Gã ria mép liên tục cầm chặt súng chỉa về tứ phía, gương mặt đổ đầy mồ hôi vì sợ hãi. Thế nhưng giọng điệu lại vô cùng thách thức:
- "Xà vương, có giỏi thì mày xuất hiện trước mặt tao đi."
Bỗng chốc, xung quanh trở nên yên lặng đến đáng sợ. Một lúc sau xuất hiện một hắc xà khổng lồ với bộ răng sắc nhọn, miệng đang không ngừng há to. Theo như hắn suy nghĩ, đây chính là xà vương trong truyền thuyết. Bởi lẽ, đôi mắt của nó rất khác lạ so với những loài rắn mà hắn đã từng gặp. Đôi mắt đỏ dữ tợn như muốn nuốt chửng con mồi trước mặt. Ngay lập tức, gã co người bỏ chạy, thế nhưng đã quá muộn. Phần đầu thoáng chốc đã bị đứt lìa bởi vết cắn dứt khoác của hắc xà.
Toàn bộ cảnh tượng kinh hoàng vô tình lọt vào tầm mắt của Mạc Phi từ xa. Cô nấp ở phía sau quan sát. Ngay khi tận mắt chứng kiến cái chết của hai gã thợ săn mà vô tình thốt lên tiếng, liền sau đó ngất xỉu tại chỗ. Âm thanh ấy vô tình thu hút sự chú ý của hắc xà. Thoáng chốc, hắc xà đã xuất hiện ở ngay bên cạnh Mạc Phi.
Hắc xà mở to miệng, lộ ra chiếc lưỡi nhọn dài hướng về phía người con gái đã bất tỉnh thì lại vô tình ngửi thấy mùi hương đặc biệt trên người cô, khiến hành động của nó lập tức dừng lại.
Bỗng nhiên, đám mây mù lập tức dạt ra hai bên khiến ánh sáng của mặt trăng lúc này mới phát huy tác dụng. Ngay lập tức, cả cơ thể hắc xà phát ra ánh sáng, liền sau đó biến thành một chàng trai với gương mặt hoàn mỹ xuất hiện trước mặt Mạc Phi. Anh đi lại về phía người con gái, sau đó cúi đầu khẽ ngửi mùi hương trên cơ thể cô.
- "Tại sao mùi hương đặc biệt này lại có trên người cô gái này chứ."
Dứt lời, chàng trai khẽ đưa tay chạm lên gương mặt đang bất tỉnh của Mạc Phi, cảm nhận một nguồn năng lượng truyền đến từ cơ thể cô sang mình.
- "Kì lạ. Cảm giác này là gì chứ?"
Nhìn thấy chiếc áo của cô đã bị xé rách ở phía cánh tay, lộ ra những thứ nhạy cảm. Ngay lập tức, anh dùng năng lượng bên trong mình khiến nó trở về ban đầu, đồng thời xóa bỏ kí ức tạm thời, liền sau đó bế cô lên rồi đặt cô tựa vào gốc cây.
Sáng hôm sau, Mạc Phi từ từ mở mắt thì phát hiện bản thân đã ngủ thiếp đi tự lúc nào không hay. Có điều, cô không thể nào nhớ những gì đã xảy ra vào tối hôm qua liền sau đó vô tư tìm lối ra khỏi khu rừng.
Vừa về đến nhà đã nghe tiếng khóc của mẹ kế và Mạc Đào, con riêng của bà ta. Ngay khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả người cô trở nên bủn rủn liền lập tức buông lỏng mớ thảo dược đã hái được xuống đất mà chạy đến ôm chặt lấy cả cơ thể đang nằm bất động trên giường mà khóc nức nở:
- "Cha ơi...."
- "Tại mày, tất cả là tại mày. Nếu như mày về sớm hơn một chút thì ông ấy đã không chết."
Bà ta hai mắt đỏ ngầu, không ngừng đánh mạnh lên người cô mà trách móc. Từ nhỏ đến lớn, Mạc Phi luôn ước mong được trở thành một thầy thuốc tài ba, có thể cứu sống nhiều người, nhưng vì gia cảnh nghèo khó nên cô không được đến trường học đàng hoàng mà chỉ có thể học lỏm từ người khác. Mỗi ngày lên rừng tìm những loại thảo dược quý hiếm để điều chế. Đam mê là thế, nhưng cuối cùng, cô vẫn không thể cứu được cha của mình.
Vài ngày sau đó, trước nhà xuất hiện một đám người. Họ bảo là chủ nợ của cha cô. Lúc trước, vì muốn chữa bệnh, ông đã vay một số tiền khá lớn từ Lục gia. Nhưng thực chất, cha của Mạc Phi chưa từng vay mượn ai cả. Tất cả đều do mẹ kế của cô mà ra. Bà ta vì không có tiền đánh bạc cho nên đã vay mượn tiền trên danh nghĩa của cha cô.
Mạc Đào khóc lóc, tỏ ra sợ hãi, bèn nấp sau lưng mẹ, miệng không ngừng đổ trách nhiệm lên người Mạc Phi:
- "Chúng tôi không có quan hệ ruột thịt với ông ấy. Cô ta, cô ta mới là con gái ruột. Nếu có bắt, thì hãy bắt cô ta trả nợ."
Mạc Phi chẳng lấy làm lạ. Bởi lẽ từ trước đến nay, hai mẹ con Mạc Đào chẳng ưa gì cô cho nên tất nhiên muốn cô gánh lấy toàn bộ hậu quả. Dù sao bây giờ cha cô cũng đã mất, hà tất ở lại nơi này để hai người bọn họ ức hiếp cô. Nếu cha cô đã nợ Lục gia, vậy thì cô sẽ làm việc để trả nợ cho họ.
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN
Danh Sách Chương: