đó cho người bảo vệ một bộ phận thần tử trung thành?"
Mặc Lâm Uyên cúi đầu nhéo mũi nàng, dưới ánh trăng, mắt phượng buông xuống, đẹp đến không giống thật."
Không phải đã sớm biết, mà chỉ là đoán được thôi. Có người vội vàng không đợi được ngày chính thức săn thú, không phải là việc rất bình thường sao?"
Hắn cười đến ma mị,"
Mà ta chỉ cần bảo vệ những người trung thành với ta, những người khác muốn chết muốn sống liên quan gì tới ta?""
Nếu người của ngươi đều được bảo vệ tốt, vậy người mới chết là ai?? Chẳng lẽ nội bộ thế gia rục rịch?"
Dạ Mộc khó hiểu hỏi.
Mặc Lâm Uyên không trả lời vấn đề này, chỉ cười nói,"
Không cần để ý tới những người đó. Đi, mùa đông sắp tới, ta săn cho ngươi hồ ly làm áo choàng được không?"
Nói xong, hai chân hắn kẹp lại thúc ngựa đi sâu vào rừng, đoàn người bọn họ không đốt đuốc, thật giống như ma quỷ ở trong rừng du tẩu.-Một góc trong rừng-Bước đầu chém giết đã dần dần bình tĩnh trở lại, chỉ có thi thể trên mặt đất chứng minh trận chiến."
Ha ha ha, Chung gia chủ, ngươi không nghĩ tới nhỉ! Cái bẫy rập này là nhằm vào ngươi!"
Chung gia chủ bị vây khốn biểu tình hoảng sợ vạn phần!"
Chuyện này không có khả năng! Văn Tắc rõ ràng nói, hắn rõ ràng nói......""
Rõ ràng nói cái gì?"
Vóc dáng thấp bé hơi béo của Chu thái uý lộ ra, dưới ánh lửa, khuôn mặt hắn hưng phấn đến vặn vẹo!"
Có phải Văn Tắc nói với ngươi chỉ cần ngươi diệt trừ ta, hắn sẽ giúp ngươi cắn nuốt tài sản Chu gia?"
Chung gia chủ nghe vậy, dưới sự bảo vệ của tử sĩ lui về phía sau, khuôn mặt già mặt trắng bệch!
Chu thái uý lại cười nói,"
Ngươi có lẽ không biết, Văn Tắc cũng nói với ta như vậy! Nhưng hắn đối với ta hiển nhiên càng có thành ý, hắn hứa lấy Ấp Giới Đồ trên tay ngươi cho ta! Còn nói sẽ đem nửa bản đồ trong tay Thái Hậu cho ta nốt! Ngay cả tử sĩ bên người ta cũng có không ít là hắn cho mượn. Cho nên, Chung gia chủ, ngươi mới là người bị vứt bỏ kìa!"
Danh Sách Chương: