Buổi chiều muộn của ngày hôm sau, Miên tìm gặp Lan Anh, nói vài lời động viên con bé, ngoài nụ cười mỏng manh trên môi, con bé cũng mệt mỏi nên không nói gì nhiều với Miên, chỉ nói một lời cảm ơn, rồi đi theo bác sĩ vào phòng khử trùng.
Miên nhìn theo thương cảm, nếu con bé có mẹ, được mẹ dạy dỗ, cưng chiều chắc chắc cuộc sống của nó sẽ khác đi, cô muốn an ủi, dang tay bao bọc cho Lan Anh như bé Hạ, không biết con bé có đồng ý hay không?
Những suy nghĩ mông lung của cô, lại rơi vào tầm mắt của bà Gấm, bà cũng khỏe mạnh hơn, tuy mái tóc của bà không còn nữa, nhưng nước da đã bớt vàng hơn, ánh mắt chứa chan tình yêu thương dành cho Miên.
- Con Gái\, có chuyện gì với con có phải không?
- Dạ không thưa mẹ\, con chỉ thấy thương con bé\, không có mẹ bên cạnh\, bố thì bận trăm công nghìn việc\, con bé bằng tuổi cái Hạ\, mà sao trông u buồn quá mẹ ạ.
- Sau đợt này\, con bé sẽ khỏe lại\, chắc là nó sẽ khác con ạ\, con đừng lo nghĩ nhiều\, con bé mới tí tuổi đã phải chạy thận rồi\, khổ thân nó\, giàu có nhiều tiền để làm gì khi mà mất đi cả tuổi thơ chứ?
- Nhưng mà có tiền để chữa bệnh\, còn hơn là không có tiền\, phải chờ vào thần linh mẹ ạ.
- Ôi\, trông con gái tôi kia\, mới có mấy tháng mà đã biết nói lại mẹ rồi\, con đang học văn hoá phải không?
- Con đang đọc lại sách\, báo và xem tư liệu\, sau này con có thể tự tin để dạy chữ cho Hạ và Long\, mẹ thấy con giỏi không?
- Ừ\, con gái mẹ rất giỏi\, thế nhưng thằng Long\, liệu có thể nhìn được hay không đây? sao số phận mẹ con mình\, bà cháu mình lại hẩm hiu thế này chứ?
Miên chưa rõ tình hình tìm kiếm giác mạc của Đình Sơn tiến triển tới đâu nên cô không dám hứa với bà cụ, chỉ biết nắm lấy tay bà, động viên, an ủi, đặt vào vị trí của bà thì rõ ràng cô cũng buồn, cũng đau lòng, khi bé Hạ sẽ được phẫu thuật vào tuần tới, còn ** Long thì không biết phải đợi chờ đến bao giờ đây?
Lan Anh sau khi lọc máu 5 tiếng, con bé phờ phạc cả người, được đưa về phòng riêng nghỉ ngơi, Đình Sơn vứt bỏ hết công việc, túc trực bên cạnh, lo lắng cho con gái, đứa con gái từ lâu đã có tính cách thất thường, lúc thì vui vẻ, ăn nói nhẹ nhàng ngọt ngào với anh, nhưng có lúc lại bất cần, khóc lóc và hay mắng chửi người giúp việc trong nhà, đôi khi anh cũng không hiểu tâm lý của con bị làm sao? trước mắt chỉ có thể nhẹ nhàng, nói bằng những lời tâm huyết từ tận đáy lòng, và mong con có thể hiểu cho anh thôi.
- Con thấy trong người thế nào? con có mệt lắm không? con muốn ăn gì\, hay con muốn ngủ nào?
- Bố ơi\, con muốn gặp mẹ.
Đình Sơn khựng lại vài giây khi nghe con bé nói ra lời này, chắc chắn phải là lời nói giấu kín, mãi đến bây giờ mới dám bộc lộ, Đình Sơn toát mồ hôi lạnh, lúng túng không biết trả lời thế nào với con, thì Lan Anh tiếp tục nài nỉ.
- Bố Sơn\, con muốn có mẹ giống bạn Hạ\, muốn được ôm mẹ ngủ\, được mẹ chăm sóc\, được mẹ đút cháo cho con ăn\, tại sao con lại không có mẹ chứ?
- Lan Anh à? mẹ con chết rồi.
Đình Sơn biết, khi anh thốt ra câu nói này, chính là tự tay đâm một mũi dao giết chết niềm tin và mong chờ của con gái, nhưng anh không thể giấu mãi, cũng không bao giờ chấp nhận một con đàn bà lăng loàn, vứt bỏ tất cả tình yêu với chồng với con, chạy theo một người đàn ông khác, càng nghĩ anh càng uất hận.
Nhìn ánh mắt thất vọng, như sắp khóc của con gái, tim anh cũng đau ngàn vạn lần, một người đàn ông cứng rắn trải qua bao nhiêu chuyện đau lòng, cũng chưa bao giờ phải rơi nước mắt, thế nhưng vào lúc này anh cũng không thể ngăn được giọt nước mắt thống khổ, tiếp tục dứt khoát với Lan Anh.
- Mẹ con đã mất sau khi sinh con ra rồi\, thế nên con gái của bố phải mạnh mẽ lên\, phải sống thật tốt\, để mẹ con trên trời được an lòng\, được chứ?
- Không\, không\, con không tin\, mẹ con còn sống\, bố Sơn\, bố tìm mẹ cho con đi ( hu hu).
- Lan Anh con nghe bố nói lần cuối\, mẹ con chết rồi\, và con đừng bao giờ nhắc đến chuyện tìm mẹ với bố\, chết rồi\, chết từ rất lâu rồi.
- Ai cho phép anh nói với con bé là tôi đã chết chứ? tôi là mẹ của nó\, và tôi đang còn sống sờ sờ ra đây?
Đình Sơn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì thấy một người phụ nữ, đứng ở cánh cửa phòng, ánh mắt đỏ ngầu tức giận, từng bước tiến về phía Lan Anh, và người đó không ai khác, chính là “ Phương Oanh, mẹ ruột của con bé, là vợ cũ của anh.
- Lan Anh là mẹ đây\, mẹ là mẹ của con\, là bố con nói dối\, mẹ chưa chết\, mẹ về với con đây\, con gái của mẹ.
- Mẹ… có phải là mẹ của con thật không, mẹ ơi, sao bây giờ mẹ mới về với con ( hu hu)
Lan Anh oà lên nức nở, mặc kệ mới trải qua quá trình lọc máu mệt mỏi, nhưng gắng gượng ngồi dậy ôm lấy mẹ của mình, Đình Sơn chứng kiến một màn đau mắt, anh nhìn người quản gia hớt hải chạy vào, lắp bắp.
- Thưa chủ tịch\, tôi không cản được cô ấy\, tôi thực sự không biết ai mở cửa cho cô Oanh\, mong chủ tịch bớt giận.
- Thím Xuân\, Thím ra ngoài\, gọi điện cho cậu Vĩnh\, đợi lệnh của tôi.
- Vâng\, tôi biết rồi.
Quản gia Xuân rời đi, Đình Sơn liếc nhìn mẹ con đoàn tụ, khóc lóc, thật sự anh không biết phải làm gì lúc này, quát mắng, hay đuổi cô ta đi, cũng đều gây chấn thương tâm lý nặng nề đến con gái, suy đi tính lại, anh chỉ còn cách nhẹ nhàng, nói với Phương Oanh.
- Cô thả con bé ra\, bước ra ngoài nói chuyện với tôi.
- Tôi không đi đâu hết\, tôi muốn ở lại đây với con gái tôi.
Không để cho Sơn được nói, cô ta quay lại kéo con gái đối diện với mình, ánh mắt thiết tha van nài.
- Con gái của mẹ\, bố con muốn đuổi mẹ đi\, mẹ muốn ở lại đây với con\, bố con nói dối\, mẹ chưa chết\, mẹ rất yêu con\, mẹ muốn chăm sóc con\, được ôm con ngủ\, đút cháo cho con\, chăm sóc cho con khi con bị bệnh\, Lan Anh à\, con có yêu mẹ không?
- Mẹ ơi\, con nhớ mẹ lắm\, con muốn mẹ ở đây với con\, mẹ đừng rời xa con.
- Được chứ\, mẹ sẽ ở lại đây với con.
Đình Sơn không nén được cơn tức giận, anh bước đến kéo Phương Oanh đứng dậy, thái độ không nhân nhượng, không còn vẻ đứng đắn, cương trực của đàn ông nữa.
- Cô đang làm cái quái gì thế hả\, cô đi ngay\, cút ngay\, nếu không đừng trách tôi không nương tay với cô.
- Anh muốn làm gì chứ? tại sao anh có thể chia cắt mẹ con tôi\, anh không có quyền\, tôi sẽ kiện anh. Lan Anh à\, cứu mẹ.
- MẸ ƠI\, MẸ…
Một màn giằng co, ồn ã, lại kéo theo sự tò mò của Miên, cô đẩy mẹ mình trên chiếc xe lăn, có ý định qua thăm Lan Anh sau cuộc lọc máu vừa rồi, nhưng hình ảnh không đẹp vừa rồi, lại khiến cho Miên chùn bước chân.
Người phụ nữ bên trong đó, có khuôn mặt giống Miên đến 80 phần trăm, xinh đẹp, nổi bật, ánh mắt sáng ngời, nước da trắng ngần, nếu ai không biết lại nghĩ Miên và cô gái kia là chị em sinh đôi với nhau, thì ra đó là mẹ của Lan Anh, người phụ nữ đã bỏ rơi con mình khi con bé bị bệnh, và giờ đây lại quay trở về hàn gắn sao?
Lồng ngực Miên nhói đau, cảm giác thật sự khó chịu, cô muốn quay đầu đi về phòng, nhưng thâm tâm cũng muốn nán lại, cô muốn xem hành động của Sơn đối với người phụ nữ này là gì?
Danh Sách Chương: